Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 23: Chương 23:



Bởi vì đây là lần đầu tiên của nàng, Tiêu Vân Hoàn chỉ làm một lần rồi thôi.
Cho dù như thế cũng hao tốn với số tinh lực của Thu Vãn, chờ dư vị qua đi, cảm giác mỏi mệt bao trùm lên thân thể, mệt tới mức ngay cả một đầu ngón tay nàng cũng không nâng nổi.
Không có sự chấp thuận của Hoàng Thượng, long sàng không phải nơi muốn ngủ là có thể ngủ. Tiêu Vân Hoàn đứng dậy xuống giường, không bao lâu sau liền có người tiến vào bọc kín người Thu Vãn, nâng nàng ra ngoài.
Cho dù mệt tới mức hận không thể lập tức ngả đầu vào gối ngủ, nhưng rốt cuộc Thu Vãn vẫn nhớ rõ tật xấu sau khi ngủ biến thành mèo của mình, nên nàng đành phải chống đỡ mở to mắt. Không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi nàng cảm giác mình được đặt xuống, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tình Hương kề sát vào nàng, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chủ tử?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tình Hương, ta muốn tắm gội.”
“Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”
Tình Hương vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này Thu Vãn mới ngồi dậy, nàng vỗ vỗ lên gương mặt, nhắc nhở mình giữ gìn sự tỉnh táo.
Sau khi nhét bạc, nhanh chóng có tiểu thái giám mang nước tắm nóng hầm hập tới đây, Thu Vãn đuổi Tình Hương ra ngoài, một mình đỏ mặt rửa sạch sẽ, mặc áo choàng che giấu mọi dấu vết trên người, rốt cuộc lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Dặn dò Tình Hương canh giữ ở bên ngoài không được tiến vào, sau đó nàng thổi nến, ngả lưng nằm xuống nặng nề đi vào giấc ngủ. Nàng vẫn biến thành mèo như mọi khi, nhưng lần này sau khi biến thành mèo thân thể nàng vẫn còn mỏi mệt, ngay cả cửa sổ cũng không có sức bò ra ngoài, chỉ đành cuộn tròn trong chăn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngày hôm sau, nàng được Tình Hương đánh thức.

Qua một đêm, Tình Hương vẫn vô cùng hưng phấn, tinh thần sáng láng, cho dù thời điểm không nói lời nào, nhưng khóe miệng vẫn ngâm nga nụ cười nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng xua tan mọi cơn buồn ngủ của Thu Vãn.
“Ngươi vui vẻ cái gì?” Thu Vãn thở dài một hơi: “Đợi chút nữa đi thỉnh an, nói không chừng chủ tử ngươi lại phải chịu không ít ánh mắt xem thường.”
“Chủ tử, đó là các nàng ghen ghét.” Tình Hương cao hứng nói: “Hoàng Thượng sủng hạnh ngài, đương nhiên bọn họ sẽ hâm mộ ngài, đó không phải là xem thường, đó là ánh mắt hâm mộ ghen ghét.”
“Ngay cả ngươi cũng ngụy biện.”
“Nô tỳ nói thật mà, sau khi chủ tử ra ngoài nhìn sẽ biết, chắc hẳn Liễu thường tại là người ghen tỵ với ngài nhất.”
Thu Vãn bất đắc dĩ.
Trang điểm xong, nàng dẫn theo Tình Hương bước ra khỏi cửa phòng, nàng vẫn cúi đầu hành sự cẩn thận, một câu cũng không dám nói. Sau khi bước vào chủ điện nàng tự giác ngồi xuống vị trí góc khuất như mọi khi, nỗ lực che dấu cảm giác tồn tại của mình.
Tuy nhiên hôm nay không ai muốn nàng được như ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu thường tại vừa bước vào cửa điện, đôi mắt đẹp thoáng lướt qua, liếc mắt nhìn thấy Thu Vãn đang ngồi trong góc, nàng ta hừ lạnh rảo bước đi về phía Thu Vãn.
“Nha, đây không phải Thu tỷ tỷ sao.” Liễu thường tại âm dương quái khí nói: “Hôm qua Thu tỷ tỷ mới được sủng hạnh, sao hôm nay không nằm trên giường nghỉ ngơi, cần gì phải đến nơi này.”
Nàng ta đang ám chỉ chuyện Thu Vãn cáo ốm sau ngày cung yến. 

