Cung Chủ Vương Phi

Chương 21



Chương 21

Màn đêm buông xuống nhanh chóng, lớp sương mù phía bên trên dần tan đi và toàn cảnh vực sâu hiện ra trước tầm mắt các nàng. Uyển Nghi ngửa đầu nhìn vách đá cheo leo dựng ngược, quay đầu nói với hai người Thiên Tinh:

“Trời tối rồi, Thiên Tinh, dựng trại nghỉ qua đêm đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên núi.”

Thiên Tinh gật đầu. Nói là dựng trại nghỉ đêm nhưng thực chất các nàng chỉ tìm một chỗ rộng rãi, sạch sẽ, rồi đốt một đống lửa để tránh thú rừng thôi. Thiên Tnh và Tiểu Vũ chia nhau xem xét xung quanh tìm củi khô, chất lại thành một đống lớn ở giữa khoảng đất, Uyển Nghi thì một mình đi vào rừng. Lát sau, nàng quay lại với hai con gà rừng, nàng ném hai con vật cho Thiên Tinh, rồi phủi tay ngồi xuống bên cạnh đống lửa, mà vừa rồi mới được đốt lên bởi Tiểu Vũ. Thiên Tinh cầm hai con gà trên tay, lẩm bẩm:

“Ở trong này mà cũng có gà rừng nữa sao?”

Lắc lắc đầu ra vẻ khó hiểu, Thiên Tinh nhanh chóng làm thịt hai con vật, rồi đem lại gần đống lửa. Tiểu Vũ lấy một con gà từ tay Thiên Tinh, đem nướng trên lửa. Ba người ngồi im lặng bên đống lửa, chăm chú quan sát ngọn lửa quét lên mình con vật phát ra những tiếng nổ “lách tách”. Một lát sau, cả hai con gà đã được xử lí gọn nhẹ, chỉ còn lại một đống xương chất ở bên cạnh. Uyển Nghi lẳng lặng leo lên cây ngủ, trong khi đó Thiên Tinh và Tiểu Vũ thì ngồi lại bên đống lửa rủ rỉ trò chuyện. Không gian yên ắng sáng lên bởi ánh lửa bập bùng, và thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng động sột soạt khi có một vật gì đấy đi ngang qua bụi cây. Chừng một khắc sau, hai mắt Tiểu Vũ díp lại, nàng gục đầu lên vai Thiên Tinh mà ngủ. Ở trên cây, Uyển Nghi nhìn như đang ngủ, nhưng thực chất nàng vẫn thức, bản năng của sát thủ được tôi luyện trong thời gian qua khiến nàng cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Thiên Tinh dùng que chọc chọc vào đống lửa, hai mắt mở thao láo ngó chăm chăm vào bóng tối của đám cây. Nhưng cũng chỉ giây lát sau, nàng ấy cũng ngáp dài rồi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, cả Thiên Tinh lẫn Tiểu Vũ đều bị đánh thức bởi những tiếng rú rít trong rừng. Thiên Tinh mở to cặp mắt ngái ngủ của mình, liền thấy Uyển Nghi đang ngồi ở bên cạnh. Nàng dụi dụi mắt, hỏi:

“Cung chủ bé, ngài không ngủ được à?”

Câu nói của Thiên Tinh bị ngắt lại giữa chừng vì Uyển Nghi đã nhanh tay bịt miệng nàng lại. Bên này Tiểu Vũ cũng vậy. Đang định giãy dụa thì cả hai nghe được thanh âm của Uyển Nghi vang lên khe khẽ bên tai:

“Suỵt, im lặng, chớ có động đậy!”

Uyển Nghi vươn tay dập tắt đống lửa đã gần cháy hết, rồi chỉ cho Thiên Tinh và Tiểu Vũ thứ mà nàng đang đề phòng. Hai mắt Thiên Tinh trợn to kinh ngạc. Cả ba người các nàng đang bị bao vây bởi một rừng những cái đốm màu xanh lá. Tiểu Vũ suýt chút là hét ầm lên, nhưng may mắn làm sao nàng đã biến tiếng hét thành một tiếng rít nghẹn trong cổ họng. Thiên Tinh ngó sang Uyển Nghi hỏi:

“Cung chủ, đây là cái gì vậy?”

