Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 57: Chương 57:



Thu Vãn ngủ trưa xong tỉnh lại, chính mình đã biến thành mèo.
Nàng nhẹ nhàng cẩn thận nhảy khỏi cửa sổ ra ngoài, tránh ánh mắt mọi người, không tiếng động chạy tới trước cửa sổ phòng Huệ tần.
Cửa sổ phòng Huệ tần rộng mở, mà Huệ tần thì đang ghé vào khung cửa sổ, thở ngắn than dài nhìn cung nữ thái giám đi tới đi lui trong viện, bên trong ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ, bộ dáng khao khát có thể tự do tự tại bay nhảy trong sân như bọn họ.
Thu Vãn đứng phía dưới “Meo” một tiếng.
Huệ tần nghe tiếng cúi đầu nhìn xuống, thấy một con mèo trắng đáng yêu đang ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt tròn vo giống như ngọc bích không chớp mắt nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu nhìn xuống, mèo nhỏ lập tức hướng về phía nàng kêu “Meo” một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim Huệ tần như muốn tan chảy thành vũng nước.
Khói mù mờ mịt trong lòng bỗng chốc trở thành hư không, nàng vội vàng vươn tay về phía mèo trắng, thò nửa thân thể ra ngoài cửa sổ, Huệ tần vui vẻ ra mặt: “Ngọc Cầu, sao ngươi lại tới đây, ngươi nghe nói ta bị cấm túc, nên đặc biệt tới thăm ta sao?”
Thu Vãn mềm mại “Meo” một tiếng.
Có chút chột dạ.
Hoàng Thượng vừa tới chỗ nàng hỏi chuyện sọt dưa hấu, sau khi nghe xong lời nàng nói hắn đột nhiên nổi giận, thậm chí còn phạt cấm túc Huệ tần. Tuy rằng Thu Vãn không biết rốt cuộc mình đã nói sai chuyện gì, nhưng nàng luôn cảm thấy chân tướng sự tình không thoát khỏi quan hệ với nàng.
Bởi vậy, nàng cố ý biến thành Ngọc Cầu muốn an ủi Huệ tần nương nương, giúp Huệ tần nương nương không cần khổ sở như vậy.
Hiện giờ nhìn bộ dáng vui vẻ của Huệ tần, chắc hẳn cách làm của nàng là đúng.
Thu Vãn hướng về phía nàng kêu một tiếng, Huệ tần biết tiếng kêu này của Ngọc Cầu là có ý gì, vội vàng thối lui sang một bên, thuận tiện cho mèo trắng từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Thu Vãn co chân sau, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, bốn chân vừa rơi xuống đất, Huệ tần bên cạnh lập tức vươn tay ôm nàng vào trong ngực, dùng đôi tay vuốt ve lông trên người nàng từ trên xuống dưới. Thu Vãn nằm yên không nhúc nhích trong ngực Huệ tần, ngoan ngoãn để nàng vuốt lông cho mình, sau khi sờ cho đã nghiền cuối cùng Huệ tần mới ngừng lại.
Huệ tần ôm nàng, đến ngăn tủ lấy cá khô, sợ nàng sẽ đột ngột đào tẩu nên Huệ tần vội vàng đóng cửa sổ lại, trong lúc đó đôi tay vẫn không hề buông nàng ra. Huệ tần đút cá khô cho nàng ăn, nhìn chằm chằm bộ dáng nàng ăn cá khô một hồi lâu, Huệ tần cảm thấy tinh thần mình như được thăng hoa.
Huệ tần thở ra một ngụm khí thật dài, nói: “Cũng may Ngọc Cầu đến đây, nếu để ta nhàm chán ở đây một mình, chỉ sợ ta sẽ trực tiếp cầm thương đi tìm Hoàng Thượng.”
Động tác ăn cá khô của Thu Vãn hơi dừng lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Huệ tần nương nương, trong lòng ngài đang nghĩ cái gì vậy!