Thu Vãn cúi đầu cười ngượng ngùng, không biết nên trả lời nàng ta như thế nào.
“Vì sao Thu tỷ tỷ không nói lời nào? Bộ dáng này, biết là tỷ mới được Hoàng Thượng sủng hạnh, không biết còn tưởng rằng muội đang khi dễ tỷ đấy.” Liễu thường tại ai da một tiếng, giống như sợ hãi che miệng: “Thu tỷ tỷ được sủng ái như vậy, muội muội sợ hãi còn không kịp đâu, làm sao dám đối nghịch với Thu tỷ tỷ.”
Thu Vãn cúi đầu: “Liễu thường tại nói đùa.”
Liễu thường tại hừ một tiếng, thấy nàng không phản kháng, nàng ta không khỏi cong khóe môi, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nàng ta nghĩ thầm: Thu Thường Tại này được sủng ái là do may mắn, luận tướng mạo, luận gia thế, luận tuổi tác, Thu Thường Tại đều không phải là đối thủ của mình, nàng ta có điểm nào bằng mình?
May mắn cũng chỉ tới một lần như vậy mà thôi, người được Hoàng Thượng sủng ái nhất định sẽ là mình.
Nghĩ đến đây, Liễu thường tại khinh miệt nhìn Thu Vãn, sau đó nhanh chóng quay đầu trở về vị trí ngồi của mình.
Thu Vãn thở phào một hơi.
Thục phi nương nương bước ra ngoài, mọi người sôi nổi ngồi vào vị trí, Thu Vãn cảm giác được có một tầm mắt như có như không đang dừng trên người mình, chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó lại mau chóng dời đi. Nàng không dám ngẩng đầu lên xác nhận, chỉ nơm nớp lo sợ ngồi yên lặng ở vị trí của mình, nghe những người khác châm chọc mỉa mai, một câu cũng không phản bác.
Thật vất vả mới đợi được Thục phi nương nương nói thân thể mệt mỏi, mọi người chia nhau trở về thiên điện của mình.
Thu Vãn đỡ Tình Hương, bước nhanh trở về thiên điện. Thừa dịp những người khác còn chưa tới, nàng mau chóng đóng chặt cửa điện, tiến vào trong phòng.

“Tình Hương, nếu có người tới tìm ta, ngươi cứ nói ta thân mình mệt mỏi, ai cũng không gặp.”
“A? Chủ tử……”
Tình Hương đang muốn nói thêm gì đó, Thu Vãn lại không cho nàng cơ hội nói chuyện, “Phanh” một tiếng đóng cửa phòng, ngăn cản câu nói còn dang dở của Tình Hương ở bên ngoài.
“Không có mệnh lệnh của ta, ngươi cũng không được tiến vào!”
Tình Hương ấp úng trả lời, thấy bên trong không có động tĩnh, nàng xoay người bê chiếc ghế dựa ra trước cửa, ngồi xuống canh giữ, đồng thời còn lấy túi tiền ra thêu thùa giết thời gian.
Một giấc ngủ biến thành mèo, Thu Vãn vội vàng trèo cửa sổ ra ngoài.
Có lẽ là do di chứng từ thân thể nên sau khi biến thành mèo, nàng vẫn luôn cảm giác thân thể nhức mỏi không thôi. Bởi vậy mới đi được hai bước, nàng đã mau chóng ngừng lại, ngồi xổm bên đường đợi trong chốc lát, nhìn thấy một đội thị vệ đi qua, nàng liền meo meo vươn móng vuốt về phía bọn họ.
“Sao Ngự Miêu lại ở chỗ này?”
Bọn thị vệ luống cuống tay chân, vội vàng đưa nàng đến chỗ Tiêu Vân Hoàn.
“Ngọc Cầu? Tối hôm qua ngươi lại chạy đi đâu?” Tiêu Vân Hoàn ôm nàng lên: “Hôm qua trẫm đợi ngươi cả đêm cũng không thấy ngươi trở về.”
Nói bậy, mới không có cả đêm đâu.
Thu Vãn ghé vào trong lòng hắn, khuôn mặt đỏ bừng suy nghĩ: Đêm qua khi nàng trở về đã là đêm khuya, cho dù bắt đầu tính từ lúc ấy, đến bây giờ cũng không quá sáu canh giờ……
Đêm qua mới làm loại chuyện đó, Thu Vãn vô cùng thẹn thùng, vừa rồi nhất thời xúc động đi tới đây, hiện giờ lại không biết nên đối mặt với bệ hạ như thế nào.
Nàng thẹn thùng nhỏ giọng kêu meo meo vài tiếng, vùi mặt vào trong lòng Tiêu Vân Hoàn.

Tiếng kêu của nàng mềm như bông, mang theo mười phần ngượng ngùng, Tiêu Vân Hoàn ở cạnh nàng lâu như vậy, sớm đã có thể phân biệt được các loại ý tứ của nàng thông qua tiếng kêu.
Chỉ là…… Dựa theo thói quen thường ngày, đáng lẽ Ngọc Cầu nên xin lỗi hắn mới đúng, thẹn thùng cái gì?
Tiêu Vân Hoàn vuốt lông cho nàng, trong lòng hoang mang.
Một đêm không gặp, lá gan của Ngọc Cầu dường như nhỏ hơn không ít, sau khi nhìn thấy hắn liền giống như lần đầu tiên gặp mặt, ngoan ngoãn ghé vào trong lòng hắn, nằm yên không nhúc nhích. Mấy ngày hôm trước thỉnh thoảng nàng sẽ lớn mật dùng chân trước vỗ lên mặt hắn, nhưng hôm nay thì không.
Bàn tay Tiêu Vân Hoàn khựng lại, hắn đột nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Dưới lớp lông thật dày là một làn da mềm mại. Tiêu Vân Hoàn không tiếng động nhíu mày, động tác dịu dàng vén lớp lông lên.
Cho dù được che dấu dưới lớp lông trắng, nhưng Tiêu Vân Hoàn vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Trên làn da mèo trắng, có một số chấm đỏ lấm tấm, giống như, giống như là……
Tiêu Vân Hoàn:!!!!
Là ai dám động vào Ngọc Cầu của trẫm!!
Tác giả có lời muốn nói: 
Hoàng đế: Tức giận!

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.