Uyển Nghi khẽ lắc đầu. Nàng cũng không biết những cái đốm xanh này là gì, nhưng nàng chắc chắn chúng không phải sói, cũng như mèo rừng. Lúc chiều nàng đã thám thính xung quanh đây, không thấy dấu vết của hai loài vật này. Những cái đốm xanh khẽ động đậy, tiến gần tới phía các nàng. Tiểu Vũ nhỏ giọng:

“Chúng có thể di chuyển, chúng là động vật sao?”

Không ai đáp lời, ba người các nàng đứng nép sát lưng vào nhau, quay mặt về phía cánh rừng. Bàn tay Thiên Tinh lần đến thắt lưng, nắm chặt lấy chuôi kiếm. Đúng lúc này, từ sau những đám mây, mặt trăng từ từ hé ra, soi sáng khắp khu rừng, và cả những sinh vật đang chầm chậm tiến ra từ rừng cây phía sau. Hai mắt Uyển Nghi hơi co lại. Nàng nhận ra những sinh vật này chính là thứ mà sáng nay các nàng đã gặp phải trong rừng, sinh vật có bộ lông trắng và cái đuôi gấp đôi chiều dài cơ thể. Và bây giờ đây, chúng lộ diện dưới ánh trăng bạc, hai hàm răng bập lên bập xuống trong khoang hàm và đôi mắt nhỏ tí lập lòe sáng lên cái màu xanh lờ lợ. Bạch ưng bay đến đậu trên vai Uyển Nghi, hai mắt nó nhìn chăm chú một đống những con vật lạ đang chui ra khỏi những bụi cây và tiến lại gần. Phải có đến cả nghìn con, chúng bao vây các nàng từ bốn phía xung quanh. Ba người Uyển Nghi đứng nép chặt vào nhau, nín thở chờ xem những sinh vật này muốn làm gì. Nhưng không có gì cả, đám vật chỉ đứng ra ngoài khoảng tối của khu rừng một lúc, rồi, trước sự ngỡ ngàng của cả ba người, chúng lại êm lẹ rút vào trong bóng tối. Uyển Nghi vội chạy theo, nàng nhìn thấy những cái bóng trắng nhỏ len lách qua các bụi cây và biến mất vào sâu thật sâu, qua cái khe lá mà hồi sáng nàng đã mục kích toàn cảnh thế giới đông đảo của chúng. Lúc này, Thiên Tinh mệt mỏi nói:

“Trời sáng rồi!”

Quả thật, hừng đông đang sáng lên ánh vàng nhạt, chỉ chốc lát thôi là mặt trời sẽ mọc. Uyển Nghi lắc lắc đầu để xua đi nỗi mệt, nàng quay lại nhìn lần cuối vào khoảng rừng sáng mờ mờ, rồi nhìn Thiên Tinh và Tiểu Vũ nói:

“Đến Cấm Vực thôi nào!”

Mặt trời lên cao, lớp sương mù phía trên lại xuất hiện. Uyển Nghi đi trước dẫn đường, hai người Thiên Tinh đi ở phía sau, họ bước từng bước lên những bậc thang được khắc vào vách đá, dẫn lối đi lên Cấm Vực. Càng đi lên cao, những bậc thang càng rộng ra. Uyển Nghi cứ im lặng mà đi ở đằng trước, không nói một lời nào, ánh mắt nàng dán chặt vào tấm biển đề “Cấm Vực chi ẩn thôn” đang thấp thoáng sau đám sương mù dày đặc. Gần hai canh giờ đi mải miết, Uyển Nghi rốt cuộc cảm thấy có điểm kì lạ. Nếu đứng từ dưới chân núi nhìn lên, nàng ước chừng cầu thang đá quá lắm chỉ hơn hai nghìn bậc, nhưng ba người đã đi suốt hai canh giờ rồi, nhưng tại sao nhìn như mới chỉ đi được không quá một phần ba cầu thang vậy? Uyển Nghi dừng gấp lại, ngăn cả Thiên Tinh và Tiểu Vũ. Hai người nhìn nàng chằm chằm như có điều muốn hỏi. Im lặng. Uyển Nghi âm thầm đưa mắt nhìn toàn cảnh bốn phía xung quanh. Tấm biển gỗ phía trên vẫn mờ ảo, thấp thoáng trong sương, phần bậc thang bên dưới đã bị che khuất bởi sương mù nên không thể nhìn rõ được. Sau một hồi quan sát kĩ lưỡng, Uyển Nghi mới phát hiện ra rằng, các nàng đã trúng phải trận pháp được lắp đặt ở đây, để ngăn không cho ngoại tặc xâm nhập vào Cấm Vực. Nhếch môi cười khẽ, Uyển Nghi thầm tán thưởng cho ai nghĩ ra loại trận pháp này, đến cao thủ như nàng mà cũng phải mất hai canh giờ đi loanh quanh mới phát hiện ra. Định thần lại, Uyển Nghi nhìn Thiên Tinh và Tiểu Vũ vẫn còn ngơ ngác, lên tiếng:

