Cung Chủ Vương Phi

Chương 8: Ghé thăm Triệt Vương phủ



Nếu nói đến một nơi thích hợp để dựng cơ sở tình báo ngầm, không nghi ngờ gì đó chính là thanh lâu! Từ nơi này, không biết có bao nhiêu tin tức bà tám được thốt ra từ miệng khách chơi, mà kĩ nữ trong thanh lâu, chính là "nhân viên" tình báo đắc lực nhất. Và lúc này đây, Uyển Nghi nàng đang đứng trước thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, Bách Hoa lâu.

Nơi này, thật sự là hào hoa, náo nhiệt, khách tới khách đi nườm nượp, đứng ở cửa còn có mấy vị nữ tử xinh đẹp phong tình đon đả chào mời khách. Uyển Nghi phất quạt, bộ dáng công tử phong lưu tiêu sái tiến vào. Nữ tử trong lâu vừa nhìn thấy nàng, không khỏi một trận mặt đỏ tim đập. Vị công tử này, thật hảo soái a! Từ đằng xa, một nữ nhân phục sức hoa lệ sặc sỡ chói mắt lắc lắc cái mông chạy tới, vừa nhìn thấy nàng thì cười ngọt ngào, nói:

" Vị công tử đây, xin mời, xin mời, trong lâu chúng tôi có các cô nương xinh đẹp nhất, sẵn sàng làm hài lòng công tử!"

Nàng bật cười, ngoắc ngoắc Hoa nương lại gần, khẽ nói thầm vào tai nàng mấy câu, chỉ một lúc sau, đã thấy Hoa nương mặt mũi xám xịt đi đằng trước, còn Uyển Nghi dùng quạt che miệng cười trộm, đủng đỉnh đi ở phía sau. Hoa nương dẫn nàng vào một căn phòng, đóng cửa lại. Đám kĩ nữ bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau.

Trong phòng, Hoa nương bực mình đi đến bên bàn gỗ, tự mình rót một cốc trà ra uống. Uyển Nghi lon ton chạy đến ngồi đối diện, "vuốt mông ngựa":

" Mama đang giận sao?"

Hoa nương giận dỗi nhìn nàng, cong môi:

" Cung chủ sao lại đến đây? Thanh lâu không phải nơi Cung chủ nên đến đâu!"

Nàng cười hì hì:

" Ta chẳng qua là muốn ngoạn một chút thôi mà. Ở trong Mê Vực lâu ngày đâm sinh ra chán, mỗi ngày còn phải nghe hai kẻ đen trắng kia mở miệng một tiếng "Tiểu Cung chủ", hai tiếng "Tiểu Cung chủ", ta thấy rất bực mình! Với lại, ta cũng đang có chuyện cần nhờ mama giúp đây!"

Hoa nương chăm chú nhìn nàng, hỏi:

" Cung chủ có gì giao phó?"

Nàng vuốt vuốt mũi:

" Ta muốn hỏi xem mama có biết Cấm Vực chi thôn ở đâu không?"

Hoa nương có chút đăm chiêu, một lúc sau mới nói:

" Ta chỉ biết nó là một thôn nhỏ thuộc Bách thành, còn lại không thể tra được gì cả. Bởi vì Cấm Vực chính là mật cư của Hoàng gia, người bình thường không thể biết được!"

Uyển Nghi trừng mắt"

" Mật cư của Hoàng gia?"

Nếu vậy, thì sao Ẩn Si lão nhân lại đang ở trong mật cư của Hoàng gia? Chẳng lẽ ông ta có liên quan đến Hoàng tộc? Vậy thì rắc rối rồi đây! Nàng ghét nhất chính là có dính dáng đến người trong Hoàng tộc!

Hoa nương nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp:

" Ta nghe nói, có vẻ như thông tin về Cấm Vực đều được cất trữ tại Triệt Vương phủ!"

Uyển Nghi hỏi lại:

" Triệt Vương phủ sao?"

