Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 57



Thiên Tân, Trung Quốc.

Khu bến cảng Lâm Loan mới, một biệt thự cao cấp theo phong cách kiến trúc cổ điển châu Âu đứng sừng sững trên vách núi đen.

Bùi Dật khéo léo tránh hệ thống giám sát báo động, đồ vật ở trước mặt kia giống như ngôi nhà của búp bê, thùng rỗng kêu to. Hắn dùng sức đạp mạnh vào tường để nhảy lên bức tường sân cao hai mét rồi xoay người đáp xuống, nhìn lên căn phòng được thắp sáng trên lầu, dễ dàng dẫm lên ống thoát nước nhô ra mà đi lên.

Nhị gia của Bùi gia đang ở trong phòng của mình tắm rửa, chưa bao giờ biết khóa trái cửa.

Sau khi tắm rửa xong, lắc lư ra khỏi phòng tắm trên vai trùm một chiếc khăn tắm lớn, cả người nhiễm hơi nước nóng ẩm, cũng không bao giờ mặc quần áo. Quần áo đều ở trong ngăn tủ, Bùi Nhị gia cần phải lục lọi trong tủ tìm mặc bộ quần áo nào tương đối đẹp trai.

Bùi Diễm ngẩng đầu lên “á” đến một tiếng, chuyện gì vậy? Ca, anh vào khi nào vậy?!

Đội trưởng Bùi duỗi chân dài, tương đối xinh đẹp ngồi bên giường, thuận tay lật tạp chí người lớn: “Ai da, tắm rửa sạch sẽ chờ anh sao?”

“……” Bùi Diễm vội vàng dùng khăn mặt lớn vây quanh hông, “Chờ ngủ anh.”

Bùi Dật mỉm cười, “Em đụng được anh để ngủ sao!” Lập tức nhào tới đưa tay túm lấy tạp dề nhỏ sắp rơi của em trai hắn, bóp cái mông còn dính bọt nước của Bùi Diễm.

Từ nhỏ đã đùa giỡn như vậy thành thói quen, đều không biết xấu hổ.

“Này!” Bùi Diễm chật vật che mông chạy trốn, lập tức vọt tới trên giường lớn, “Không được động đến Nhị Gia! Anh đói khát đến nỗi như vậy sao? Chờ em ‘chơi’ anh à?”

“Em đang đe dọa ai?” Đội trưởng Bùi thuận tay xách một cái dây lưng của Diễm Diễm, gấp lại, gõ ra tiếng “Bạch bạch” ở lòng bàn tay.

“Em là người đàn ông có gia thất rồi, ai, về sau không chơi như vậy.” Bùi Diễm da mặt dày như vậy, cũng không chịu nổi khẩu vị nặng nề của ca ca hắn, ngượng ngùng, vẻ mặt giả đứng đắn biểu lộ trung trinh, “Để cho Khiếu Ca của em biết, anh ấy sẽ không vui.”

“Thứ không có tiền đồ này.” Bùi Dật ghét bỏ, có muốn thử.

Chuyến đi liên hoan phim Venice mấy ngày trước, giữa chừng xảy ra chuyện nhỏ ngoài ý muốn, cuối cùng cũng để Nhị Gia nhà hắn cùng Trang Sir bình an lên máy bay trở về, an toàn về nước, Bùi Dật rất vui mừng. Hắn còn cố ý dặn dò Bùi Diễm, “Loại chuyện này cũng không nên nói cho ba mẹ, đừng để bọn họ lo lắng.”

Hắn từ trong tủ quần áo lấy ra mấy cái áo thun và quần có thể mặc được, ném cho em trai hắn, nhanh mặc vào đi, mau bảo vệ gà và trứng bảo bối của em!

“Đêm nay anh ngủ với em” Bùi Dật cởi bỏ bộ âu phục ba món rườm rà thay quần áo ở nhà, giống như Đại Gia trong nhà, dựa vào giường.

“Ồ… Em đã có đàn ông rồi, không tiện ngủ với đàn ông khác.” Bùi nhị thiếu gia nháy mắt. Con sư tử đực nhà hắn mà ngửi thấy mùi bị chiếm địa bàn, chiếc giường này của Nhị gia đã bị sư tử vĩnh viễn chiếm làm lãnh địa.