“….”

Hai người Thiên Tinh nhìn nhau không hiểu, các nàng thấy Uyển Nghi mở miệng, nhưng lại không phát ra tiếng. Sau một hồi nói chuyện bằng mắt, Uyển Nghi kinh hãi phát hiện ra, trận pháp này ngăn lại toàn bộ thính giác, xúc giác và khứu giác của người khác, còn ngăn lại sóng âm thanh mà con người truyền ra, thành thử các nàng không tài nào liên lạc với nhau bằng cách nói chuyện nữa. Âm thầm vận công, Uyển Nghi trước dồn khí từ đan điền lên tụ vào hai tay, vì không ai biết trong loại trận pháp như vậy còn cái gì nguy hiểm có thể bất ngờ ập ra, nàng cần phải đề phòng trước. Nhưng không, đột nhiên trước mắt tối sầm, Uyển Nghi “oa” một tiếng, phun ra một búng máu. Hai người Thiên Tinh hốt hoảng vội vàng muốn vươn tay ra đỡ nàng nhưng Uyển Nghi đã ngăn lại. Nàng từ trong thắt lưng xuất ra một viên đan màu nâu đỏ có mùi thơm, nhanh chóng uống vào, lại lần nữa vận khí ép nội lực trong người xuống. Uyển Nghi lau máu ở khóe môi, lại ngước mắt nhìn tấm biển trước mặt. Chết tiệt thật, mồi ngon đã dâng đến tận miệng rồi còn bị vụt mất. Trong lúc Uyển Nghi còn đang hừng hực lửa giận, Thiên Tinh đột nhiên gấp rút kéo tay áo nàng. Uyển Nghi khó hiểu ngước lên, lại bắt gặp trong ánh nhìn của Thiên Tinh có phản chiếu hình ảnh của một vật. Nàng quay ngoắt người lại. Phía trước cách đó không xa, lẩn khuất trong lớp sương mù, một vật nhỏ lông lá đang gấp rút chạy. Trái với các nàng là đi thẳng, từ ngoài nhìn lên có thể thấy con vật nhỏ chạy không theo một trình tự nào, khi thì lượn bên này, chốc sau đã lại nhảy sang bên kia. Điều kì lạ duy nhất là Uyển Nghi phát hiện ra, bóng của con vật càng lúc càng mờ, giống như thể nó đã sắp chạy đến đích. Đứng bật dậy, Uyển Nghi hướng hai người phía sau ngoắc ngoắc tay, đám Thiên Tinh hiểu ý, liền cấp tốc chạy theo phía sau nàng. Ba người chầm chậm tiến về phía trước, theo đúng bước đi của con vật vừa nãy. Chưa đầy một khắc sau, cả ba người đã đặt chân lên đỉnh cao nhất của Cấm Vực. Trước mặt họ là một cánh cổng bằng gỗ, có khắc vô số những hình thù kì lạ. Thiên Tinh và Tiểu Vũ nhìn nhau cười, chợt phát hiện ra huyệt đạo bị phong bế trên người các nàng đã được giải. Uyển Nghi âm thầm thở ra, vươn tay đẩy cánh cổng. Hai cánh cửa mở ra, phô bày ra trước mặt các nàng là một cảnh tượng khó tin. Hai mắt Uyển Nghi mở lớn, trừng trừng nhìn vào thứ ở dưới chân mình. Các nàng đang đứng bên ngoài của cánh rừng, phía xa kia, một thôn làng rộng lớn trải dài bên dưới lớp sương mù.

