Sáng hôm sau….
Thiên Tuyết đang khom lưng hái những cành hoa hồng cùng sơn trà đang nở rộ bên sân, Sở Vân từ xa đi đến cất tiếng gọi: “A Tuyết!”
Thiên Tuyết ngẩng lên mỉm cười: “A Vân, huynh đến tìm ta sớm như vậy là có chuyện gì sao?”
Sở Vân mỉm cười nói: “Không có, ta mang đến cho muội một ít thuốc bổ.
Uống mỗi ngày một thang để bồi bổ sức khỏe.
Cả A Diệp nữa, trời dạo này nắng mưa thất thường mà cô lại hay ra ngoài xử lý công việc cũng nên bồi dưỡng cơ thể một chút.”
Lam Diệp nhận lấy và nói: “Đa tạ Sở dược sư.” Cô đưa tay nhận lấy giỏ tre đầy thang thuốc từ tay Sở Vân và đưa cho nha hoàn mang vào phòng bếp.
Thiên Tuyết mỉm cười: “Đa tạ huynh.”
Sở Vân cầm lấy chiếc kéo được đặt trong giỏ tre trên tay Lam Diệp và nói: “Để ta giúp muội một tay.”
Thiên Tuyết gật đầu: “Được.” Cả hai cùng nhau cắt những cành hoa còn đọng lại những giọt mưa long lanh cho vào giỏ tre.
Trong lúc ba người đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì Kiều Liên đi đến.
Lam Diệp quay sang hỏi: “Kiều Liên cô nương đến đây có việc gì?”
Kiều Liên hất mặt không trả lời mà nhìn vào giỏ hoa và nói: “Oa! Hoa đẹp vậy sao? Đúng lúc phòng ta cần một ít hoa trang trí.” Nói xong cô ta nhào tới đưa tay định cầm lấy giỏ tre.
Thiên Tuyết thấy vậy liền nhanh tay kéo Lam Diệp sang một bên và nói: “Ý! Xí hụt nha!” Khiến Kiều Liên vì mất đà nên ngã nhào ra đất.
Cô ta rên rĩ: “A! Đau chết ta rồi!”
Thiên Tuyết bước tới mỉa mai: “Kiều Liên cô nương vồ hoa không vồ lại vồ ngay được con ếch đến mấy chục cân.
Quả là lợi hại nha!”
Kiều Liên tức giận đứng lên chỉ tay vào mặt Lam Diệp và nói: “Tên nô tỳ đáng chết nhà ngươi, dám làm bổn cô nương ta ngã sao?”
Lam Diệp đáp: “Là do cô nương tự ngã, sao lại đổ cho ta?”
Sở Vân cũng nói: “Đúng vậy.
Là do cô không cẩn thận sao lại đổ lỗi cho người khác chứ?”
Kiều Liên tức giận quát: “Tên dược sư kia, ngươi lấy tư cách gì mà dám nói chuyện với ta? Loại người đoạn tụ như ngươi xứng đáng bị người ta hắt hủi, xua đuổi mới đúng, chỉ là do ngươi may mắn được cung chủ xem trong một
chút nên mới được làm dược sư Huyết Long cung này mà thôi.” Sở Vân nghe vậy thì liền cúi đầu im lặng.
Nàng ta nói đúng, dù y có tài giỏi như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là loại đoạn tụ đáng bị nguyền rủa mà thôi.
Cô ta thấy Sở Vân bị những lời nói của mình làm cho phải cúi đầu thì trong dạ rất hả hê.
Cô ta quay sang nói với Lam Diệp: “Còn ngươi, cái gì mà hữu hộ pháp? Chẳng qua chỉ là con chó của Huyết Long cung này mà thôi, ngươi xứng đáng nói chuyện với ta sao? Đúng là không biết phép tắc, để hôm nay ta dạy ngươi lại tôn ti cao thấp là như thế nào!” Nói xong nàng ta giơ tay định tát thì Thiên Tuyết nhanh tay kéo Lam Diệp qua một bên né tránh.
Thiên Tuyết từ nãy giờ nghe ả nói chuyện là đã ứa gan rồi.
Nàng đảo mắt nhìn ả nói: “Kiều Liên cô nương, đây là nhà của ta, hoa của ta, người của ta.
Cô đến đây muốn cướp hoa của ta, mắng chửi người của ta lại còn muốn ra tay đánh người sao?”
Kiều Liên vẫn hống hách nói: “Phó cung chủ, là do cô dạy thuộc hạ không biết trên dưới nên ta giúp cô dạy lại mà thôi.
Cô thì có gì hơn ta chứ? Chẳng qua cô may mắn được cố cung chủ phu nhân nhận làm nghĩa nữ và ban cho chức phó cung chủ mà thôi.
Chỉ là cô nhi không phụ mẫu dạy bảo như cô mà cũng muốn cướp cung chủ khỏi tay ta sao? Đúng là không được dạy dỗ nên không biết xấu hổ mà.”
Thiên Tuyết tức giận như muốn xé xác Kiều Liên, Lam Diệp nghe cô ta mắng Thiên Tuyết thì trong lòng khó chịu liền lên tiếng: “Kiều Liên cô nương, mong cô chú ý lời nói của mình.”
“Chát!” Tiếng tát tay thanh thúy vang lên, má trái của Lam Diệp đã in hẳn năm ngón tay đỏ chói lên làn da trắng đáng yêu.
Cô ta quát lớn: “Ngươi dám lên giọng dạy dỗ ta ư? Đúng là đồ không biết phép tắc.
Ta phải dạy ngươi tôn ti mới được.”
Thiên Tuyết và Sở Vân như chết trân khi thấy Lam Diệp bị tát mạnh như vậy.
Thiên Tuyết không nói không rằng trả lại trên mặt cô ta hai cái tát thật mạnh.
Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Kiều Liên và nói: “Cô lấy tư cách gì mà lớn tiếng ở đây? Chỉ là đóa hoa dại được nhiều người thưởng thức mà làm như dạ lý hương thanh cao, vinh hạnh quá nhỉ? Dựa vào nam nhân mà sống cứ như thân leo mà làm như là mẫu đơn cao quý.
Nói ra cô được phụ mẫu dạy tốt đó nha! Do không có phụ mẫu nên ta hiện tại đường đường là một phó cung chủ cao quý ai ai cũng phải cúi đầu, xem ra ta may mắn vì không có phụ mẫu đó chứ?”
Kiều Liên tức giận đến không nói nên lời, Thiên Tuyết lớn giọng nói: “Từ khi nào Thanh An viện của ta mọi người được tùy ý ra vào như chốn không người như vậy? Truyền lệnh ta từ bây giờ nếu không phải là A Vân thì tất cả không ai được bước vào đây nửa bước kể cả Nguyệt Thần Phong.
Đây là biệt viện của ta, không phải loài chó mèo nào cũng vào được.” Nàng tiến đến gần Kiều Liên và nói: “Còn cô, tốt nhất nên cút liền cho ta, nếu không ta e cô không còn mạng mà đi đâu, nếu cô không tin thì có thể thử.
Còn nữa, hai cái tát này là ta thay A Diệp trả lại cho cô.
Nếu cô không vừa ý có thể tìm ta.” Nàng vừa nói vừa đưa ánh mắt như hổ đói nhìn cô ta.
Kiều Liên tức đến hít thở không thông nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nhanh chóng rời đi, cô ta vừa bước ra thì cánh cổng viện cũng khép lại.
Thần Phong đứng bên ngoài nhìn cánh cổng đang khép dần lại cũng giống con đường theo đuổi Thiên Tuyết cũng khép lại từ đây..