“Từ ngày ta bắt đầu vào cung làm tai mắt cho Hoàng Thượng đến bây giờ cũng trải qua rất nhiều năm rồi, mấy năm nay vẫn luôn bình an không có việc gì, cho dù có xích mích với các phi tần khác Hoàng Thượng cũng sẽ đứng về phía ta. Có Hoàng Thượng làm hậu thuẫn, ta mới có thể tại bình an sống trong hậu cung đến bây giờ, nhưng hiện tại thì khác. Ngọc Cầu, ngươi nhìn xem, chỉ trong một thời gian ngắn, ta đã bị cấm túc bao nhiêu lần rồi.” Huệ tần cảm thán: “Chắc không phải Hoàng Thượng có ý tưởng gì khác chứ?”
Thu Vãn không ăn nổi nữa, ngẩng đầu lo lắng nhìn Huệ tần, sợ Huệ tần sẽ bởi vì mình mà làm ra chuyện gì nguy hiểm. Phải biết rằng, Huệ tần nương nương bị cấm túc nhiều lần như vậy, tất cả các lý do đều liên quan tới nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huệ tần xoa tay hầm hè, vẻ mặt kích động nói: “Chẳng lẽ cuối cùng Hoàng Thượng cũng phát hiện ra tác dụng của ta, biết sắp xếp ta ở trong hậu cung quá lãng phí, tính toán đưa ta ra ngoài để ta tiếp tục tiến vào quân doanh dốc sức làm nữ tướng quân?!”
“……”
Huệ tần tự động lắp ghép toàn bộ quá trình: “Đầu tiên là không ngừng cấm túc ta, sau đó bắt đầu biếm phân vị ta, khiến các nương nương khác cho rằng ta bị thất sủng, sau này sẽ không chú ý tới ta nữa. Như vậy một ngày nào đó ta biến mất ở trong cung cũng sẽ không có ai phát hiện. Đến lúc đó, có Hoàng Thượng hỗ trợ, ta đương nhiên có thể nhẹ nhàng thoát thân khỏi hoàng xung, muốn làm cái gì liền làm cái đó, Ngọc Cầu ngươi nói có phải hay không?”
Thu Vãn không biết câu trả lời “Meo meo” này có đúng ý Huệ tần hay không.
“Tuy nhiên nếu Hoàng Thượng thuyên chuyển chức trách cho ta cần gì phải phiền toái nhiều như vậy, trực tiếp sắp xếp cho ta chết bất đắc kỳ tử là được rồi, có phải hiện tại ta đã sớm rời khỏi cung rồi không.” Huệ tần tiếc nuối: “Đến thiên lao tìm một tên tội phạm tử hình, không phải sẽ nhẹ nhàng giấu giếm được hay sao?”
“……”
Thu Vãn cúi đầu ăn cá khô, làm bộ không nghe thấy mấy từ kinh thế hãi tục như thế.
Cũng may, Huệ tần cho rằng nàng nghe không hiểu, không nói với nàng quá nhiều, than thở xong liền lục tìm rất nhiều món đồ chơi, đồ ăn vặt, hứng thú bừng bừng vây quanh bên người mèo trắng, xem mèo ăn, xem mèo chơi.
Thu Vãn đuổi theo chú chuột nhỏ chơi đùa đến vui vẻ, Kim Đào bỗng nhiên vội vã từ ngoài đi vào, khom người nói: “Nương nương, Cao công công tới.”
“Cao công công?”
Huệ tần sửng sốt, vội vàng xuống giường, đứng dậy nghênh đón.
Thu Vãn tò mò ngẩng đầu lên, do dự một chút cũng nhảy từ trên giường xuống, đi theo phía sau hai người ra ngoài.