Ba người Uyển Nghi đi men theo bìa rừng, tiến về lối mòn nằm giữa các lùm cây. Con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo, các nàng cứ đi vậy đến khi ra khỏi khu rừng, theo triền dốc đi xuống phía dưới. Hai bên con đường nhỏ là đồng không mông quạnh, phía xa xa có thể thấy một bức tường thành khổng lồ được khảm vào sương mù. Cảm thấy vững dạ hơn, bước chân các nàng cũng nhanh hơn nữa. Không lâu sau, cả ba người đã đến được cổng thành. Thành xây bằng đá tảng vững chắc, treo một tấm biển khắc nổi ba chữ “Cấm Vực thành”. Tiểu Vũ reo lên khe khẽ:

“Đến nơi rồi!”

Không có quan binh coi thành, ba người thoải mái mà vào thành. Cấm Vực thành không khác các thành trì bên ngoài là bao, cũng có các địa điểm bình thường mà một thành trì bình thường nên có, dĩ nhiên là trừ thanh lâu. Dân chúng trong thành, kể cả đồ tể hay người bán hàng rong, từ trên người họ đều tỏa ra một loại khí tức, mà chỉ có người tập võ mới nhận thấy được. Uyển Nghi biết, nàng đang ở trong một thế giới toàn cao thủ. Kiếm một khách điếm để nghỉ ngơi, ba người các nàng cùng tiến vào. Tiểu nhị niềm nở tiến đến, hỏi:

“Quan khách muốn dùng gì?”

Thiên Tinh kể ra một loạt đồ ăn, tiểu nhị nghe xong liền gật đầu rồi định lui đi, nhưng Uyển Nghi đã nhanh chóng níu hắn lại. Tiểu nhị quay đầu nhìn nàng, tươi cười hỏi:

“Quan khách có yêu cầu gì sao?”

Uyển Nghi thả tay hắn ra, nhàn nhạt mở miệng:

“Tiểu huynh đệ, cho hỏi, trong thành này đang có sự kiện gì sao?”

Tiểu nhị vẫn tươi cười như cũ:

“Chắc quan khách là người ở xa mới tới nên không biết. Chẳng là trận quyết đấu thường niên sắp diễn ra nên mới như vậy!”

Uyển Nghi lẩm bẩm:

“Quyết đấu?”

Tiểu nhị lại lên tiếng:

“Nếu không còn gì nữa, tại hạ xin phép!”

Uyển Nghi còn đang muốn hỏi thêm, quay đầu thì tiểu nhị kia đã khuất mình sau cánh cửa phòng trong. Nàng nhìn theo dáng vẻ nhanh nhẹn rời đi của hắn, như có điều suy nghĩ mà cau mày. Thiên Tinh nhìn nàng, nhỏ giọng:

“Cung chủ bé, ta thấy thái độ của tên tiểu nhị kia, có chút kì lạ, dường như hắn đang cố giấu diếm điều gì đó!”

Uyển Nghi không đáp, lẳng lặng nhắm mắt lại, bình thản mở miệng:

“Muốn biết là chuyện gì, không phải lát nữa điều tra là ra sao?”

Nhìn thái độ của nàng, Thiên Tinh nuốt lại toàn bộ thắc mắc muốn hỏi. Nàng biết, nếu Cung chủ bé đã có thể bình thản như vậy, chắc chắn là nàng có đối sách. Dùng bữa xong, ba người thuê một phòng trọ rồi đi nghỉ sớm. Đến nửa đêm…

Tấm màn đen bị kéo xuống, đêm lạnh như nước, mảnh trăng non đầu tháng treo lơ lửng giữa bầu trời lốm đốm sao. Không gian im lặng như tờ chỉ nghe tiếng gió khua xào xạc. Trên nóc một khách điếm, xuất hiện hai bóng thân ảnh. Một kẻ thân hình gầy nhỏ, ngồi đong đưa chân trên mái nhà. Đứng bên cạnh là một thân ảnh khác, thân hình mảnh mai như cành liễu rủ trước gió, nhưng bóng lưng lại thẳng tắp, cô độc nhưng tỏa ra một khí chất cao ngạo lạnh lùng. Toàn thân một màu đen hắc y, trên gương mặt bị che một nửa chỉ lộ ra vầng trán cao và đôi mắt to đen láy, nhưng ẩn chứa tia nhìn sắc lạnh. Lúc này, kẻ đang ngồi đung đưa chân bỗng lên tiếng:

“Cung chủ bé, giao việc đi thu thập thông tin này cho tiểu nha đầu kia có tốt không?”

