Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 53



Ngày hôm sau Chương tổng thu dọn vali hành lý của anh và của mèo con nhà mình, cả hai cùng quay trở lại La Mã.

Theo Bùi Dật hiểu được, tính tình của Nhị Cữu Cữu hắn rất yêu thương hắn nhưng lại cố chấp, trong lòng luôn muốn một chuyện. Lúc trước, chỉ vì hai viên kem ngọt ngào mà hai người họ đã từng nối lại tình xưa được một ngày ở La Mã, vì vậy Chương tổng nhất định phải quay trở lại thành phố lãng mạn này để du ngoạn với “cháu trai” của mình.

Đương nhiên, hai người vẫn giữ suy nghĩ của mình ở trong lòng không ai nói ra: ý đồ thật sự của Chương Thiệu Trì trong chuyến đi ngắn ngày này, e rằng, chỉ là muốn ngủ với “cháu trai” của mình.

Đội trưởng Bùi bị cảm, bị cảm rất nặng.

Hắn mệt mỏi chạy đi chạy lại mấy ngày liền, thần kinh căng thẳng do suy nghĩ quá độ, thể lực và sức lực đã tiêu hao hết, đêm hôm đó lại vô tình bị dính mưa.

Đêm đó, sau khi kết thúc buổi trò chuyện bí mật, Bùi Dật và Cục phó Trần chia tay. Dưới ánh trăng một mình hắn chèo chiếc thuyền nhỏ lướt trên dòng sông, trong lòng chán nản, hoang mang nên muốn biến mình thành cả người ướt sũng.

Tính hắn là như vậy, rất hay tức giận và nổi điên. Một cơn mưa nhỏ như vậy không đến mức làm cho quần áo kể cả sơ mi và quần lót của hắn đều ướt, thực ra là hắn đã bỏ lại thuyền nhỏ sau đó nhảy xuống sông bơi hết mấy trăm mét.

Ẩn đằng sau khối lăng kính lạnh lùng tinh xảo này, là một tính cách cực kỳ nhạy cảm lại điên cuồng bất chợt, mà nếu không như vậy chắc sẽ có một ngày hắn sẽ nghẹn đến phát điên.

Như lời chị em tốt Nhiếp đại hoa đã nói, cuộc sống của Đội trưởng Bùi trong năm năm qua vẫn luôn ‘phòng không gối chiếc’, cũng vì vậy cô đã giáo dục hắn không chỉ một lần: “Bảo bối, anh làm như vậy rất thiệt thòi, người khác đều cho rằng anh phong lưu, phóng đãng, chỉ có mình tôi hiểu, anh vừa điên vừa si tình. Anh cũng luôn đeo mặt nạ. Anh muốn che giấu điều gì dưới mặt nạ của mình?”

Sau khi đi dạo vòng vòng trong thành La Mã hết một ngày, Chương tổng muốn tự mình lái xe chở người yêu ra ngoại ô.

Vừa nhìn đã biết là có kế hoạch, lão già này vẻ mặt hào hứng và bí ẩn.

Vị thiếu gia này ngồi rất thoải mái trong chiếc xe thể thao mui trần, gác chân thẳng lên kính chắn gió. Chiếc xe thật không thể chứa hết hắn làm chân hắn đã thò ra một bên cửa. Hắn hỉ mũi, hắt hơi điên cuồng trên đường đi.

Chiếc xe chạy trên những con đường nông thôn uốn lượn, gió rít bên tai, giống như những năm tháng tuổi trẻ trước đây của hai người họ.

Ánh mắt như muốn sàm sỡ khắp vùng đồi núi phủ đầy màu xanh nhạt và màu tím của hoa xa cúc và hoa oải hương, cực kỳ xinh đẹp, giống như một bức tranh trên thiên đường.

Bùi Dật hỉ mũi xong gói lại thành một cái “hoành thánh giấy”, bị gió thổi bay, “ba” chụp lên mặt Chương tổng.

“Đừng vứt rác bừa bãi ……” Chương tổng nhíu mày, cũng lười tranh luận với con gấu con.

Bùi Dật cười ha ha, nhanh nhẹn nhặt đi, giúp người đàn ông của mình lau lại khuôn mặt đẹp trai.