Nàng từ sau lưng Huệ tần nhô đầu ra, thấy Cao công công đứng trước cửa, còn có hai tiểu thái giám đang đặt sọt dưa hấu xuống đất. Nhìn thấy những sọt dưa hấu xanh mượt, trước mắt Thu Vãn sáng ngời, nhịn không được meo một tiếng.

“Nha, Ngự Miêu cũng ở chỗ này nha.” Cao Bình Sơn cười tủm tỉm lấy món đồ chơi trong lòng ngực ra, chơi đùa với nàng trong chốc lát. “Hôm nay Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, không thể tới thăm ngươi, thì ra ngươi lại tới tìm Huệ tần nương, hôm nay ngươi không xuất hiện Sửu Cầu cũng rất nhớ ngươi đó.”
Huệ tần: “Cao công công, ngài tới đây để chơi với mèo sao?”
Lúc này Cao Bình Sơn mới thu hồi món đồ chơi, nói với Huệ tần: “Nô tài tới đưa dưa cho Huệ tần nương nương.”
“Lại đưa dưa?” Huệ tần hừ lạnh: “Hoàng Thượng chân trước vừa cấm túc ta, sau lưng lại đưa dưa cho ta, rốt cuộc ngài ấy có ý gì?”
Rốt cuộc hắn đang chuẩn bị khiến nàng thất sủng để còn thoát thân, hay là vẫn muốn nàng bị các phi tần khác nhớ thương?
“Hoàng Thượng nói, sọt dưa hấu này giống với sọt dưa hấu lần trước, đều thưởng cho Huệ tần nương nương.” Cao Bình Sơn nhấn mạnh trọng âm vào tên Huệ tần, ám chỉ: “Nếu một mình Huệ tần nương nương ăn không hết, thật ra có thể chia cho các nương nương khác nếm thử.”
Chỗ này của nàng làm gì có phi tần khác.
“Ta……” Huệ tần đang muốn mở miệng, ánh mắt chạm phải cái liếc mắt của Cao công công, lời đến cổ họng lập tức dừng lại.
Tầm mắt Cao Bình Sơn hạ xuống thấp, Huệ tần cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Ngự Miêu tuyết trắng.
Mèo trắng đã nhào vào trong sọt dưa hấu, cả người ngồi xổm trên đỉnh sọt, nằm trên một quả dưa hấu.
Huệ tần đột nhiên nhanh trí, minh bạch ánh mắt ám chỉ của hắn.
Không phải chỗ nàng còn có một phi tần sao?
Thu thường tại!
Một chủ nhân khác của Ngọc Cầu!
Hoàng Thượng thưởng dưa cho nàng, không phải thực sự cho nàng mà là muốn nàng chuyển giao cho Thu thường tại?!
Huệ tần không dám tin tưởng ngẩng đầu lên lại thấy Cao Bình Sơn hơi hơi gật đầu, ý tứ không cần nói cũng biết.

“……”
Huệ tần gian nan nuốt tiếng chửi thề sắp buột ra khỏi miệng trở lại.
Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười, nói với Cao Bình Sơn: “Làm phiền Cao công công trở về nói với Hoàng Thượng, ta đã hiểu ý Hoàng Thượng.”
Lúc này Cao Bình Sơn mới dẫn theo nhóm tiểu thái giám rời đi.
Thẳng đến khi đoàn người biến mất khỏi Bích Nguyệt Cung hồi lâu, Huệ tần vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Kim Đào chần chờ nhìn nàng: “Nương nương? Dưa này……”
Sắc mặt Huệ tần âm u, đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nghẹn lại được, hét to: “Dưa cái đầu ngươi!”
“……” Kim Đào đè thấp thanh âm nhắc nhở: “Nương nương, đang ở trong cung, chú ý một chút.”
Chú ý cái quỷ!
Khó trách không hiểu sao nàng lại bị cấm túc, thì ra là mình ngăn cản lòng tốt đưa dưa của Hoàng Thượng dành cho người nào đó!
