Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 34: Biến cố (2)



Họ Lý rớt đài khiến Mạnh Tang Du ngửi được mùi vị của âm mưu. Qua bảy tám ngày nữa, Ngũ hoàng tử cũng không thể gắng gượng, cho đến một đêm giờ Sửu canh ba trút hơi thở cuối cùng, trong Giáng tử cung ngập tràn tiếng gào thét, tất cả đèn lồng đỏ đều lấy xuống. Dù cách thật xa, ai ai cũng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc cùng chửi rủa tộc họ nhà Lý của Hiền phi.

Mạnh Tang Du trăn trở khó ngủ trong tiếng ai oán thê lương, cuốn A Bảo vào lòng, đón gió đêm lạnh buốt như băng đá, dưới bóng tối đặc quánh nặng nề nhìn về phía Giáng tử cung nơi xa xăm. Mũi Chu Vũ Đế như có tiếng nức nở, đó là con hắn, lại chết trong tay người đàn bà của mình, hết thảy ngọn nguồn đều do hắn, là hắn không biết nhìn người! Dù rằng không điều ra ra chân tướng, nhưng hắn biết, chuyện này không thể thiếu Thẩm Tuệ Như đẩy sau lưng, kéo đổ họ Lý, giết chết Ngũ hoàng tử, y thị mới là kẻ có lợi nhiều nhất. Càng lún sâu, y thị không bao giờ dừng tay, những chướng ngại ngăn trở đại kế Hoàng tử công chúa tộc Thẩm đều sẽ bị ám hại.

Tiếng nức nở chuyển sang âm thanh gầm gừ, trong mắt Chu Vũ Đế là sát ý ngập trời.

“A Bảo đừng sợ, đừng sợ nhé! Đó là vì Ngũ hoàng tử ra đi, chú bé biến thành ngôi sao trên trời.” Nghe thấy tiếng ư ử của A Bảo, Mạnh Tang Du nghĩ rằng chú sợ hãi khi cảm nhận động tĩnh ở Giáng tử cung, vội vàng ôm chặt hơn, dịu dàng an ủi.

Biến thành sao trên trời? Tang Du nghĩ trẫm là con nít sao? Nhưng an ủi như vậy thật sự khiến trái tim ấm áp. Chu Vũ Đế ngừng rên, vùi mặt vào vòng ôm thơm thơm kia thật sâu. Chỉ có nơi này mới là nơi chốn yên ổn nhất hắn có thể cảm nhận được, hắn rất cần, rất cần tìm lấy chút sức mạnh gì đó để tiếp tục giữ vững niềm tin của bản thân.

“Nương nương nên trở về đi ạ. Ban đêm rất lạnh.” Phùng ma ma mang theo một chiếc áo choàng, khoác lên người chủ tử.

“Ma ma, ta có dự cảm không tốt, tiết trời Đại Chu đã sắp thay đổi (biến đổi về chính trị phát sinh những thay đổi căn bản).” Âm giọng vốn lạnh nhạt của Mạnh Tang Du lẩn khuất bất an, “Muốn kéo đổ một gia tộc khổng lồ thực ra cũng rất dễ dàng, một là rút củi dưới đáy nồi, hai là đánh thẳng vào nhược điểm. Thủ đoạn họ Thẩm quả thưc rất hay, tấn công vào Nhị hoàng tử, tìm được nhược điểm trí mạng của tộc Lý, chúng sẽ công kích ngay. Lần trước chúng cũng dùng thủ đoạn tương tự đối phó với gia tộc họ Mạnh chúng ta, may mắn có A Bảo ở đây nên mới tránh khỏi kiếp nạn này.”

Mạnh Tang Du cọ cọ má vào mũi A Bảo, đổi lấy A Bảo ư ử an ủi cùng cái liếm môi âm ấm.