Hoa nương gật đầu. Trong đầu Lâm Uyển Nghi âm thầm tính toán. Xem ra, nàng phải làm một chuyến viếng thăm bí mật đến Triệt Vương phủ rồi!

Triệt Vương phủ, thuộc quyền sở hữu của Triệt Vương Nam Cung Dạ Kỳ, thất đệ cùng một mẫu phi sở sinh với Hoàng đế. Nghe đồn, hắn ta là một kẻ phúc hắc, lạnh lùng, là đệ nhất mĩ nam Thần Nguyệt, nhưng ghét nhất chính là lại gần nữ sắc. Năm hắn tám tuổi, Tiên đế muốn sắc phong nữ nhi của Tể tướng làm Vương phi cho hắn, và để "tạ chủ long ân" việc làm này của Tiên đế, Triệt Vương gia đã đóng cửa phòng suốt một tuần, không ăn không uống, rốt cuộc, Tiên đế đành phải thu hồi chiếu ban hôn. Sau đó, Triệt Vương gia đã ra khỏi phòng, nhưng lập tức lại chạy tới biên giới, nhận chức thống lĩnh quân đội. Trong vòng hai tháng, không biết hắn dùng mưu kế gì mà tướng địch rối rít xin hàng, sau đó dẫn theo quân binh chạy về nước. Ấy là chưa kể đến sự chênh lệch to lớn về nhân lực và số lượng binh lính giữa hai bên, một bên là ba vạn tinh binh, còn một bên lại chưa đến bốn ngàn. Chính điều này, đã tạo nên một huyền thoại lan xa tứ quốc, khiến các nước khác nằm mơ cũng không dám vọng tưởng đến chiếm đất của Thần Nguyệt. Triệt Vương gia, cũng là vị Hoàng đệ được Hoàng đế yêu thương, thân cận nhất, đối với hắn ân sủng ngập trời, quyền lực của Triệt Vương, còn đứng trên cả Tể tướng. Nghe nói hắn hiện có hai vị tiểu thiếp, nhưng cũng là do Hoàng đế nạp cho, nhưng xem ra, với bản tính "trời sinh không gần nữ sắc" của hắn, chỉ sợ hắn đã vứt hai nàng ở xó xỉnh nào đó đến mốc meo luôn rồi!

Nửa đêm, Vương phủ,...

Một bóng đen lanh lẹ nhảy trên nóc các viện trong phủ, như một cơn gió nhẹ nhàng lướt đi, không một tiếng động. Lâm Uyển Nghi ngồi xổm trên một nóc viện, trên người một bộ y phục dạ hành, tóc buộc cao, mang khăn che mặt chỉ chừa ra đôi mắt. Trong bóng tối, hai con ngươi đen bóng lóe lên ánh sáng rực như hai viên Hắc bảo ngọc. Uyển Nghi đứng trên nóc viện, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía. Nàng không biết viện của Triệt vương rốt cuộc nằm ở góc nào, trong phủ có bốn góc, mà góc nào cũng như góc nào, thật khó mà phân biệt. Thêm nữa, Lâm Uyển Nghi nàng là người mắc bệnh mù phương hướng trầm trọng, từ lúc đi học đến giờ đã là 22 tuổi rồi, nhưng vẫn không biết đâu là đông, tây, nam, bắc!