Hắn quay mặt nhìn người lái xe, nhìn đến say mê. Hắn có thể nhìn chằm chằm như vậy thật lâu. Chương tiên sinh thích cắt tóc ngắn, cằm cũng cạo bóng loáng, gò má màu lúa mì, lại mang kính râm, như là… từ trong xương cốt toát ra khí chất nam tính mạnh mẽ, rất mê người.

“Này, Nhị Cữu Cữu, nếu nói anh không phải là đặc vụ hay mật vụ của MCIA6 chúng tôi, cũng không ai tin ha?” Bùi Dật nhìn người.

“Hả?” Trong lòng Chương Thiệu Trì dao động.

“Anh đặc biệt giống.” Bùi Dật cười nói, “Giống như người của chúng tôi.”

“Vậy sao?” Chương Thiệu Trì nhìn trộm hắn từ dưới kính râm, thân phận của anh đã bị bại lộ? lộ ra rồi?

“Tôi giống thuộc hạ của em sao?…… Tôi phải giống cấp trên của em!” Hắn hừ một câu.

“Ha ha ha ha —” Đội trưởng Bùi lại phá lên cười trên cánh đồng đầy gió, tiếng cười lớn đến mức có thể làm rung chuyển cả một cánh đồng, “Anh so với mấy vị cấp trên kia của tôi có chút, ừm, tôi cảm thấy…”

“Anh cũng sắp đuổi kịp vị ‘đại quan nhân’ nhà sư phụ tôi rồi.” Bùi Dật nịnh nọt khen một câu.

“Thật không?” Chương Thiệu Trì thật sự không biết đang nói đến ai, “Rất đẹp trai sao?”

“Đặc biệt đẹp trai, hoàn mỹ.” Bùi Dật chân thành khen ngợi, bởi vì trong suy nghĩ của hắn, chồng của sư phụ Sở Tuần là ưu tú nhất, cho dù đánh giá từ góc độ của một đặc vụ, hay là đánh giá từ góc độ của một người đàn ông thuần túy.

Trong lòng thỉnh thoảng sẽ có chút so sánh, lại cảm thấy so sánh như vậy không công bằng đối với người nào đó. Chương tổng xuất thân là con cháu ‘nhà quan’, lăn lộn làm ăn ở Yến Thành rất nhiều năm lại đang quản lý các công ty kinh doanh có mạng lưới xã hội rất lớn, còn có một lượng lớn người dưới tay, không thể nào là một tờ giấy trắng thuần khiết được. Người này không phát triển thành một cây đại thụ vặn vẹo, không biến thành thứ cặn bã, hám lợi, khốn nạn như Đỗ Danh Quân hay Từ Khởi Dược đã không dễ dàng.

Yến Thành “ô nhiễm” rất nghiêm trọng, hoàn cảnh xung quanh là một cái chảo nhuộm đầy màu sắc, đủ để chứng minh bản chất của Chương Thiệu Trì không xấu, rất ưu tú.

Nếu không như vậy, một người đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn, đã từng rất cưng chiều hắn cho hắn cuộc sống chung rất thoải mái, đối với hắn chưa bao giờ hà khắc hay bắt bẻ. Ngược lại là Đội trưởng Bùi, người mà ngay cả cha mẹ ruột mình là ai cũng không biết, cái gì cũng không có, không có chỗ dựa gia đình, cũng không có một xu để làm của hồi môn. Mọi thứ trong Bùi gia đều không thuộc về hắn, hắn cũng không mở miệng cầu xin. Cho nên, hắn thường xuyên hèn mọn nghĩ rằng, bản thân rất vô lương tâm mà câu dẫn vị Nhị Cữu Cữu này như là mong muốn trèo cao.

Bùi Dật đang nhai ô liu ngâm mật ong rất ngọt ngào, là đặc sản địa phương vừa mới mua, thì một cơn hắt hơi lớn lại xuất hiện, a…hắt xì—

Hạt của trái ô liu bắn vào kính chắn gió phía trước rồi dội ngược trở lại, giống như viên đạn đâm thẳng vào cơ ngực rộng lớn của người đàn ông bên cạnh.

Bùi Dật bật lên một tràng cười điên cuồng, không biết xấu hổ, Chương Thiệu Trì cuối cùng đã không thể nhịn được nữa mà chửi đổng: “Con mẹ nó, tôi thao ……”

“Chú ý đến từ ngữ và đối tượng” Bùi Dật uy hiếp nói, “Mẹ tôi là ai, anh dám mắng bà ấy?”