Có chuyện giao cho nàng cũng không nói rõ ràng, mơ màng hồ đồ đưa sọt dưa tới đây, cái gì cũng không nói nàng còn thật sự tưởng rằng sọt dưa này là thưởng cho nàng! Nàng biết ngay mà, biết ngay mà, Hoàng Thượng là tên quỷ hẹp hòi ngay cả băng cũng không muốn chia cho nàng mấy bồn, vì sao đột nhiên lại tốt bụng với nàng như vậy?
Nàng vào cung nhiều năm như thế, còn chưa bao giờ được Hoàng Thượng chủ động ban cho thứ gì đâu!
Huệ tần đứng tại chỗ, đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó lại thở ra một hơi thật dài.
Nếu không phải được Cao công công nhắc nhở, nàng thật sự không hiểu ý Hoàng Thượng. Sọt dưa hấu này là của Thu thường tại, cũng không biết Thu thường tại được Hoàng Thượng chú ý từ khi nào, ngay cả dưa hấu cũng lén lút đưa tới. Nàng vô tình ngăn cản ý tốt của Hoàng Thượng, chuyện này có thể có kết cục tốt sao?
Đều nói lòng nam nhân như kim dưới đáy biển, nương nói rất đúng, lần này nàng bị cấm túc thật sự không oan.
Huệ tần tức giận trừng mắt nhìn sọt dưa hấu, xoay người bế mèo trắng trở về phòng.
Kim Đào: “Nương nương?”
“Để lại cho ta một quả, tất cả số còn lại đều đưa đến chỗ Thu thường tại đi.” Huệ tần oán hận nói: “Hôm nay dù thế nào ta cũng phải ăn hết quả dưa này, tiêu tan nỗi hận trong lòng.”
Thu Vãn mờ mịt ngửa đầu: “Meo?”
Vì sao lại muốn tặng cho nàng?

Huệ tần cúi đầu, ôm nàng thở dài một hơi. “Ngọc Cầu, ngươi nói xem, vì sao ngươi lại cố tình lựa chọn Thu thường tại?”
“Meo?”
“Mèo là của nàng, dưa hấu là của nàng, từ ngày có ngươi vì sao vận khí của nàng lại trở nên tốt như vậy?” Huệ tần thở dài: “Ngay cả Hoàng Thượng cũng mượn danh nghĩa của ta lén lút đưa dưa cho nàng, haiz, người ta cái gì cũng không nói Hoàng Thượng lại lén lút đưa tới. Ta chỉ xin mấy bồn băng, vì sao Hoàng Thượng một bồn cũng không cho ta?”
Thu Vãn không meo được nữa.
Thu Vãn sợ ngây người.
Di di di di di?
Sọt dưa hấu kia là Hoàng Thượng đưa cho nàng?!
Hoàng Thượng?! Đưa dưa hấu cho nàng?!
Hoàng Thượng?! Đối xử tốt với nàng?!
Mặc dù Thu Vãn tự nhận mình hiểu được Hoàng Thượng vài phần, nhưng lúc này nàng cũng không rõ rốt cuộc Hoàng Thượng có ý tứ gì.
Huệ tần vẫn tiếp tục thở dài: “Ngươi nói xem nhìn mặt mũi sọt dưa lúc trước, lần này nàng có thể chia cho ta một chút hay không? Dưa hấu này ta cũng muốn ăn.”
“……”
Huệ tần u buồn: “Hiện tại có lẽ ta đã hiểu ý Hoàng Thượng, nói không chừng Hoàng Thượng thích Thu thường tại nên mới lôi ta ra làm lá chắn cho nàng.”
Vào cung lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu nhiệm vụ của mình là gì.
Thu Vãn vẫn không nói gì.
Nàng sắp ngất xỉu.
Tác giả có lời muốn nói:
 Đinh! Chúc mừng Huệ tần đạt được danh hiệu 【 Thông minh 】!

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.