“Anh có thể cưỡng hiếp em đó!” Bùi Dật khó chịu.

“Cũng đúng, anh cũng không thể ‘đè’ em.” Bùi Diễm cũng rất vô sỉ vui vẻ, “Vạn nhất buổi tối anh đánh lén em, nhất định phải cưỡi lên tự mình động, em biết làm sao bây giờ?”

Con khỉ nhỏ này muốn tạo phản sao! Bùi Dật ở trên giường xoay người bay lên đá một cước, em trai hắn bị cước kia quét đến sắp bay lên nóc nhà.

Bùi Diễm cũng không phải ăn chay, từ cuối giường nhảy đến trên tủ đầu giường, đem đèn bàn xách trong tay làm vũ khí.

Đội trưởng Bùi tức giận đến mức chuẩn bị vác hai quả tạ từ góc tường.

Trong phòng nhất thời gối đầu cùng đồ chơi nhồi bông bay loạn xạ, chăn bông mà quý bà Từ Khởi Thường vừa mới giặt sạch sẽ bị ném trên mặt đất. Hai anh em đánh nhau qua lại mấy hiệp, thân ảnh di chuyển giữa giường và bàn tủ.

Cuối cùng vẫn là Đội trưởng Bùi đem em trai hắn ấn trên giường, ra vẻ ca ca hung ác lớn tiếng với thằng nhóc thối này “trừng phạt”, Bùi Diễm không sợ chết mà hét lên: “Mẹ kiếp, anh mẹ nó thật sự muốn cưỡi lên chính mình động sao? Nhị Cữu Cữu của chúng ta không cho anh ăn no rồi thả ra sao … Anh ta không thỏa mãn được anh sao……”

Dưới lầu rốt cục có đồng chí phụ huynh thật sự nghe không nổi động tĩnh như vậy.

Tiếng bước chân lên lầu theo sát hai tiếng “Bang bang”, tiếng đập cửa đanh đá: “Sắp xong chưa?”

Hai anh em trên giường, giống như hai con khỉ bị một bàn tay to của Phật Như Lai đùa bỡn lật úp lại, lập tức sững sờ ở trên giường không dám nhúc nhích, bầu không khí im lặng.

Quý bà Từ Khởi Thường đẩy cửa trực tiếp tiến vào, rất cao quý lãnh diễm đảo qua: “Đã trở về? “

Đội trưởng Bùi thẳng tắp quỳ trên giường, “Ba” chào một cái thật đẹp trai, miệng ngọt ngào: “Báo cáo mẹ xinh đẹp thân mến, con đã trở về thăm mẹ.”

Từ Khởi Thường cười, lập tức nhìn thấy chăn trên mặt đất, nụ cười biến mất: “Con quậy cái gì đây? Con khỉ nhỏ, sau này con chịu phụ trách giặt chăn bông quần áo của nhà mình sao?”

Bùi Diễm vẻ mặt oan khuất, tính tình cũng lớn, lập tức đỏ mặt tía tai mà phản bác: “Anh con làm con rơi xuống đất mà!”

“Đừng dựa vào anh của con, nó rất vất vả mới trở về một chuyến, trong phòng con giống như ổ heo, là anh con làm sao?” Từ Khởi Thường công lý sáng suốt, giọng nói hoa lệ mượt mà. Nhiều năm luyện thanh đã tạo ra bản lĩnh, gương mặt cũng thanh tú, trong cuộc sống đều trang điểm rất đậm, nhìn rất đẹp và sắc sảo. Đây mới là người đứng đầu của Bùi gia bọn họ.

“Dật Dật, không được đi, ở lại cùng nhau ăn bữa tối, mẹ làm cho con món ăn ngon nhất.” Từ Khởi Thường rất vui vẻ xoay người xuống lầu.

Hai Bad Boys liếc nhau một cái, ngoan ngoãn vội vàng thu dọn phòng sạch sẽ, dọn dẹp giường.

Bùi Dật cười xấu xa từ phía sau lén nhéo em trai hắn, giống như nhéo trúng chỗ mềm mại. Bùi Diễm “ngao” mở móng vuốt con mèo kia ra, “Đừng làm rò rỉ hormone của em……”

……

Thư phòng dưới lầu, lão Bùi tiên sinh nghe thấy một trận động tĩnh không yên, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, rồi lại sửng sốt, tháo kính lão xuống, vội vàng thu dọn văn bản và tài liệu trên bàn.