“Lần trước chúng thất bại tất không từ bỏ ý đồ, ta có dự cảm chúng sẽ ra tay lần nữa, lúc này rất có khả năng thực hiện kế ném đá giấu tay để diệt cỏ tận gốc, trực tiếp ra tay với cha.” Chân mày Mạnh Tang Du nhíu lại, trên khuôn mặt phủ kín sầu lo.

Thực ra Chu Vũ Đế cũng đã nghĩ tới chuyện này, trái tim quặn thắt. Ở thời điểm quan trọng này lại ra tay với Mạnh quốc công, tình thế chiến tranh biên cương chắc chắn sẽ xoay chuyển, họ Thẩm muốn bán nước!

“Nương nương, Quốc công lão gia nơi biên cương xa xôi, lại ở trong quân đội, bàn tay tộc Thẩm không thể dài đến như vậy.” Trong lòng Phùng ma ma hoảng loạn, miệng lại dịu dàng an ủi.

Mạnh Tang Du lắc đầu không nói, đứng lặng trong gió lạnh hồi lâu mới quay về tẩm điện, lại một đêm trằn trọc khó ngủ. A Bảo cũng mở to mắt, nằm bên nàng đến hừng đông.

Một tháng đã trôi qua, thế cục trong hậu cung đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng Đức phi chưa đổ, nhưng thân thể rệu rã như vậy, cho dù sau này đước sủng ái lại cũng không thể tiến thêm bước nữa. Lương phi nhảy một bước trở thành đệ nhất sủng phi, Hoàng đế ngày ngày ân sủng, thậm chí còn ưng thuận hứa hẹn chỉ cần dựng dục Hoàng tự sẽ lập tức đưa cô ta ngồi lên ngôi Hậu, vinh quang này vượt xa hơn cả Đức phi. Nhưng tính tình Lương phi dịu dàng, rất dễ ở chung, không ít phi tử dựa vào Lương phi được sủng ái lây, trong lúc nhất thời trở thành chỗ dựa cho hàng sa số người, nói là độc bá hậu cung cũng không ngoa.

﹡﹡﹡﹡

Mạnh Tang Du đang nghĩ đến chuyện cha ở biên cương đã nên nhận được mật tín của mình, biên cương lại có tin tức truyền đến, Mạnh quốc công cùng Hàn Xương Bình cùng mất tích ở Ngọc long thành.

Vừa nhận thư khẩn, Mạnh Tang Du thảng thốt đánh vỡ một ly trà, ngẩn ra hồi lâu hai tay mới run lẩy bẩy mở thư. A Bảo nhanh chóng nhảy lên đùi cô, chui vào trong lòng cùng xem.

Trong thư chỉ kể sơ qua việc Mạnh quốc công mất tích như thế nào.

Mạnh quốc công thu lại vị trí Hữu tướng quân của Hàn Xương Bình, nhưng lúc bao vậy Hoàng triều tộc Man, Mạnh quốc công lại không để anh ta đảm nhiệm tiên phong mà sai qua lương thảo. Trong lòng Hàn Xương Bình bất bình, có ý buông lỏng, buổi tối trực đêm ở Ngọc long thành lại bị một nhóm kỵ binh tộc Man đánh lén từ phía sau, lương thảo tràn ngập nguy cơ. Lúc đó Mạnh quốc công đang sắp xếp chiến thuật, bày binh bố trận ở hậu phương, gần Ngọc long thành nhất, vội vàng mang binh quay về phòng ngự, kịp thời bảo vệ lương thảo. Nhưng Hàn Xương Bình còn trẻ, tính tình nóng nảy, bị quân Man đâm một nhát sau lưng như vậy sao có thể buông tha, không để ý đến bóng đêm dày đặc mà dẫn một tiểu đội đuổi theo tiêu diệt, Mạnh quốc công sợ anh ta sẩy chân vào mai phục, vội thúc ngựa đuổi theo, sau đó cả hai đều không quay về đơn vị, quả thực là vô duyên vô cớ mà mất tích, cũng không biết là ngoài ý muốn hay do quân Man phục kích.