“……” Chương Thiệu Trì vừa nghĩ đến Bà chủ của Bùi gia, Từ Khởi Thường dũng mãnh lợi hại, thôi quên đi, không dễ chọc. Từ Khởi Thường từng không hài lòng với Chương tổng rồi chạy đến cửa phòng làm việc của công ty anh giáo huấn, mắng đến không ai trong công ty anh dám trả lời, sức chiến đấu có thể lấy một địch năm trăm. Người mẹ một tay dạy dỗ ra hai đứa con lợi hại như vậy chắc chắn không phải là người hiền lành.

“Bị mắng đến sợ như vậy sao?” Bùi Dật vẻ mặt châm biếm.

“Hả.” Chương tổng hỏi ngược lại, “Thật ra em biết hết mọi thứ, phải không?”

Bùi Dật quay đầu cắn lên vai người đàn ông một cái, cách quần áo. Cái cắn này khắc ra nỗi nhớ nhung mà chỉ có hai người họ mới hiểu được. Trời đất rộng lớn, con đường phía trước còn dài, đến khi nào có thể vô ưu vô lo, không còn kiêng kỵ, chúng ta mới có thể yêu lại một lần nữa?…

Cảm xúc nhất thời dâng lên, tại chỗ lộ ra nguyên hình. Đội trưởng Bùi không nhịn được đã khom lưng xuống, nặng nề mà hôn một cái xuống phía dưới người đàn ông của hắn.

Lần này hắn đã châm lửa, châm ngòi cho ‘thiên lôi địa hỏa’.

Tay tài xế già run rẩy tại chỗ, giống như trở nên điên cuồng do adrenaline tăng lên, các ngón tay chảy mồ hôi không thể giữ được tay lái, chiếc xe rung lắc trên đường đột ngột rẽ vào, thắng gấp lao vào bụi cỏ bên đường…

Bùi Dật phát giác tình hình không ổn, tự tìm đường chết rồi ——

Cửa xe còn chưa kịp mở ra, hắn đã giẫm đôi chân dài nhảy ra khỏi xe, bước chân như bay, chạy đến vùng đất hoang vắng.

Chương tổng sải bước đuổi theo. Bọn họ điên cuồng rượt đuổi trên cánh đồng dưới ánh mặt trời…

Bùi Dật cười to giảm tốc độ và quay đầu lại, cố ý để cho Nhị Cữu Cữu nhanh chóng đuổi theo hắn, đây cũng là tình thú. Người đàn ông hung ác đã đẩy hắn nhào xuống một đồi cỏ trên cánh đồng, tóm lấy hai tay hắn cố định trên đỉnh đầu, tiếng thở dốc mãnh liệt bên tai, cả người đang nóng lên, trái tim như đắm chìm trong nước biển ấm áp của Địa Trung Hải.

Chương Thiệu Trì đang ở bên cạnh hắn, nặng nề hôn lại một cái, nhiệt độ của nụ hôn mang theo áp bức mãnh liệt và xâm lược.

Người với người không thể so sánh, Nhị Cữu Cữu không xấu, hắn còn không yêu sao được.

Hai người ban đầu đã là kỳ phùng địch thủ, nói “xấu” cũng là một bên nửa cân thì bên kia tám lạng, ai cũng không thua ai.

Hơn nữa, Bùi Dật đã chú ý đến một số thứ nên hắn cũng biết rõ. Năm ngoái, mấy công ty của Chương Thiệu Trì và cậu cả của hắn, Từ Khởi Dược, gây chuyện không nhỏ, đều bị điều tra. Cuối cùng không ai bị ngồi tù mà chỉ nhận được một hóa đơn đóng phạt trả góp khổng lồ, rồi thả họ ra.

Tên của Chương Thiệu Trì lặng lẽ xóa bỏ khỏi danh sách người bị thi hành án trọng điểm. Bùi Dật lúc đó cảm thấy kỳ lạ, bây giờ đã hiểu: Tên cáo già này rất khôn khéo, rất biết cách tự bảo vệ mình! Trách sao không được lãnh lương mà còn vui vẻ bán mạng giúp cho Liên Nam Ngọc và Trần Hoán chạy việc vặt.