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy âm thanh thở dốc ngắt quãng cùng tiếng rên rỉ khe khẽ truyền đến bên tai. Mà âm thanh đó, chính là phát ra, từ căn phòng dưới chân nàng. Uyển Nghi tò mò lật một miếng ngói lên, ngồi xổm xuống, ghé mắt nhìn vào. Lại khiến cho nàng nhìn thấy, một cảnh nam nữ đang cùng nhau xxyy. Trong bóng tối lờ mờ nàng thoáng có thể thấy hai chân trắng muốt của nữ tử quặp chặt lấy hông của nam tử, còn nam tử kia không ngừng vận động trên thân nàng ta. Trong không gian im lìm vang lên từng đợt tiếng nam nhân thở dốc, tiếng nữ nhân ngâm nga, rên rỉ, tiếng giường gỗ theo luật động tà ác của người nam mà vang lên "kẽo kẹt, kẽo kẹt". Uyển Nghi nuốt nước bọt, rủa thầm:

" Hừ, thế này mà bảo là không gần nữ sắc sao? Chết tiệt CMN tên Triệt vương này đúng là một nam nhân cặn bã! Lại có thể phóng túng dục vọng của mình quá mức như vậy! Hắn không quan tâm xem nữ tử dưới thân mình có chịu được hay không sao?"

Trong đêm tối, từ phòng dưới lại truyền đến tiếng nức nở mị hoặc yếu ớt của nữ nhân:

" A... ách... a...Kình vương... tha... tha cho thiếp... a...."

Kình vương? Uyển Nghi ngạc nhiên, lúc này nhìn xuống đôi nam nữ đang dây dưa phía dưới, trong mắt nổi lên một chút ý vị khó đoán.

Tiếng của nam nhân mang theo dục vọng nồng đậm vang lên:

" Liên nhi, không phải đệ đệ của ta không thể thỏa mãn nàng sao? Ta đang thay hắn đền bù cho nàng đó! Nàng cũng nên thỏa mãn ta đi chứ?"

Nói xong, hắn tiếp tục ở trên người nữ tử kia phóng túng, tiếng da thịt ma sát vang lên từng đợt. Lại thêm một hồi tiếng rên rỉ, nức nở cùng thở dốc hòa vào nhau vọng ra. Uyển Nghi nhếch miệng cười khinh bỉ. Đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một cái, nụ cười từ khinh bỉ từ từ rộng ra biến thành nụ cười chứa đầy mùi vị âm mưu. Lúc này, nàng đang có suy nghĩ, không biết khi Triệt vương phát hiện tiểu thiếp của mình tư thông với nam nhân khác, sẽ có phản ứng thế nào đây? Nàng thật sự rất là tò mò đó! Nghĩ vậy, Uyển Nghi không nhịn được lại cười xấu xa, tay mò đến thắt lưng lôi ra một viên thuốc tròn tròn trong suốt. Thuốc mê cực mạnh! Uyển Nghi cười hắc hắc liên tục, dùng nội lực nghiền nát viên thuốc thành bột, rồi qua lỗ thủng ở viên ngói, đem hết bụi thổi vào trong phòng, sau đó đậy ngói lại. Trong phòng kia, hai kẻ xấu số đang lên đến cao trào dục vọng, đột nhiên vô lực gục xuống. Hai kẻ kia ngất đi, trong khi "cái đó" của nam nhân, vẫn đang cắm trong "chỗ đó" của nữ nhân. Uyển Nghi nàng đúng là rất biết cách căn đúng thời điểm!

Xong xuôi, Uyển Nghi đứng dậy, hướng mắt ra phía đối diện. Nếu như đúng như lời đồn, Triệt vương rất ghét lại gần nữ sắc, vậy thì viện của hắn, phải nằm cách xa viện của nữ nhân nhất. Theo bản đồ Hoa nương đưa cho nàng, thì viện của hai người tiểu thiếp, chính là Tây viện. Nếu vậy, viện của Triệt vương, hẳn chính là Đông viện đi! Uyển Nghi phi thân, tiến thẳng đến Đông viện. Nàng đoán không sai, Đông viện chính là nơi ở của Triệt vương. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, nhưng lại không hề gì đối với Uyển Nghi. Tìm kiếm một hồi, Uyển Nghi phi thân xuống trước cửa thư phòng. Môi anh đào khẽ nhếch, nàng hé cửa ra, thuận mình lách vào. Uyển Nghi phát huy kĩ năng nhìn xuyên bóng tối, bắt đầu lục lọi thư phòng. Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, trong thư phòng không thể tìm thấy cái gì cả. Trong lúc đang mải dò tìm, nàng vô ý vướng chân vào thành bàn, khiến bình hoa trên đó rơi xuống. Uyển Nghi hốt hoảng vội đỡ lấy, nhưng khi đón được cái bình rồi thì nàng lại vấp chân vào cạnh án thư. Uyển Nghi đau đến nhe răng, nhưng chưa dừng lại ở đó, nàng vô tình gạt tay, khiến toàn bộ sách trên án thư đều rớt hết xuống đất. Lúc này, thực sự đã đánh động đến thị vệ bên ngoài rồi! Rất nhanh, bên ngoài vọng đến từng hồi tiếng bước chân dồn dập, đang hướng về phía thư phòng. Trong lòng Uyển Nghi thầm la lên: Bị lộ rồi!

