Thu Vãn cùng Hoàng Thượng chơi đùa nửa buổi chiều, thẳng đến khi có đại thần cầu kiến, nói là có việc muốn thương lượng với Hoàng Thượng, lúc này nàng mới được đưa về Bích Nguyệt Cung.
Thu Vãn ngồi xổm trước cửa, meo meo từ biệt Hoàng Thượng, ngược lại khiến Tiêu Vân Hoàn bắt đầu lưu luyến không rời.
“ Nhất định Ngọc Cầu đang luyến tiếc trẫm, cũng đúng thôi, mỗi ngày thời gian Ngọc Cầu gặp mặt trẫm còn chưa tới nửa ngày, khẳng định là vô cùng nhung nhớ trẫm. Hôm nay thật vất vả mới gặp được trẫm, cố tình lại bị những người khác quấy rầy.” Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, dường như đang do dự có nên đuổi vị đại thần cầu kiến kia trở về hay không.
Thu Vãn vội vàng thò lại gần, vươn móng vuốt vỗ vỗ chân hắn, an ủi kêu meo meo vài tiếng. Sợ hắn đổi ý, nàng vội vàng xoay người chạy lộc cộc vào Bích Nguyệt Cung, không để lại cho Tiêu Vân Hoàn bất cứ cơ hội hối hận nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy thân ảnh mèo trắng biến mất trong điện, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới tiếc nuối rời đi.
Trước đó, thời điểm Tình Hương chạy về thiên điện, chủ tử nhà nàng bỗng nhiên biến mất, Tình Hương và các cung nhân khác đều gấp đến độ xoay quanh, hoảng loạn túm tụm vào nhau thương lượng. Khi Thu Vãn xuất hiện ở cửa, đám người đang thảo luận lập tức im lặng.
Tiểu cung nữ khiếp sợ bật thốt: “…… Ngự Miêu?”
Một người khác xin giúp đỡ nhìn về phía Tình Hương: “Tình Hương tỷ tỷ, Ngự Miêu tới, nhưng chủ tử lại không ở đây, phải làm thế nào cho phải?”
Tình Hương cắn răng, thử bước lên, ngồi xổm trước mặt Thu Vãn, thật cẩn thận nói: “Nô tỳ có thể giúp gì cho ngài sao?”
Cung cung kính kính với một con mèo.
Ai bảo nó là sủng vật bên người Hoàng Thượng.
Thu Vãn dở khóc dở cười, hướng về phía Tình Hương kêu meo meo vài tiếng, trên mặt Tình Hương lập tức lộ ra biểu cảm được sủng ái mà kinh sợ. Trong lòng Thu Vãn càng thêm bất lực, sau khi biến thành mèo thì không thể giao lưu với Tình Hương, nàng dứt khoát xoay người đi về phía nội thất.
Tình Hương và mấy tiểu cung nữ nhắm mắt theo đuôi phía sau nàng, Thu Vãn đi một bước, các nàng cũng đi theo một bước, thẳng đến khi tới cửa nổi thất, Thu Vãn mới ngừng lại.
Nàng xoay người, dựng thẳng móng vuốt về phía mọi người, cự tuyệt nói: “Meo ~”
Tiểu cung nữ mờ mịt, liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu ý nàng là gì.
Trong đầu Tình Hương chợt lóe lên một ánh sáng, nàng lập tức ngồi xổm xuống, run run rẩy rẩy vươn tay ra học theo bộ dáng của Thu Vãn, nhẹ nhàng vỗ lên cái chân nhỏ đang giơ lên của Thu Vãn.
Thu Vãn: “……”
Nhóm tiểu cung nữ bừng tỉnh đại ngộ, cũng hứng thú hừng hực ngồi xổm xuống dưới, tuy nhiên Thu Vãn lại nhanh chóng thu hồi móng vuốt, không cho các nàng chạm vào chân mình.
Nàng xoay người đi vào trong phòng, lại dùng chân chậm rãi khép cửa lại, lúc này Tình Hương mới hiểu ý tứ của nàng, bừng tỉnh nói: “Ngự Miêu muốn nghỉ ngơi, bảo chúng ta không cần quấy rầy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Meo!”
Mọi người vội vàng giúp đỡ nàng đóng cửa phòng lại, sau đó cả đám ghé vào cạnh cửa đợi trong chốc lát, sau khi không nghe được bất cứ thanh âm nào từ bên trong truyền ra, lúc này mới tiếc nuối lui ra ngoài.
Thu Vãn nhảy lên giường, cuộn tròn thân thể, khép mí mắt lại, chẳng mấy chốc liền ngủ say.
Tới khi nàng tỉnh lại, thân thể đã biến trở về bộ dáng con người vốn có.
Thu Vãn duỗi cái eo lười, nàng đứng dậy xuống giường, vừa mở cửa ra liền thấy nhóm tiểu cung nữ tất cả đều đứng đợi ngoài cửa. Lấy Tình Hương cầm đầu, nghe thấy động tĩnh mở cửa, tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn lại. Thấy là nàng, trong mắt nhóm tiểu cung nữ đồng loạt xuất hiện sự thất vọng.
Thu Vãn:???
