Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 33: Chương 33



9.

Đăng Cao Yến tổ chức rất nhiều hoạt động.

Ta cùng Lục hoàng muội đi xem bốn loại trong đó.

Nàng quan sát bốn nam nhân.

Ta dần dần đoán ra, hỏi nàng: “Đăng Cao Yến là Thiệu Thị tổ chức riêng cho muội ư?”

Nàng không giấu ta, gật đầu.

Ta xem nhẹ nỗi đau bỗng nhiên nổi lên trong lòng, hỏi nàng: “Không phải đã nói là không gả chồng, chỉ muốn có công chúa phủ hay sao?”

Nàng rũ mắt, lắc đầu cười nói: “Lấy lùi mà tiến, cũng không phải là không thể.”

Suốt một đường kia, ta nói rất ít.

Nhưng mà nàng lại nói lời đứt quãng: “Mẫu phi cũng đang chọn vương phi cho Tam hoàng huynh.”

“Tuy là nói tuyển phi cho Hoàng Tử, thông tin của những nữ tử vừa độ tuổi của thế ra cũng đều được trình lên đầy đủ, nhưng mà thông tin rốt cuộc là chết, vẫn muốn gặp người hơn, mới biết được có thật sự tốt hay không.”

“Hôm nay cũng coi như là có một cơ hội…”

Ta bỗng nhiên ngắt lời nàng: “Bọn họ không tốt.”

Nàng sửng sốt hỏi: “Ai?”

Ta nói: “Liễu Trường Minh, Cao Thượng Chí, Hứa Mộng Hoài, Trịnh Diệc.”

Là những nam nhân mà lúc trước nàng đã âm thầm quan sát.

Trong mắt nàng hiện lên cảm xúc kinh ngạc, có lẽ là không ngờ, những người nàng âm thầm quan sát đều bị ta nhìn trong mắt, lại còn nhớ kỹ tên của mấy người kia.

Sau khi phục hồi tinh thần, nàng không phản bác ta, ngược lại nói: “Vậy thì chọn lại”

Ta có một loại cảm giác bị tắc nghẽn trong tim, chua xót, đau đớn.

Cái loại cảm giác đau đớn này cũng không sắc bén, chỉ vô cớ mắc ở trong đó, nuốt không xuống, phun không ra, kéo dài không dứt, ở trong thân thể ta không kiêng nể gì, đấu đá lung tung.

Giống như nàng.

Ta là tù nhân của nàng, bó tay không có cách nào.

Nhưng mà, thế sự vô thường, việc lựa chọn phò mã cuối cùng cũng không giải quyết được.

Năm ngày sau Đăng Cao Yến, Hoàng Hậu gõ vang Đăng Văn Cổ, vào Thái Minh Điện, trước mặt văn võ bá quan, tố cáo đương kim Thánh Thượng đốt chùa sát tăng, làm nhục vợ của tặng nhân.

Thân thế của Lục Hoàng muội chân chính được vạch trần trước hậu thế.

Quả nhiên nàng không phải là con đẻ của phụ hoàng, mà là con gái của tăng nhân hoàn tục.

Từ trước, ta hy vọng có người nói ra chân tướng cho ta.

Mà đến nay, khi chân tướng được mở ra, ta lại phát hiện… hoá ra giữa ta và nàng, mặc dù không có ngăn cách bởi cương thường luân lý, cũng có huyết hải thâm thù.

Nàng đã sớm biết thân thế của mình.

Nàng biết là cha ta đã g.i.ế.c cha nàng, cường đoạt mẹ nàng, hại nàng cửa tan nhà nát, mẹ c.h.ế.t con bị nhốt.

Nàng hận phụ hoàng.

Hận Hoàng cung.

Có lẽ, vì thế cũng hận ta.

Nàng quỳ giữa đại điện, muốn đòi công đạo cho cha mẹ.

Nàng ôm theo quyết tâm thà c.h.ế.t không lùi, chỉ cần báo thù, không cần biết kết quả ra sao.