Đọc thư xong sắc mặt Mạnh Tang Du đã trắng bệch, Chu Vũ Đế cắn chặt răng, chỉ cảm thấy hối hận không kịp khi quyết định phái Hàn Xương Bình đến cạnh Mạnh quốc công. Nếu như Mạnh quốc công thực sự xảy ra chuyện, hắn còn có mặt mũi nào nhìn Tang Du nữa? Hắn còn có cách nào kéo trái tim Tang Du quay về? Chuyện này nhất định sẽ trở thành khoảng cách giữa đôi bên, trọn kiếp này cũng khó mà bỏ qua chướng ngại.

Hắn đứng thẳng dậy, chân trước khoác lên đầu vai Mạnh Tang Du, ăng ăng ẳng ẳng liếm gò má tái xanh cùng khóe môi Tang Du, muốn đem mọi khả năng có được an ủi nàng. Trước mắt chỉ là mất tích, nửa đời người Mạnh quốc công rong ruổi nơi chiến trường, không dễ gì gặp chuyện bất trắc!

Mạnh Tang Du ôm cái đầu chó của chú, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, rốt cuộc cũng từ từ định thần. Thật ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý để đón nhận chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tin tức này không thể kéo đổ cô xuống được.

“Lập tức phái người ra cung nói cho mẹ ta, để bà an tâm chờ đợi. Cha chỉ mất tích, chưa có tin xấu tức là tin tốt, đừng khiến mẹ ta suy nghĩ nhiều. Còn nữa, chuyện này nhất quyết phải giấu anh trai, nếu như anh ấy biết sẽ khăng khăng trốn khỏi nhà, đi biên cương tìm cha. Trong nhà đã loạn đủ, không cần anh ấy gây thêm phiền phức nào nữa.” Cô bắt đầu ra chỉ thị đâu vào đấy cho Bích Thủy.

Bích Thủy vội vàng vâng mệnh, lập tức phái người đi phủ Quốc công gởi tin nhắn.

Dàn xếp mọi chuyện trong nhà xong, cô nhúng đầu bút vào mực viết một bức thư. Chu Vũ Đế còn chưa kịp nhảy lên bàn đọc thư cô đã gấp giấy lại cho vào phong bì, đưa Phùng ma ma, cẩn trọng giao phó, “Nếu như cha ta thực sự xảy ra chuyện, ta sẽ nghĩ cách đưa ba người các ngươi, thêm A Bảo ra khỏi cung, ta để lại cho Bích Thủy cùng Ngân Thúy một phần hồi môn, có thấy cái tráp gỗ hoàng lê kia không? Đến lúc đó đừng quên thu xếp cho hai đứa. Sau khi ra cung tìm Vương Hoa Sơn rồi gởi bức thư này, nói với anh ấy sau này xin hãy chăm sóc mẹ cùng anh trai ta, kiếp sau Tang Du sẽ báo đáp ân tình này!”

Những, những điều này sao giống như đang chuẩn bị hậu sư? Bấy giờ hai chân Phùng ma ma mềm nhũn, Ngân Thúy đã quỳ phịch xuống, lết đầu gối đến bên chân chủ tử khóc lớn. Ngực Chu Vũ Đế phập phồng kịch liệt, cái mõm tru lên âm thanh rít gào tê tâm liệt phế. Hai chân hắn nghiến chặt vai Mạnh Tang Du, vừa tru vừa liếm môi nàng, cằm nàng, rồi cổ nàng, như thể cầu xin nàng đừng bao giờ rời khỏi hắn.

“Ngoan nào, A Bảo ngoan nào! Chị không có việc gì.” Mạnh Tang Du ôm chặt A Bảo cứ giãy dụa không ngừng, dịu dàng an ủi.