Bùi Chi Tấn nhét một đống văn bản cũ nặng nề vào tầng trên tủ sách, nơi hiếm khi được động đến. Cửa thư phòng đã bị văng ra, khuôn mặt tươi cười của Bùi Dật thò vào: “Ba ba? “

“Ừ” Bùi Chi Tấn còn đứng trên ghế nhựa nhỏ, quay đầu lại.

“Leo thang sao? Dọn cái gì vậy, con giúp ba nha.” Bùi Dật nói.

“Không có, không tìm gì hết, cất đi thôi.” Bùi Chi Tấn xua tay.

Bùi Dật cười, không nói gì. Thư phòng của ba hắn không được tùy tiện đi vào, bởi vì ông già thường xuyên thần thần bí bí như vậy, đọc sách cùng viết bản thảo luôn không thích bị người khác nhìn thấy. Phần tử trí thức cũ đều có chút kiêu ngạo và tật xấu này, mỗi ngày, quý bà Từ đến để đưa cơm chỉ đứng ở cửa thư phòng vì ngại quấy rầy cảm hứng quý giá của ông.

“Trà mới do bạn học gửi tới, con cầm đi mà uống, con lấy hết đi……” Lão Bùi cúi người lấy bảo bối trong tủ ra, cất giấu thứ tốt cũng không đưa cho Diễm Diễm uống, đứng lên lại quan sát hai mắt, “Này, đừng mặc quần áo cũ của em trai con, ở nhà có đồ mới, mẹ con đâu, nói bà ấy lấy cho con thứ mới, làm bằng lụa mỏng.”

“Không cần đâu.” Bùi Dật bật cười. Đứa trẻ đã lớn lên không còn thích được xem như những “vật gia truyền “ qúy giá của ba mẹ, nhưng ở trong mắt cha mẹ bọn họ vẫn mãi mãi vẫn là một đứa trẻ.

“Làm sao có thể để con mặc đồ cũ của nó?” Bùi Chi Tấn lẩm bẩm nhấn mạnh.

Bùi gia gần đây mới chuyển vào khu biệt thự ven biển Tân Hải này. Nghiêm tổng người hợp tác đầu tư quay phim cùng Bùi nhị gia đã giới thiệu khu biệt thự này cho nhà hắn. Những người quen sống trong cùng một khu phố.

Từ Khởi Thường bình thường ở nhà không bao giờ nấu cơm, nhưng con trai lớn hiếm khi về nhà lại xuất hiện, nháy mắt một cái với lão Bùi tiên sinh: Ông nấu cơm đi!

Bùi Chi Tấn tự mình xuống bếp, đeo tạp dề, cẩn thận bóc tôm, cắt rau, trụng mì và tráng một vài quả trứng.

“Ba không bận sao?” Bùi Dật cảm thấy ngượng ngùng.

Bùi Chi Tấn cố ý bật đèn phòng bếp lên, lặng lẽ mang kính lão, hóa ra anh đang nghiêm túc bóc vỏ của những cái càng cua, gắp lấy phần thịt cua vàng ruộm, đựng vào một cái chén nhỏ.

“Con, sáng mai con mới đi.” Bùi Dật nói, “Ba không cần gấp.”

“……” Bùi Chi Tấn quay đầu lại, “Lại đi sao? Ở lại thêm một chút đi?”

“Ăn thêm mấy bữa nữa.” Từ Khởi Thường ngồi bên cạnh bàn nhìn.

“Dạ, ừm, con xem lại một chút, rảnh rỗi thì ở thêm một ngày.”

“Chỉ cần ở lại một đêm? Vậy phải bóc tất cả càng của những con cua này cho con ……” Bùi Chi Tấn mang kính lão tiếp tục làm.

Lão Bùi tiên sinh tuổi cũng không già, hơn năm mươi tuổi, mà còn rất khỏe và sung sức. Chẳng qua mỗi ngày nằm sấp mười tiếng trước màn hình máy tính, tập trung vào việc viết kịch bản, là một người lao động trí óc thuần túy, không thích hoạt động và giao tiếp, mắt đang cận thị lại thêm bị lão thị, còn có “khuỷu tay máy tính” cùng viêm khớp vai, các loại tật xấu đều đầy đủ.