Màn trời chiếu đất, bọn họ ôm chặt lấy nhau, trộm hưởng niềm vui ngắn ngủi. Môi lưỡi cùng da thịt giao triền, khóe môi tràn ra nước miếng trong suốt… Không quan tâm có ai nhìn thấy hay không, cứ để mọi người nhìn thấy họ yêu nhau.

……

Chương Thiệu Trì đưa Đội trưởng Bùi tới một xưởng làm giày của gia tộc Stefano ở vùng ngoại ô không xa của La Mã.

Ở đất nước lãng mạn và xinh đẹp này, không chỉ có nhiều mỹ nhân, ẩm thực phong phú, những tác phẩm nghệ thuật rực rỡ được lưu truyền hàng ngàn năm, mà còn có những mặt hàng xa xỉ được chế tác tinh xảo.

“Anh đưa tôi đi mua giày?” Bùi Dật nhướng mày.

“Tôi… Tôi thường đến đây trong những năm gần đây.” Chương Thiệu Trì trả lời.

“Tự đặt riêng cho mình hai đôi giày tốt mỗi năm sao?” Bùi Dật hỏi. Các ông chủ nhà giàu trong nước đều có thói quen này, lấy giày da thủ công hàng hiệu làm danh thiếp cho dịp giao tiếp. Vài chục ngàn euro một cặp giày cao cấp được đặt riêng, đơn đặt hàng chủ yếu là những người giàu có trong nước mua. Kỳ thật chúng không đắt bằng xe sang, nhưng lại có vẻ tinh tế và hấp dẫn.

Chương tổng là kiểu người tự cho là đặc biệt có phẩm vị trong cuộc sống, anh rất thích hương vị của đồ da. Bước vào xưởng làm giày ngâm mình vào hương vị mà anh say mê, hoặc nói là anh đang say mê những kỷ niệm kia.

“Mỗi năm tôi đều tự tay làm hai đôi giày.” Chương Thiệu Trì giải thích.

Bùi Dật thực sự không hiểu, Nhị Cữu Cữu của hắn không phải tới nơi này mua giày, mà là tự tay làm giày? Lão già này, mấy năm nay nhàn rỗi quá sao…

“Một mình tôi buồn chán, ở nhà đợi khó chịu, không muốn nhìn thấy đám người lộn xộn kia, đi ra ngoài cho thoải mái.” Chương Thiệu Trì nói, “Nơi này rất yên tĩnh, tôi ở đây một tháng, một tháng gần như làm xong một đôi giày.”

Xưởng giày nằm trong một ngôi làng yên tĩnh chỉ có vài ngôi nhà, không phải là nơi sản xuất tầm thường của một dây chuyền cơ giới hóa. Giá giày đắt là do những người thợ thủ công có kinh nghiệm tự tay làm khuôn, khâu vá, làm da và nhuộm màu, sau đó chỉnh sửa theo yêu cầu của khách hàng nhiều lần rồi mới giao hàng.

Quản lý và công nhân đều ra ngoài trò chuyện với Chương tổng, mời anh một ly rượu. Bùi Dật ngược lại bị gạt sang một bên, liếc nhìn người đàn ông của mình vài lần, giống như người trước mắt là một ai khác.

Chương Thiệu Trì nắm lấy cổ tay của hắn, dẫn vào trong xưởng, cho hắn ngồi trên ghế cao.

Người đàn ông cúi xuống cởi đôi giày cũ của hắn, đo chân cho hắn, đánh dấu lại hình dáng giày và đặt riêng cho hắn một đôi mới.

Bùi Dật có bàn chân dài, vòm chân và ngón chân đều rất đẹp, rất trắng. Chương Thiệu Trì cười cười, nhéo một cái.

“Bỏ cái tính khí lưu manh của anh đi” Bùi Dật cười, “Cái sở thích gì vậy?”

“Đối với em, tôi có sở thích…” ánh mắt Chương tổng thâm trầm, đánh giá hắn.

“Ở đây nên đeo hai vòng chân, phối áo khoác kẻ sọc với sơ mi ren trắng, lại đeo một đôi vòng tay xinh đẹp…” ánh mắt đó nham hiểm và xấu xa, Chương tổng vẻ mặt hứng thú dạt dào bắt đầu lên kế hoạch đêm nay sẽ chiều chuộng người yêu, tay sờ đến ống quần của Bùi Dật, nhéo một cách trắng trợn.