“Nương nương, lão nô không đi! Lão nô xin ở bên người!” Phùng ma ma cũng quỳ xuống bên chân chủ tử, nước mắt đầy mặt.

“Ta không phải đi vào chỗ chết, các ngươi khóc cái gì?” Mạnh Tang Du cười khổ, từ từ nói tiếp, “Ta đã tính toán đưa các ngươi ra cung từ lâu, không năm này cũng là sang năm, chỉ là tiến hành kế hoạch trước dự định mà thôi. Các ngươi đi rồi mà mới có thể tập trung ứng phó Thẩm Tuệ Như cùng họ Thẩm. Đại Chu này sẽ không rơi vào tay chúng, đã đến bước này, chắc có lẽ ám vệ đã truyền tin cho Thái hậu nương nương, nhất định người sẽ quay về chấp chưởng đại cục. Thái hậu nương nương là ai? Mười Thẩm thái sư cùng Thẩm Tuệ Như cộng lại cũng không phải là đối thủ của bà. Đến lúc đó ta sẵn sàng góp sức cho Thái hậu, cùng nhau vạch trầm âm mưu trộm long tráo phụng của họ Thẩm. Một người là dưỡng mẫu, một người là sủng phi của Hoàng thượng, lời chúng ta nói ra cả thiên hạ này ai dám không tin? Quân sĩ gia tộc họ Mạnh sẽ trở thành hậu thuẫn cho ta! Trong tay Thái hậu cũng có một nhánh quân đội riêng, dư sức trấn giữ kinh thành. Đợi thế cục ổn định, Hoài Nam vương cùng Tương Bắc vương cũng không gây ra chuyện gì ầm ĩ nữa, bất quá Hoang thượng chỉ bị ép thoái vị, Đại Chu sẽ lựa chọn quân chủ khác, còn ta sẽ năn nỉ Thái hậu để ta chăm sóc Hoàng thượng. Hoàng thượng bất tỉnh ta sẽ chăm sóc hắn cả đời, chẳng có gì không tốt! Còn đỡ hơn so với việc mưu hại lẫn nhau trong cung cấm này!”

“Thái, Thái hậu nương nương sẽ quay về?” Trái tim Phùng ma ma chợt dịu lại, A Bảo cũng ngừng tru lên.

Nói đến Thái hậu tộc Tương, đây cũng là một người phụ nữ không thua kém đấng nam nhi. Có thể nói gia thế Thái hậu cùng Tang Du không có quá nhiều khác biệt, Mạnh quốc công là Kiến uy Đại tướng quân đương nhiệm, mà huynh trưởng Thái hậu là Kiến uy Đại tướng quân tiền nhiệm. Thái hậu vừa vào cung đã được phong làm Hoàng hậu, ba năm không con, tiên đế chủ động để bà nhận nuôi Tam hoàng tử – cậu bé mất mẫu phi từ nhỏ, cũng chính là Đương kim Thánh thượng bây giờ. Nhưng sau khi nhận nuôi Thánh thượng không lâu Thái hậu liền mang thai, sanh ra Cửu hoàng tử. Thái hậu cũng là người nhân ái, đối xử bình đẳng với con nuôi cùng con ruột mình, tình cảm giữa hai vị hoàng tử thân cận gần gũi, khá hòa hợp.

Nhưng khi tiên đế bệnh nặng, sắc lập Tam hoàng tử làm Thái tử, tất cả mọi chuyện biến thành hư ảo. Cửu hoàng tự tự xưng mình là con trai trưởng dòng chính, vốn nghĩ rằng ngôi vị Thái tử chắc chắn rơi vào tay mình, không thể hiểu được vì sao lại bị một đứa con nuôi đoạt đi, trong lòng tất nhiên giận dữ khó có thể xoa dịu. Mà mẫu tộc của Thái hậu lại chia thành hai phái, một phái ủng hộ Tam hoàng tử, một phái hỗ trợ Cửu hoàng tử. Bè cánh Cửu hoàng tử khá nóng vội, nhân lúc tiên đế lâm trọng bệnh đã khởi binh bức vua thoái vị. May mà tiên đế phát hiện từ trước nên mới có thể ngăn chặn thảm kịch máu chảy thành sông. Vì bảo vệ tánh mạng bốn ngàn người trong gia tộc họ Tương, Thái hậu tự mình đưa rượu độc đến bên miệng Cửu hoàng tử.