Uyển Nghi không đáp, mắt lạnh nhìn chằm chằm về một hướng. Nếu như việc đơn giản này mà Tiểu Vũ kia còn không hoàn thành tốt được, thì làm sao xứng đáng để đi bồi theo bên cạnh nàng. Thanh âm bén nhọn vang lên:

“Ta không bao giờ thu lưu kẻ vô dụng!”

Thiên Tinh hơi rùng mình, trong lòng thầm oán. Chỉ là hỏi một câu bình thường thôi mà, Cung chủ bé có cần phải lạnh lùng như vậy không? Thở dài một cái, Thiên Tinh mở miệng:

“Về rồi kìa!”

Quả thật, không lâu sau, xuất hiện trong tầm mắt các nàng một thân ảnh nhỏ nhắn, đạp nóc nhà tiến về phía này. Khóe môi Uyển Nghi hơi câu lên, nàng cất giọng hỏi:

“Thế nào?”

Tiểu Vũ cố nén tiếng thở của mình, rút trong ngực ra một xấp giấy Tuyên thành, dùng hai tay dâng lên trước mặt Uyển Nghi. Nàng đón lấy, lại vỗ vỗ vai Tiểu Vũ mấy cái, nói:

“Làm tốt lắm, hai người về nghỉ ngơi đi!”

Thiên Tinh che miệng ngáp một cái, ôm lấy Tiểu Vũ còn đang thở phi thân xuống dưới. Đứng trên nóc nhà chỉ còn lại Uyển Nghi. Nàng lật qua mấy trang giấy, ánh mắt hơi lóe lên, cất xấp giấy vào trong ngực, dưới chân thi triển khinh công, lao vút về một hướng. Bìa rừng phía nam Cấm Vực thành, khi toán người kia chạy đến, thì thân ảnh Uyển Nghi đã biến mất không giấu vết. Toán hắc y nhân ngơ ngác nhìn nhau, một tên không nhịn được nói:

“Thật không hổ danh Cung chủ kế nhiệm cung sát thủ đứng đầu thiên hạ, ngay cả chúng ta cũng đuổi không kịp.”

Bỗng nhiên, một tên hắc y nhân thốt lên:

“Này, lạ quá, sao chân ta lại không thể di chuyển được!”

Tiếp sau tên vừa nói, những kẻ khác cũng lên tiếng:

“Ta cũng vậy!”

“Ta nữa!”

“Tại sao vậy?”

Lúc này, từ trong tán lá cây, truyền đến một tiếng cười thanh thúy, rồi một thanh âm nữ tử vang lên:

“Trúng phải trận pháp của ta, các ngươi có là thánh cũng không thể thoát ra được!”

Một tên hắc y nhân quát lên:

“Ngươi là ngoại tặc phương nào?”

Tiếng cười của nữ tử lại truyền đến, rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng cùng đề phòng của toán hắc y nhân, trong bóng tối của tán lá cây, một thân ảnh hắc y nhân khác từ từ hiện ra. Uyển Nghi mắt lạnh nhìn một lượt hơn hai mươi cái hắc y nhân đứng một cách mất tự nhiên trước mặt nàng, thanh âm lạnh lẽo truyền ra:

“Ngoại tặc phương nào? Ta chính là kẻ mà các ngươi đang lén lút truy đuổi đây!”

Đám hắc y nhân sững sờ. Không ngờ kẻ mà bọn họ được lệnh đi theo lại là một nữ nhân. Không thể nào một vị Cung chủ nổi danh giang hồ lại là nữ được! Nhưng nghe đồn Vô Cực cung nổi tiếng về đào tạo sát thủ và cả trận pháp nữa, mà nữ nhân này… Tên hắc y nhân đứng đầu nhìn nàng một lượt, nghi ngờ hỏi:

“Lẽ nào…”

Lời của hắn còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một thanh âm hùng hậu cắt ngang:

“Tiểu Cung chủ!”