Nhéo đến Bùi Dật vừa cười vừa tránh né, suýt nữa thì ngã khỏi ghế…

Công nhân ra vào trong xưởng, còn có quản lý đều mỉm cười nhìn bọn họ, không đánh giá, giống như đã sớm biết được chuyện tai tiếng về tình ái của vị khách hàng lớn này.

“Tại sao họ cười chúng ta?” Bùi Dật cảnh giác mà nháy mắt ra dấu.

“Cười em, trăm nghe không bằng một thấy, danh bất hư truyền.” Chương Thiệu Trì ánh mắt bỡn cợt thì thầm, “Quả nhiên đặc biệt đẹp mắt, trên người đặc biệt gợi cảm.”

Chương Thiệu Trì bây giờ mỗi lần vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Bùi, đều có thể phát hiện ra một vẻ đẹp mới, đã năm năm rồi anh chưa có cơ hội để nhìn kỹ một lần như vậy.

Cảm giác thiếu niên và trẻ con mập mạp trên mặt đều không còn, Mèo Hoang Nhỏ của anh đã phát triển thành hình dáng của một người đàn ông trưởng thành, với khuôn mặt nam tính và góc cạnh. Lông mày không rậm không nhạt, nhìn xa trông giống như ‘thủy mặc vân sơn’, nhìn gần lại tinh xảo nhẵn nhụi như một nét bút.

Đôi mắt là phát triển tốt nhất. Đôi mắt thanh mảnh cong cong ý cười, hai sợi lông mi cong vút tự nhiên nơi khóe mắt, chóp mũi hơi nhăn lại luôn thể hiện ra vẻ quyến rũ đặc biệt khác thường.

Đấu võ mồm lẫn nhau cuối cùng nhất định sẽ phát huy thành chân trần đạp người, lại xô đẩy dây dưa ở bên nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng bắt lấy môi đối phương và hôn nhau…

Bữa trưa ở xưởng giày hôm đó là do Tổng Giám Đốc tự mình xuống bếp làm.

Chương Thiệu Trì đang có tâm tình cực tốt, xuân phong đắc ý, nóng lòng muốn thể hiện phong thái làm chủ gia đình ở trước mặt người yêu nhỏ. Anh đã cán ra một vài vỏ bột đơn giản trong xưởng, trải sốt cà chua, phô mai Marzola, xúc xích và rau, cuối cùng ném vào lò nướng. Bữa ăn này là pizza.

“Tiên sinh, hắn chính là người đàn ông đáng yêu…mà anh đã làm cho hắn năm đôi giày, phải không?” Quản lý cầm một miếng pizza nhai lớn, nhìn thấy Bùi Dật trắng trợn bôi bột mì lên mặt Chương Thiệu Trì, vậy mà ông chủ lớn lại không tức giận trở mặt, còn đuổi theo cắn ngón tay Bùi tiên sinh, cuối cùng không thể kìm được trái tim tò mò thường thấy ở mọi màu da và chủng tộc.

Chương Thiệu Trì dùng nĩa ăn xúc xích trong im lặng, không lên tiếng. Phải, tôi luôn yêu người đàn ông đáng yêu đó.

Bùi Dật nhai pizza, ánh mắt ngưng trệ.

Đúng không? Ca, anh đã làm cho tôi nhiều giày như vậy sao?…

Tôi thực sự không biết gì cả.

Sau bữa ăn, Chương tổng có thể đang cố gắng tiêu hóa thức ăn, không ngại vất vả chạy tới trang trại bên cạnh, vây xem nông dân vắt sữa bò trong chuồng, cảm thấy hứng thú bừng bừng cũng muốn thử xem. Lão già này luôn rất hiếu học, rất siêng năng lại có rất nhiều sở thích.

Cả người mặc tạp dề bằng nhựa màu đen, mang đôi giày cao cổ đi mưa, hai bên đều dính bẩn cũng không biết là bùn đất hay phân bò, đứng trong chuồng bò. Ở đây sản xuất phô mai xanh nổi tiếng nhất địa phương, phô mai trái cây, phô mai tiêu đen hạt thông, đủ loại hương vị phong phú đến bất ngờ.