Nàng nhanh chóng phi thân qua cửa sổ. Đầu mũi chân khẽ nhón một cái, thân mình như cơn gió, thoắt cái đã ở trên mái nhà. Phía dưới viện, đèn đuốc lúc này đã thắp lên, toàn bộ thị vệ đều tập trung lại. Trên tay người nào người nấy, đều là cung tên. Mà mục tiêu chủ yếu lúc này, chính là thân ảnh màu đen đang đứng ngạo nghễ trên nóc viện kia. Đội thị vệ lắp tên vào cung, giương lên, nhắm thẳng hướng nàng. Một tiếng hô vang lên:

" Bắn!"

Tức thì, phải đến hàng trăm mũi tên lao vun vút về phía nàng, nếu bị những mũi tên này bắn trúng, chắc chắn sẽ biến thành con nhím. Nghĩ đến việc bản thân sẽ biến thành nhím, Uyển Nghi rùng mình một trận! Tuyệt đối không được đâu nha! Ngay lập tức, Uyển Nghi nhanh chóng dồn khí từ đan điền lên, tụ lại ở hai lòng bàn tay, luồng khí màu tím quấn quanh tay nàng, dần dần đọng lại thành một quả cầu. Nàng không ngừng truyền lực vào hai tay, trong lúc này, chính giữa mi tâm nàng, ấn kí hoa đào yêu dị nổi lên, rực sáng màu huyết. Những mũi tên kia dùng tốc độ lướt gió tiến gần đến nàng, đột nhiên Uyển Nghi mở bừng mắt, quát lên:

" Phá! Đi!"

Nàng đẩy mạnh tay về phía đám mũi tên, chưởng phong màu tím vọt ra, đánh mạnh vào đống tên kia, biến chúng toàn bộ nát gãy. Chưởng phong mạnh mẽ tiếp tục quét về phía đám thị vệ. Nhưng đúng lúc này, một luồng chưởng phong khác lại nhanh chóng đánh úp tới. Chưởng lực giao nhau, nội lực của nàng nhanh chóng bị đẩy lui. Uyển Nghi lảo đảo lui lại một bước, khóe miệng chảy ra một dòng máu. Không chú ý nữa, nhân lúc đang hỗn loạn, nàng liền thi triển tâm pháp, thân ảnh lóe lên một cái liền biến vào bóng đêm. Người tới, nàng không thể đấu lại hắn, rời đi là cách giải quyết tốt nhất.

Đám hộ vệ vừa hồi hồn trở lại, muốn đuổi theo nàng thì một giọng nói trầm thấp ngăn lại:

" Không cần đuổi theo, để hắn rời đi!"

Đám hộ vệ tuy sửng sốt, nhưng đây là lệnh của chủ tử, bọn họ đành cung kính thi lễ rồi lui đi. Thanh âm kia lại vang lên:

" Ảnh, theo hắn!"

Dứt lời, một thân ảnh màu đen vút đi, theo hướng nàng chạy mà bám theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.