“Nhìn đi, ba cũng chưa bao giờ lột qua gạch cua cho em!” Bùi Nhị gia lại ôm ấp bất bình, “Em thật tội nghiệp, hai con cua lớn đều ở trong chén của anh? chén em chỉ có trứng?”

“Em cho anh ăn được không?” Bùi Dật sờ gáy em trai hắn: “Ngoan ngoãn ăn trứng của em đi.”

Từ Khởi Thường tự mình vui vẻ, cái muỗng của bà cũng rất thiên vị, không nghĩ rằng mình cần phải cho Diễm Diễm gạch cua. Bà liếc mắt nhìn con khỉ nhỏ một cái, cằn nhằn cái gì, không hiểu chuyện?

Bùi Dật không lên tiếng nhanh chóng giết chết một chén mì gạch cua lớn, lại rất cổ vũ ăn chén thứ hai, còn cố ý đứng trong phòng bếp nói: “Cảm ơn ba ba, vất vả rồi.”

Bùi Chi Tấn cười vui mừng, trong lòng cảm thấy rất vinh dự khi đứa nhỏ này vui vẻ gọi mình là “Ba ba” mấy năm nay.

Gia đình chúng tôi rất vinh dự. Con là trách nhiệm quan trọng nhất của chúng tôi.

Một chút kín đáo chăm sóc cùng yêu thương làm cho Bùi Dật mỗi giờ phút đều cảm thấy áy náy, cẩn trọng cho rằng mình cũng không đáng để ba mẹ coi trọng như vậy.

Hoặc khó có thể che giấu được sự tự ti trong lòng, cảm giác tự ti luôn giày vò đày đọa bản thân hắn, cho nên trước đây hắn không thích về nhà, nghỉ học cũng không ở nhà, rất không hiểu chuyện.

Càng không thường xuyên về nhà, lại càng cảm thấy mắc nợ, hơn nữa càng lúc càng nhiều, cho nên bây giờ không còn mặt mũi trở về.

Ngoại hình và dáng người của hắn, không có một chút dính dáng gien của một nhà ba người Bùi gia. Các vấn đề nhạy cảm như “Cha mẹ ruột của con là ai” hắn chỉ hỏi một lần khi mười bốn tuổi, cũng không có câu trả lời. Từ đó về sau, cả hai bên đã ngầm không nhắc đến chuyện đó nữa.

Bùi Dật vội vàng lấy từ trong một đống túi mua sắm ra các loại quà mà hắn mua từ những chuyến công tác nước ngoài, đưa cho ba mẹ và em trai của hắn. Đặc biệt là túi xách hàng hiệu, ví, khăn lụa và mỹ phẩm hiếu kính với quý bà hàng hiệu Từ Khởi Thường, làm Từ Khởi Thường hết lời khen ngợi, rất khoa trương tâng bốc con trai lớn từ đầu đến chân.

Lập tức khiến cho Nhị Gia nhà bọn họ ngồi bên cạnh giống như đang ăn chanh gặm chén mà lải nhải: “Quý bà Từ, La Mã, Venice con cũng có đi, cũng có mua cho quý bà, cũng là mấy cái thương hiệu này, giống y như nhau sao mẹ lại quên khen con?”

Từ Khởi Thường lạnh lùng cười với Bùi Diễm: Con, là con mẹ còn cần phải khen sao? con có thể không thể về nhà và gọi mẹ hay sao?

Bùi Dật cầm lấy chiếc khăn ăn màu vàng trên bàn rất khéo tay gấp một đóa “hoa hồng vàng” tặng cho mẹ, cười hì hì rồi hôn lên mặt quý bà Từ, nói “Mới vừa học được từ người ngoại quốc nghi lễ kề mặt này.”

Hắn lại vuốt ve cái đầu trọc đẹp trai của em trai mình rồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Bùi Diễm một cái thật vang.

Mỗi lần về nhà, hắn đều đến và đi rất nhẹ nhàng, thừa dịp đêm tối đi vào và trời tờ mờ sáng đã rời đi, hàng xóm cũng chưa từng thấy bóng dáng nên cho rằng nhà bọn họ chỉ có một đứa con.

Đi vào và ra ngoài đều không dùng cửa chính, luôn là trèo tường và đi qua cửa sổ phía sau nhà.