“Chủ tử, ngài tỉnh rồi.” Tình Hương nhịn không được nhìn vào trong phòng: “Ngự Miêu đâu?”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn chớp chớp mắt, nói: “Ngự Miêu đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Nhóm tiểu cung nữ liếc nhau, đầy mặt thất vọng: “Vì sao Ngự Miêu lại đi nhanh như vậy?”
“Đúng vậy, ta còn đặc biệt đi hỏi Kim Đào tỷ tỷ xin mấy con cá khô Ngự Miêu thích ăn tới đây, vì sao nó lại đi nhanh như vậy.”
Tình Hương thở dài một hơi, mất mát nói: “Nô tỳ còn chưa gặp được Ngự Miêu vài lần đâu.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn đẩy mọi người, đi ra ngoài, Tình Hương theo nàng, sau khi nàng ngồi xuống liền đứng một bên, pha cho nàng một ly trà.
Tình Hương tò mò: “Chủ tử, khi nào Ngự Miêu mới tới đây nữa? Ngài biết không?”
“Ngự Miêu hành tung bất định, thật ra ta vẫn có thể hiểu biết một vài.” Thu Vãn nói: “Khi nào Ngự Miêu muốn đến nó sẽ đến.”
Tình Hương càng thêm mất mát.
“Nhưng còn ngươi, vì sao bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú với Ngự Miêu như vậy?”
Nhắc tới vấn đề này, Tình Hương lập tức phấn khích: “Chủ tử, vừa rồi nô tỳ vừa gặp được Ngự Miêu đấy!”
“……”
Đúng vậy, chẳng những gặp được mà ngươi còn vỗ tay với ta nữa.
Nghĩ đến cảnh mình vươn móng vuốt ra cự tuyệt, lại bị Tình Hương hiểu lầm là nhờ nàng xoa bóp, tâm tình Thu Vãn lập tức có chút phức tạp.
“Ngự Miêu quả thật vô cùng đáng yêu, khó trách Hoàng Thượng sẽ sủng ái nó như vậy.” Tình Hương vẻ mặt hạnh phúc nói: “Ban đầu nô tỳ cũng chỉ được nhìn thấy Ngự Miêu qua tranh vẽ, tài hoa của Hoàng Thượng xuất thần nhập hóa, vẽ ra được thần thái đáng yêu của Ngự Miêu. Không nghĩ tới khi nhìn thấy mèo thật, bộ dáng của Ngự Miêu càng thêm khiến người ta yêu thích, khó trách Hoàng Thượng lại thích nó như vậy, ngay cả Huệ tần nương nương cũng thích Ngự Miêu.”
“……”
Tình Hương lại nói: “Lúc trước thời điểm các nương nương trong cung cũng nuôi mèo, nô tỳ từng nhìn thấy không ít mèo, tuy nhiên không có con nào đẹp mắt như Ngự Miêu Những con mèo đó còn rất lãnh đạm, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng Ngự Miêu thì không giống, vừa rồi nô tỳ còn sờ Ngự Miêu đấy!”
“……”
Thu Vãn cúi đầu nhấp ngụm trà, cuối cùng lại nhịn không được hỏi: “Ngự Miêu thật sự là con mèo đẹp nhất?”
“Đương nhiên! Đó là con mèo đẹp nhất nô tỳ từng gặp! Bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt đẹp hơn cả đá quý, nếu chủ tử ngài không tin cứ hỏi những người khác mà xem, hỏi bọn họ xem Ngự Miêu có đẹp mắt hay không?”
Nhóm tiểu cung nữ đều gấp không chờ nổi mà gật đầu, sôi nổi tỏ vẻ tán đồng lời nói của Tình Hương.
Thu Vãn hài lòng nói: “Vậy ngươi nói, ta có đẹp hay không?”
Tình Hương lập tức nói: “Chủ tử đương nhiên rất đẹp.”
“So với Ngự Miêu thì ta đẹp hay là Ngự Miêu đẹp?”
Tình Hương chần chờ trong chốc lát: “Chủ tử, người sao có thể so sánh với mèo……”
“Không thể sao?”
Tình Hương lại chần chờ trong chốc lát, mới nói: “Chủ tử, nô tỳ cảm thấy, vẫn là Ngự Miêu đẹp……”
“……”
Thu Vãn hừ một tiếng, xoay đầu qua, trong lòng buồn bực.
Mặc kệ là người hay mèo đều vẫn là nàng, nhưng cố tình khi làm người nàng lại không được người yêu thích, còn thời điểm làm mèo, chẳng những Hoàng Thượng thích, Huệ tần nương nương thích, ngay cả Tình Hương cũng thích!
Trong khoảng thời gian ngắn, Thu Vãn không biết liệu nàng có nên ghen ghét chính bản thân mình hay không.
Tình Hương còn tưởng rằng mình nói sai chọc giận chủ tử, vội vàng nói: “Chủ tử, người là người, mèo là mèo, sao có thể đem ra so sánh? Ngự Miêu tuy đẹp, nhưng Tình Hương vẫn thích chủ tử nhất.”
Thu Vãn quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tình Hương, một chút cao hứng cũng không có.
Lúc trước không biết ai vừa vui vẻ vỗ tay với mèo đâu.