Chương Thiệu Trì quay đầu lại: “Này, em tới đây chơi một chút đi”

Đội trưởng Bùi dùng khăn tay lau ngón tay quý giá: “Tôi mới không thèm chơi vắt sữa.”

Hắn nhịn không được lại hừ một câu: “Anh nắm chỗ đó của bò sữa, quay về đừng nghĩ nhéo tôi.”

“Em ghen à?” Chương Thiệu Trì cười lạnh dùng khẩu hình hỏi hắn, “Tôi không thể nhéo người khác, cũng không thể đụng vào con bò sữa sao?”

“Không nhịn được muốn phát hỏa sao? Anh không thể đợi thêm ít ngày nữa sao?” Bùi Dật trợn mắt, hắn thật sự ăn giấm với con bò. Người đàn ông của hắn chỉ có thể say mê ngực hắn, thân thể hắn.

“’Làm’ em là thoải mái nhất, tôi còn ‘làm’ con bò làm gì?” Chương tổng nhớ lại hương vị mà anh rất nghiện, “Tôi chỉ thích cảm giác với em. “

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, mỗi một câu đều là khiêu khích nhàm chán lại không mệt mỏi giữa người yêu, tầm mắt nóng rực như muốn lột sạch quần áo, rồi lột da ăn sạch sẽ.

Chương tổng đeo găng tay lao động, đột nhiên cúi xuống vớt lên một mớ phân bò nắm chặt thành một quả bóng.

Bùi Dật “phốc” một tiếng quay đầu bỏ chạy, che lại khuôn mặt đẹp trai còn quý giá hơn so với ngón tay của hắn, quả bom phân bò đằng sau “phốc phốc” dội thẳng vào người …

……

Hoàng hôn buông xuống, Bùi Dật từ trang trại bò sữa trở về, lặng lẽ, đi vào xưởng làm giày một lần nữa.

Hắn nhớ lại chuyện cũ trong lúc quản lý vô tình nhắc tới, theo bản năng bắt đầu tìm kiếm, lục lọi xung quanh.

Anh đã làm giày cho tôi, phải không?

Anh đã làm cho tôi rất nhiều đôi giày? Tôi thậm chí không biết, trong năm năm dài mà chúng ta đã xa nhau sao?……

Đội trưởng Bùi, một tinh anh chuyên nghiệp trong ngành, rất giỏi nhận biết các loại nhãn hiệu cùng với thủ đoạn lục soát đồ đạc rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đã tìm ra. Trong phòng kho ở tầng hầm, có một tủ gỗ lớn âm tường, đây là nơi chứa tài sản của khách hàng.

Đây là sản phẩm tự đặt riêng của các khách hàng cao cấp. Hắn dựa theo tên viết tắt, tìm được tủ đựng đồ của Chương tổng.

Không chỉ có một ngăn tủ, tổng cộng có năm ngăn tủ trên cửa đều đánh dấu bằng tên Chương Thiệu Trì theo các năm khác nhau. Trong mỗi ngăn tủ có hai đôi giày.

Bùi Dật hoàn toàn ngơ ngẩn và bất động trong căn phòng tối tăm và mờ mịt. Hương vị thuộc da nồng đậm cùng với những đôi giày da chất liệu và màu sắc khác nhau, làm hắn mơ hồ không thở nổi, giống như đột nhiên rơi vào một cái “năm năm” khác mà bản thân chưa từng trải qua. Ở một không gian song song nào đó, người đàn ông mà hắn yêu đã một mình trải qua năm năm đó!

Mỗi một năm, Nhị Cữu Cữu có một đôi giày, hắn cũng có một đôi giày. Màu da và hoa văn vừa vặn ghép thành một đôi, rất có phong cách bày ở bên trong tủ.

Hắn vừa nhìn vào kiểu giày và số đế giày đã chắc chắn rằng nó được làm cho hắn chứ không phải cho người khác. Chân hắn hình dáng mảnh khảnh nhưng lại rất to, dù có đưa giày của hắn cho Hứa Nhiễm hoặc là một tiểu yêu tinh nào đó cũng không mang được. Giày da của đàn ông được ví như một khuôn mặt ngược của họ, một đôi giày chỉ phù hợp với một con người.

Giày đôi thuộc về hai người đàn ông.

Tổng cộng là năm năm.