Đêm đã khuya, phòng ngủ ở tầng dưới.

“Kính của tôi đâu? ở đâu vậy……” Bùi Chi Tấn quay đầu bưng chén trà lên, không cẩn thận làm đổ một mảng nước trà lên tấm ga trải giường màu trắng.

Từ Khởi Thường: “Chưa già mà tay đã run rồi sao? Sau này khăn trải giường quần áo nên để cho hai cha con các người phụ trách giặt sạch.”

Bùi Chi Tấn dựa vào đầu giường xoa xoa thái dương, tắt đèn bàn che giấu đi tâm sự nặng nề rồi lặng lẽ chỉ lên trần nhà như một đứa trẻ đang giấu diếm cái gì đó.

Từ Khởi Thường nhỏ giọng: “Làm sao vậy?”

Bùi Chi Tấn cũng hạ giọng: “Bà đừng quan tâm tôi làm sao mà biết được, nhưng có một lá thư, ba nó, hình như đã xảy ra chuyện.”

Từ Khởi Thường dựng thẳng sống lưng ở trên giường: “Sao vậy?…… trong số họ không sao chứ?”

“Không phải, không sao.” Bùi Chi Tấn vội vàng xua tay, “Người còn tốt, không phải bản thân hắn gặp nguy hiểm…… Tôi là sợ, Tiểu Bùi gặp nguy hiểm, lo lắng giùm cho con của người ta.”

Trên lầu, Đội trưởng Bùi cưỡng ép chen chúc lên giường em trai hắn. Hắn sờ sờ đụng con sư tử lông tơ trên đầu giường, nhất thời cười ra tiếng: “Thật ấu trĩ!”

“Chúng tôi gọi là ân —— Ái.” Bùi Diễm bọc mình vào chăn thoải mái, khẽ nhắm mắt, hít hít mũi, giữ chặt cổ tay anh trai.

Bình thường một người rất lợi hại kiêu ngạo, nhưng mà ở trước mặt anh trai, ở trước mặt người thân mà mình tín nhiệm nhất, tuổi sinh lý của Bùi nhị thiếu gia lập tức giảm đi mười tám tuổi, giống như một đứa nhỏ tám tuổi.

“Này, nếu Trang tiên sinh biết là đêm nay anh ‘ngủ’ em, có thể nổi máu ghen trừng phạt em không? Có thể giết em luôn không?” Bùi Dật thò đầu qua, hai mắt híp lại như một con mèo.

“Ừm… Có thể… Anh ta chính là sư tử.…” Bùi Diễm mơ mơ màng màng nói.

“Vậy bây giờ anh gọi điện thoại cho anh ta nói với anh ta là anh đang ngủ với em!” Bùi Dật sờ điện thoại di động, chính là muốn giúp cho em trai và em rễ, hai vợ chồng trẻ một chút tình thú, giúp vợ chồng son thêm điểm tình thú —— nhất định phải đi vào chỗ chết.

Đây là anh trai bảo bối nhặt ở đâu về?! Bùi Diễm xù lông kéo Đội trưởng Bùi vào chăn. Trên giường lại là một trận gà bay chó sủa, sau đó là không nhịn được cười điên cuồng, cười đến co giật……

“Anh ở lại thêm một ngày nữa đi” Bùi Diễm lẩm bẩm trước khi ngủ, “Anh muốn đi đâu chơi, em đưa anh đi.”

Trang Khiếu đã đi nước ngoài để ghi hình cho một chương trình truyền hình, sau đó phải tiến tổ quay phim ba tháng. Bùi nhị gia gần đây đều nhàn rỗi ở nhà, không có bạn trai bên cạnh, tịch mịch cô đơn lạnh lẽo đến mức thấy anh trai lập tức bám theo.

“Ba mẹ đặc biệt nhớ thương anh, bọn họ lại không dám nói là nhớ thương anh, sợ quấy rầy công việc của anh.” Bùi Diễm giống đang nói mơ, giống như đã ngủ.

“Ừm.” Bùi Dật vuốt ve trán em trai, “Được rồi, anh sẽ ở lại một ngày nữa.”

……

Thời tiết Yến Thành càng lúc càng ấm áp, giữa đường quốc lộ có những gốc hoa hồng thấp và từng mảng hoa rực rỡ như mây vây quanh ……

Cục phó Trần hiếm khi buổi tối ra ngoài xã giao, được mời đến câu lạc bộ danh tiếng của công ty Gia Hoàng, địa bàn của ông chủ Chương, cùng người quen cũ uống một chén.