Không lâu sau đó tiên đế vĩnh biệt trần thế, gia tộc họ Tương bị lưu đày ngàn dặm, mà Thái hậu cũng nản lòng thoái chí, bằng không cũng có thể xoay chuyển tình thế. Nhắc tới đây, thực ra hết thảy đều là âm mưu của tiên đế, bắt đầu từ khi tiên đế để Thái hậu nhận nuôi Tam hoàng tử, mưu kế này mới khởi động. Hắn dựa vào một đứa con ruột cùng một đứa con nuôi phân hóa gia tộc Thái hậu, lại nhân chuyện sắc lập Thái tử tiêu diệt hoàn toàn tộc Thái hậu, Kim thượng đã tiêu diệt toàn bộ những rủi ro của việc họ ngoại chuyên quyền.

(Từ Kim thượng 今上là tôn xưng do các đại thần của vua tôn tặng, nó có ý nghĩa chỉ định vị hoàng đế đang tại vị, cũng là một từ tôn sùng, hàm ý của nó là đương kim hoàng thượng 當今皇上, và khi quần thần trong triều cần nói về nhà vua lúc nhà vua không có mặt, nghĩa là cần phải trịnh trọng hơn.)

Bởi vậy Kim thượng lòng nặng áy náy với Thái hậu, tặng một đội quân riêng cho Thái hậu đưa đến Thiên Phật Sơn. Phần lớn người thuộc đội quân này là những tướng lãnh còn sót trong mẫu tộc Thái hậu, dũng mãnh thiện chiến, lấy một địch trăm. Nếu Thái hậu mang binh hồi triều, đám Ngự lâm quân cùng Long cấm vệ bọn họ Thẩm ‘chơi đùa’ thành năm bè bảy mảng không phải là đối thủ của bà, huống chi còn có Đức phi cùng gia tộc nhà họ Mạnh trợ giúp.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng ma ma cùng ngân Thúy cũng trấn định, chỉ ôm chân chủ tử khóc lóc van xin, để chủ tử đồng ý giữ họ lại, mà Chu Vũ Đế càng sốt ruột hơn. Nếu Thái hậu quay về, trong kinh cùng cung cấm tất sẽ xảy ra chiến trận đẫm máu, đao kiếm nơi chiến trường không có mắt, lỡ như Tang Du xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

Hắn không dám nghĩ tiếp, thầm hận ông trời vì sao còn không cho mình hổi hồn. Nghĩ đến chuyện hồi hồn, hắn tự nhiên nhớ đến tờ giấy kia, vội vàng lẩn mình trong đêm tối chạy đến Ngự hoa viên thử thời vận, xem Diêm Tuấn Vĩ có thể tiến cung điều tra hay không.

Rẽ qua một con đường nhỏ, Ngự hoa viên đã lọt vào tầm mắt. Hắn vừa nhấc chân định qua thì bắt gặp ánh nến leo lét phía cuối con đường. Nhìn kỹ một chút, thì ra là khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của Thường Hỉ trong ánh sáng nhờ, mà phía sau y còn có một người, mặc dù khuất bóng nhưng xem dáng dấp lại có tám chín phần giống Thẩm thái sư.

Đã trễ thế này còn vào cung, bọn chúng còn có âm mưu gì nữa? Chu Vũ Đế nhíu mày, không nghĩ ngợi đuổi theo bước chân hai kẻ kia, len lén chui vào Càn Thanh Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.