Quyết liệt tuyệt tình như thế, chưa từng lưu một con đường sống cho bản thân.

Thật ra, ngay từ thời khắc đó, ta đã biết câu trả lời của nàng.

Cuộc đời này, nàng sẽ không rũ mắt nhìn xuống, liếc nhìn ta một cái.

Cho dù ta quỳ gối trước mặt nàng.

Ta đi Ngự Thư Phòng cầu kiến phụ hoàng, nói cho hắn, Trường Sinh không thể c.h.ế.t được.

Vừa là khẩn cầu, cũng là uy hiếp.

Trường Sinh có thể hận Triệu Kình

Triệu Kình vĩnh viễn bảo vệ Trường Sinh.

Đây là ta nợ nàng, là phụ hoàng nợ nàng, Triệu gia nợ nàng.

Mặc dù ta có phải treo danh phản loạn, cũng tuyệt đối không để phụ hoàng thương tổn nàng.

Phụ hoàng bình tĩnh ngoài dự đoán.

Hắn nhìn ta, cười dài một trận, cười ra nước mắt, mới nói: “Thật sự giống nhau như đúc.”

Phụ hoàng thoái vị.

Hắn muốn chiếu cáo tội của mình, truyền ngôi cho Thái Tử, ở tại Minh Đức Sơn Trang.

Hắn lui sạch sẽ lưu loát, dường như chỉ cần phất ống tay áo, cứ thế nhẹ nhàng bâng quơ kết thúc một đời đế vương của mình.

Từ đó về sau, quanh năm, hắn chưa từng bước nửa bước chân ra khỏi Minh Đức Sơn Trang.

Phụ hoàng sống không lâu.

Hắn c.h.ế.t vào năm thứ hai sau khi Thái Tử kế vị.

Khi đó, Trường Sinh đã sớm rời kinh thành đi Đạo Tắc Sơn.

Ta đã viết rất nhiều thư cho nàng.

Một phong thư nàng cũng không chịu mở, tât cả đều thiêu huỷ.

Nàng chỉ trả lời ta duy nhất một phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy trắng.

Nàng trả lại người ta phái đến bảo vệ nàng, rành mạch phân rõ giới hạn với ta.

Sau đó ta cũng rời thượng kinh, đi Đông Kiên Thành, thay thế Thiệu thị, trở thành Tướng thủ thành mới của Đông Kiên Thành.

Đông Kiên Thành cách Đạo Tắc Sơn không xa.

Nghỉ tắm gội, ta phóng ngựa nửa ngày, trộm tới gặp nàng, chỉ dám trốn ở chỗ tối rình xem cuộc sống của nàng, giống như năm đó tránh ở đầu tường nhìn lén nàng.

Người bên cạnh nàng không phát hiện được ta, nàng cũng không biết đến sự tồn tại của ta.

Cho đến ngày hôm ấy, nàng cứu một nam nhân thân bị trọng thương.

Đó là một người trong giang hồ, có được chí bảo lại bị người bao vây g.i.ế.c hại, trốn tránh đến Đạo Tắc Sơn, vào nhầm lãnh địa của nàng, được nàng cứu.

Ta nhìn nàng lo lắng vì hắn, chạy ngược chạy xuôi vì hắn, hao tổn tinh thần vì hắn, vui vẻ vì hắn.

Bọn họ nói chuyện vui vẻ.

Bọn họ giao lưu rất tốt.

Bọn họ ở chung rất hoà hợp.

Ta giống như quái vật ẩn núp trong một góc tối âm u, đau đớn khổ sở mỗi khi nghe thấy tiếng cười nói giữa bọn họ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Rốt cuộc, ta không chịu đựng nổi, cố ý tạo ra sơ hở, để nam nhân kia phát hiện ra ta.

Ta xuất hiện trước mặt Trường Sinh.

Nam nhân kia thức thời mà cố ý tìm cớ rời đi.

Bên ngoài viện, chỉ còn hai người ta và nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.