Áo sơ mi lụa màu tím, quần đen giày đen, ban đêm còn mang kính râm che giấu thân phận, xe của Trần Hoán được dẫn vào tầng hầm, có người dẫn dắt từ cửa thang máy đi lên lầu bằng cửa sau.

Kiến trúc bên trong quanh co bí ẩn, phòng nào cũng đóng cửa, tường cách âm, hoàn toàn không biết bên trong đang làm động tĩnh gì, chắc không có chuyện gì tốt. Trần Hoán đang âm thầm đánh giá nơi phồn hoa rực rỡ này, đây nhất định là nơi tốt để Chương tổng chiêu đãi các ông chủ trong giới giải trí tới tiêu khiển. Trong hành lang thỉnh thoảng xuất hiện một hai phục vụ đẹp trai mỉm cười mập mờ với Cục phó Trần.

Trần Hoán mới vừa bước vào cửa phòng, dưới ánh mắt mờ mịt đột nhiên xuất hiện hai thanh niên mặc quần đùi da đeo dây đai, hai người đều ăn mặc rất hở hang, cặp đùi trần trụi bóng loáng, giống như còn đi giày cao gót sáu tấc, cùng lúc ôm lấy ông……

Cục phó Trần tuy là người từng trải kinh nghiệm sa trường, cũng rất hiếm khi nhìn thấy về một cuộc sống lệch lạc trong giới giải trí như vầy! ông bị cơ thể đàn ông nóng bỏng quấn lấy, còn chưa kịp phân trần hay phản kháng gì đã bị kéo lên ghế sô pha trong góc.

Vẻ mặt gấp gáp như là không chờ đợi được muốn giao phối tập thể, tay còn đang giở trò chuẩn bị cởi quần áo, túm lấy tay của Trần Hoán nhét vào quần của mình ……

Trần Hoán tránh thoát hai nam yêu tinh kia, ném người xuống đất, kinh hãi tránh xa tám thước.

Làm cái gì trò gì vậy?

Máy ảnh và đèn flash trong phòng nhấp nháy cùng nhau, những bức ảnh riêng tư và đoạn phim nhỏ cùng với bộ ngực hở hang đã được ghi lại.

Cửa phòng mở ra, Chương Thiệu Trì gương mặt nhàn nhạt bước vào, gật đầu với hai nhân viên phục vụ: “Đến quầy lễ tân nhận lì xì”

Hai nhân viên phục vụ cảm ơn ông chủ hào phóng, rất hiểu chuyện đi ra ngoài và khép cửa phòng lại.

Trần Hoán ngạc nhiên, lập tức có phản ứng: “Chương tổng anh muốn làm gì? Ý anh là sao?

“Không có gì ý gì.” Bên môi Chương Thiệu Trì khẽ động, “Quay một chút video nhỏ, tư liệu lưu trữ ở chỗ tôi, Cục phó Trần ông không cần lo lắng.”

“Anh thật quá đáng!”

“Không tính là quá đáng.” Chương Thiệu Trì cười lạnh, “Ông độc thân đã lâu, thỉnh thoảng đi ra giải quyết nhu cầu sinh lý, tìm một chút thú vui với đàn ông, cũng là chuyện bình thường của con người, tôi hiểu được nỗi khổ của ông mà.”

“Anh, Chương tổng, anh cho rằng tôi không biết anh cùng Tiểu Bùi của chúng tôi, nhiều lần đã……” Trần Hoán thiếu chút nữa thốt ra: tôi nhiều lần nghe hai con mèo các người…

“Được, chuyện tốt của tôi và Bùi đội trưởng của các người là lưỡng tình tương duyệt cùng giường chung gối, ông cứ việc lấy ra chiêu cáo thiên hạ.” Chương Thiệu Trì ngang ngược nói, “Hắn từ lúc mười tám tuổi đã là người của tôi, mới tách ra được mấy năm sao các người dám khi dễ hắn?”

Ai khi dễ Tiểu Bùi? Trần Hoán tức giận nghẹn lời, quả nhiên trên thương trường không có ai tốt.