Trên đầu Uyển Nghi chảy xuống mấy vạch đen, một toán người áo xám nhảy từ trong bóng tối ra, xếp thành đội ngũ trước mặt nàng, dẫn đầu là một nam tử thân hình cao to uy dũng. Theo hiệu lệnh của hắn, tất cả người áo xám đều đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh:

“Tham kiến Tiểu Cung chủ!”

Hắc y nhân nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt, xem tử địch của mình quỳ xuống trước mặt người kia mà hô to, bọn hắn có loại cảm tưởng muốn cắn lưỡi. Thiên a! Mấy ngày qua đao kiếm liên miên, lại không biết đều là người cùng hội cùng thuyền cả! Uyển Nghi điểm điểm mi tâm bất đắc dĩ. Phản rồi, phản rồi! Uổng công nàng mất cả tháng trời uốn nắn, vậy mà bọn hắn lại không khác gì đàn gảy tai trâu. Uyển Nghi nhìn chằm chằm nam tử đứng đầu toán người áo xám, bất đắc dĩ lên tiếng:

“Thiên Phong…”

“Có thuộc hạ! Tiểu Cung chủ có gì cần giao phó?”

“Ta đã từng nói với ngươi, cắt lời người khác khi người ta đang nói là rất mất lịch sự, ngươi quên rồi sao?”

“…” Nàng từng có nói với hắn sao a?

Uyển Nghi không nhìn Thiên Phong nữa, khoát tay cho đám người áo xám:

“Các ngươi, ngươi, và ngươi nữa, đứng sang một bên cả đi!”

Đám người áo xám phụng mệnh, liền có trình tự đứng hết về một bên. Uyển Nghi gật đầu hài lòng, lại nhìn về phía hắc y nhân, thanh âm lại chuyển sang lạnh lùng:

“Các ngươi là người của ai? Tại sao lại bám theo ta?”

Hắc y nhân cầm đầu vì không thể quỳ xuống, hắn đành chắp tay, hướng nàng cúi đầu:

“Tại hạ phụng mệnh Môn chủ đương nhiệm Chính môn, hộ tống Vô Cực Cung chủ an toàn đến được Cấm Vực!”

Uyển Nghi nheo mắt:

“Vậy là các ngươi đều là đệ tử Chính môn? Tại sao Môn chủ Chính môn lại phải làm vậy? Ta từ trước tới giờ cùng Môn chủ đâu có kết giao?”

Hắc y nhân vẫn cúi đầu, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh:

“Tại hạ chỉ phụng mệnh Môn chủ đến bảo vệ Vô Cực cung chủ, những cái khác, kính mời Cung chủ ngài tự đi hỏi Môn chủ thì hơn!”

Uyển Nghi nghe vậy, lòng nghi ngờ lại càng tăng cao. Vị Môn chủ Chính môn này, hắn khiến nàng thật cảm thấy khó hiểu. Tại sao hắn biết nàng muốn đến Cấm Vực, còn biết nàng muốn tiến vào Chính môn? Càng khó hiểu hơn là, cái hành động đưa người đi theo bảo vệ này là sao? Bọn họ đâu có thân quen đến mức này đâu, trên hết là nàng còn chưa được nhìn thấy vị Môn chủ nổi danh này bao giờ. Không nhịn được lại liếc nhìn hắc y nhân, thấy hắn vẫn dùng một bộ dạng mất tự nhiên hướng nàng thi lễ, Uyển Nghi thở dài lắc đầu, miết miệng nói:

“Thiên Phong, giải trận pháp cho bọn họ, xong đến khách điếm gặp ta!”

Nói xong, Uyển Nghi phi thân ra khỏi rừng cây, quay trở lại thành. Bên này Thiên Phong hai mắt tỏa sáng, những người phía sau đồng một dạng như vậy, dùng ánh mắt như sói đói nhìn đám người hắc y nhân khiến bọn họ từng hồi da gà nổi lên rần rật. Hắc y nhân đứng đầu sắc mặt không đổi nhìn bộ dạng như hổ đói nhìn thấy con mồi của Thiên Phong với vẻ khinh bỉ, lên tiếng:

“Thiên Phong huynh đệ, cùng là người một thuyền, ngươi đây nhìn ta với ánh mắt như vậy là có ý gì?”