“Em không có ở đây, chỉ có thể lấy giày cũ của em để làm khuôn, kích cỡ có thể không chuẩn lắm.”

Tiếng bước chân và giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên ở phía sau làm cho Bùi Dật giật mình. Chương tổng đã cởi bỏ bộ đồng phục công nhân của trang trại bò sữa bẩn thỉu và thay vào áo sơ mi và quần tây không tì vết.

“Vừa rồi đã đo lại một lần nữa, chân em lại dài hơn nửa số!” Chương tổng nhàn nhạt mà hừ một tiếng, “Em có dài ở chỗ khác không?”

“Những nơi khác cũng có thể dài ra nha.” Bùi Dật rũ mi xuống, không muốn bại lộ hốc mắt nhanh chóng ướt át của mình, “Quay trở về anh giúp tôi đo lại là biết thôi.”

“Được.”

“……”

“Quay trở về em cũng đo giúp tôi, không chừng chỗ nào đó của tôi cũng dài ra còn có thể làm cho em yêu thích hơn, sảng khoái hơn.”

“……”

Chương tổng không có đi qua sờ lấy mấy đôi giày kia, mấy năm nay anh đã một mình nhìn ngắm vuốt ve rất nhiều lần, ngược lại bây giờ chỉ dám đứng rất xa như là đang sợ hãi một thứ gì đó, chỉ ngồi bên cạnh bàn nhìn toàn cảnh “bức tường giày” đồ sộ.

“Hàng năm tôi chỉ ở đây một tháng rưỡi, chuyện làm ăn đều bỏ hết, cho dù chuyện gì cũng không nghĩ tới, dành hết một tháng đó chỉ để nhớ em, có khi sẽ rất, rất nhớ, vô cùng nhớ nhung…… Rồi một tháng này cũng phải trôi qua, về nước rồi sẽ cố gắng không nghĩ tới nữa, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, coi như trước nay chưa từng có em. Cũng không thể để cho người ngoài nhìn ra, đúng không, như vậy rất mất mặt…”

Chương tổng nói chuyện bình tĩnh.

Bùi Dật đột nhiên quay mặt vào tường, không nói nên lời. Cổ họng nghẹn ngào dữ dội đè lên micro mini cấy ở bên dưới, làm cho hắn càng thêm khó chịu. Tủ giày trước mặt và những vân gạch trên mặt đất lắc lư rung động trong ánh mắt đẫm nước của hắn. Hắn đã che giấu quá nhiều điều không thể nói ra và cảm thấy rất áy náy.

Mình đã làm gì mấy năm qua.

Hắn đã làm cái gì.

Hóa ra là do hắn hời hợt. Hắn lầm tưởng rằng quan hệ ràng buộc giữa hai người nhiều năm như vậy chỉ là sự ham mê thể xác giữa một người đàn ông trưởng thành với một thân thể mới mẽ hoặc là xuất phát từ thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Rõ ràng là lưu luyến không rời như vậy, lại luôn liều mạng tự lừa mình dối người suýt nữa đã dễ dàng từ bỏ đối phương.

Người bạn đời của hắn luôn sâu sắc và kín đáo hơn hắn nghĩ. Nhiều suy nghĩ anh vẫn không trực tiếp nói ra miệng với hắn, hắn lại tự tiện, tự phụ cho rằng cái loại tình cảm sâu sắc đó sẽ không tồn tại.

Bùi Dật lấy đôi giày lâu đời nhất từ tủ giày đánh dấu “2014”, vứt bỏ đôi cũ ra khỏi chân, mang vào món quà do chính tay người đàn ông của hắn đặt làm cho hắn.

“Nhỏ, không vừa chân.” Chương Thiệu Trì nói.

“Không nhỏ, rất vừa.” Bùi Dật cúi đầu di chuyển cổ chân, thưởng thức hoa văn lạ mắt trên mũi giày.

Trước kia hắn luôn thích mang rộng hơn nửa số để vung lên một cái là có thể bay thật phóng khoáng đến góc tường. Đôi giày này vừa vặn với bàn chân, lúc này muốn quẳng cũng quẳng không ra.

Hắn muốn bắt đầu lại từ đầu, với đôi giày ôm lấy chân mình tinh tế mà thưởng thức, quay lại bắt đầu đi qua năm năm này một lần nữa.

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.