Ảnh chụp video đều có thể cắt ghép biên tập, lại trải qua hậu kỳ PS làm ra cảnh phim cần thiết, không phải là giải sầu chơi 3P sao? Chương tổng ngồi xuống sô pha, vểnh ngang chân, khẽ run chân, đôi mắt rất không thiện ý, lộ ra sự lãnh đạm và và giảo hoạt mưu mô thâm sâu. Chút thiện lương kia của anh đều giữ lại cho người yêu nhà mình, đối đãi với người ngoài thì cứ như vậy.

Đây là uy hiếp thẳng thắn lộ liễu bị người ta chơi khăm. “Anh thật nhàm chán.” Trần Hoán sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, xoay người muốn đi.

“Đừng đi, Cục phó Trần.” Chương Thiệu Trì trầm giọng nói, “Tâm bình khí hòa nói chuyện đi.”

“Anh muốn gì?”

“Đừng hiểu lầm, sẽ không làm khó ông. Tôi chỉ muốn nghe lời nói thật, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“……”

Chương Thiệu Trì xoay người rút camera bốn góc phòng ra, tắt hết tất cả giám sát, làm cho cuộc nói chuyện tiếp theo của hai người hoàn toàn riêng tư.

Tầm mắt của anh trong căn phòng tối tăm rất đáng sợ: “Tôi cũng đã liều lĩnh thu thập thông tin tình báo ở nước ngoài cho MCIA6 của mấy người, tôi không lấy một xu thù lao, tôi không quan tâm tiền bạc. Người yêu của tôi bây giờ đang gặp nguy hiểm, các người không bảo vệ được hắn, tôi không thể tự mình bảo vệ hắn được sao?”

“Chương tổng.” Trần Hoán hồi lại một quân, “Lúc trước đã đàm phán xong, anh cùng Từ Khởi Dược ở công ty vi phạm quy định pháp luật, theo lý thuyết cũng đủ để tịch thu tài sản thậm chí ngồi tù…Cân nhắc phần này, không tính là chúng tôi trả ‘thù lao’ cho anh sao?”

Chương tổng: “Cho nên các người ngang nhiên nhặt được món hời lớn để cưỡng chế tôi dùng tôi, còn uy hiếp tôi?

Trần Hoán: “Lần này anh đi công tác, cũng là chúng tôi chi trả trang bị hậu cần cùng với chi phí đi lại. Nếu không, giờ anh đã có tên trong danh sách thi hành án ngay cả máy bay đường sắt quốc lộ cũng không ngồi được, anh còn tưởng rằng có thể tùy ý xuất cảnh sao?”

À?

Chương Thiệu Trì đã chuẩn bị sẵn sàng, chuyện cho tới bây giờ tuyệt đối không thể bị che giấu để mặc người chém giết.

“Tôi đều mẹ nó thiếu chút nữa bị người ta âm thầm tính toán suýt mất mạng, tôi không có quyền biết chân tướng sao?” Mí mắt anh ửng đỏ vì thất vọng, “Bắt đầu từ con tàu kia, tôi vì nhu cầu tình báo của mấy người, lấy danh nghĩa bàn chuyện làm ăn âm thầm theo dõi Ilya, sao lại trùng hợp như vậy, Đội trưởng Bùi của mấy người cũng lên tàu chấp hành nhiệm vụ? Sau đó ở NaPoli, lại gặp mặt, kết quả tôi và hắn thiếu chút nữa bị nhốt trong thủy lao không ra được, suýt bị tên Lãnh Kiêu kia hại chết! Cuối cùng Trần Hoán ông nhẹ nhàng thông báo cho tôi, tôi xin lỗi vì đã xảy ra sự cố, Đội trưởng Lãnh cũng là người một nhà của chúng tôi?”

“Các người giấu diếm bao nhiêu chuyện, là ai đang bày trò hãm hại tôi và Đội trưởng Bùi?”

Chương Thiệu Trì trong đêm tối như một bức tượng đá màu xám xanh, tính tình cùng sắc mặt đều tương đối ngoan cố. Nếu không thể đi đến tận cùng chân tướng, đêm nay anh nhất định chỉ huy một đám yêu tinh lột sạch Cục phó Trần, sau đó dựng video nhỏ thành một tấm tác phẩm lớn, mua acc tiếp thị đưa lên tiêu đề hot search sáng mai.

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.