Thiên Phong tà tà cười, khuôn miệng sau tấm vải xám che mặt kéo rộng đến tận mang tai, hai mắt lập lòe sáng tà tà nhìn hắc y nhân:

“Hắc huynh đệ, ngươi đây nói chúng ta cùng thuyền, nhưng cách đây không lâu ngươi cùng mấy tên kia đánh lén huynh đệ bọn ta, khiến bọn ta thương tích đầy mình, ngươi không lẽ quên rồi sao?”

Hắc y nhân mặt tỉnh bơ đáp:

“Có chuyện như vậy sao? Ta không nhớ!”

Thiên Phong tiến đến gần, gác một tay lên vai hắc y nhân, vuốt cằm nói;

“Ai, tiểu huynh đệ ngươi quên rồi sao? Nhưng bất quá, ta lại không quên, ngươi có từng nghe câu , người trong giang hồ có ân tất trả có thù tất báo không? Hôm nay trời trong gió mát, lại đúng thời cơ này các ngươi trúng trận pháp của Tiểu Cung chủ. Ta tốt bụng nói cho ngươi biết, cái loại trận pháp này, ta bất tài không phá giải được. Thực ra thì cũng có một cách, nhưng bất quá hơi bạo lực, ngươi chấp nhận thì ta sẽ phá trận cho ngươi!”

Một người áo xám hét lên:

“Đội trưởng, ngài bớt nói một chút đi, bọn ta bắt đầu ngứa tay rồi!”

Thiên Phong hét vọng lại:

“Kê Tử ngươi ngậm miệng lại cho lão tử! Ai cho ngươi gọi đội trưởng hả?”

Kê Tử biết mình nói hớ, biết điều liền ngậm miệng lại. Thiên Phong lại tà tà cười, khóe miệng nhếch nhếch lên cười đểu. Hắc y nhân mặt vẫn không đổi sắc chút nào, lạnh lùng trả lời:

“Hảo, chỉ cần ngươi giải trận cho bọn ta về phụng mệnh, những thứ còn lại ta không quan tâm!”

Nhìn thái độ đánh chết cũng không phục của hắc y nhân, cái mặt sau tấm khăn che của Thiên Phong xị hẳn xuống, hắn bĩu môi, vươn tay đập một cái vào gáy hắc y nhân, một quyền này không đủ để đả thương người, nhưng hắc y nhân không hiểu sao vẫn gục xuống. Những người áo xám phía sau cũng làm y vậy. Sau khi đã đánh ngất toàn bộ hắc y nhân, Thiên Phong cùng đám đệ tử Vô Cực cung phía sau, hai mặt nhìn nhau, nhận ra trên mặt đối phương đều rộ lên một tầng đỏ ửng. Thật bất đắc dĩ, bọn họ bắt đầu cởi bỏ áo ngoài, tiếp đến là quần. Thiên Phong lắc đầu ngán ngẩm, vừa cởi quần vừa nhìn hắc y nhân với vẻ thương hại, lẩm bẩm như tụng kinh:

“Đừng trách ta chơi ác, đây đều là hậu quả do các ngươi tự chuốc lấy, ai kêu các ngươi động đến Tiểu Cung chủ. Đành chịu thôi, mặc dù có hơi mất vệ sinh, nhưng tiểu huynh đệ, tự cầu mình nhiều phúc đi!”

Sau khi đã trút bỏ quần, đám người Vô Cực cung đều hết sức dùng tay che đi bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, mặt tên nào tên nấy đỏ phừng phừng, nhìn “tiểu đệ” của người khác mà không khỏi ngưỡng mộ. Thiên Phong thò tay vào thắt lưng, rút ra một viên thuốc màu tía, hắn ngó xuống bên dưới với vẻ mặt đáng thương, thầm trấn an:

“Tiểu Phong Phong, ngươi phải chịu khổ chút rồi!”

Sau màn tụng kinh trong vô thức, đám người áo xám nhất loạt thả viên thuốc vào miệng, không tình nguyện mà nuốt xuống, thầm kêu gào tại sao Cung chủ của bọn họ lại có thể biến thái đến mức độ này…

Sáng hôm sau, từ bìa rừng phía nam Cấm Vực thành, rộ lên một mùi khai nồng nặc, dọa mấy người tiều phu lên núi đốn củi sớm phải vứt đồ nghề mà bỏ chạy mất dép….

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.