Cung Điện

Chương 5



Giọng nói của hắn mang theo một loại đặc thù, có chút hương vị biếng nhác, giống như cái ngày nắng gắt nào đó sau giờ ngọ, gió thổi làm chuyển động guồng nước, chậu băng dưới mái hiên tỏa ra hơi mát, trên chiếu trúc vị chủ nhân đang biếng nhác nằm ở đó, cười xấu xa gỡ một chiếc giầy ném về phía một con chó đang ngửa bụng nô đùa, tứ chi đá loạn vào mấy cây hoa nhỏ, nghe thấy bụp một cái rất nhẹ nhàng.

Ta bị âm điệu của tiếng cười kia khiến cho mê muội đánh mất cả hồn phách, quên cả việc mình muốn đi đến đây để tranh luận với hắn về việc lần trước hắn đã nói sai, suy nghĩ có lẽ đó chỉ là nhầm lẫn, tại tầng tầng lớp lớp thâm cung này, chỉ sợ ngay cả ngự tiền đại công công già nhất cũng không có tư cách dám tự cho mình là “Bản đại nhân”, Dung Đức định là nói sai.

Lần gặp lại này đã khích lệ ta rất lớn. Trước đó, ta đối với việc tìm người góp gạo thổi cơm chung thực ra chỉ là thái độ làm cho có lệ, thậm chí cảm thấy cho dù là thái giám hay cung nữ, từ thân thể, đến thân phận lúc bắt đầu, đã xem như là người nửa tàn phế, lại muốn giống những cặp vợ chồng bình thường kết thành một đôi, không khỏi buồn cười. Nhưng nếu người kia là Dung Đức...... Loại giả thiết này khiến cho người ta vô cùng động tâm.

Nhân tiện có một phần động tâm này, khiến cho ta không thể lui bước được, cắm đầu chui vào vườn hoa đào ngăn cách ở tận trên núi cao kia.

Ta bắt đầu thường xuyên quanh quẩn ở cùng một chỗ với Dung Đức. Ta sẽ cố tình từ từ dựa sát vào bụi hoa, hoặc chân tường, nhón chân nhìn xung quanh. Ngày mùa hè có tiếng ve kêu ầm ĩ, ta tại nơi có tiếng kêu vang vang vô cùng, quên hết tất cả, đi tìm kiếm một bóng dáng, nhưng có đôi khi lại phảng phất giống như có thể ngay lập tức nhìn thấy Dung Đức đang chạy ra từ giữa vườn thượng uyển thanh u, trong chớp mắt tất cả mọi thứ như hóa thành một thế giới ánh sáng di động, cả đất trời như chỉ còn lại một bóng dáng rõ ràng kia.

Ta thu thập từng chút việc lặt vặt về Dung Đức. Ta để ý thấy, Dung Đức thật sự là một người có chút kĩ tính. Hắn sẽ dùng lược chải mái tóc dài rất cẩn thận tỉ mỉ, đem mũ áo sửa sang lại ngay ngắn, chiếc bàn ở trước mặt hắn không được nhiễm một hạt bụi, nước trà đã để trong một khắc sẽ không uống, mỗi lần đều sử dụng một cái khăn tay không phải là cùng một loại, hắn lúc nhàn rỗi sẽ đọc sách, lúc thì đọc Sùng Minh huyện chí, lúc lại đọc Tấn An liệt truyện. Khi hắn suy nghĩ có chút uể oải sẽ dùng khớp xương ở ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt, tình hình đặc biệt như lúc ấy, hắn sẽ thích chí trêu ghẹo với người khác, nếu lúc đó tâm tình vô cùng tốt, sẽ vui vẻ cười chế nhạo.

Cứ như thế mấy ngày, khi ta lại một lần nữa giả vờ đến đến chỗ hắn làm việc quấy nhiễu, đã bị gọi lại.

Vẻ mặt của Dung Đức thoạt nhìn vô cùng giống như ôm cây đợi thỏ, dùng cây quạt chỉ chỉ vào trong phòng ngầm hỏi ta đang làm cái gì.

Ta xấu hổ nói: “ Ta! ta để lại một chút đồ vật này nọ.”

Hắn ôm một cánh tay, cực kỳ không khách khí nói: “ Ngươi đem đồ vật này nọ để lại ở trên bàn của bản đại nhân làm cái gì?”

Ta ra sức vặn xoắn một góc áo nhìn hắn, tự nhiên sinh ra cảm giác u oán. Nói như vậy thì Dung Đức đã hiểu được ý tứ của ta nhưng da mặt hắn lại bắt đầu dật dật nói:

” Nói như vậy, túi thơm ngày hôm qua, bức thư của ngày hôm trước, còn cả vòng hoa to với năm màu đỏ thẫm của ngày hôm trước nữa, đều là do ngươi đặt ở đó?”

Ta nhỏ giọng nói: “ Đó là cây cẩm chướng.”

Hắn nhăn trán nói: “ Ngươi thỉnh thoảng còn cầm theo cái bô lén lút bám đuôi phía sau bản đại nhân.”

Ừ! Ta thừa nhận cảnh tượng kia quả thật có chút bất nhã. Sở dĩ ta có hành vi bất nhã như vậy đơn thuần là vì muốn che dấu, hơn nữa ta cảm thấy cần phải cường điệu một chút: tuy rằng ta cả ngày bám theo Dung Đức nhưng tối thiểu thì ta vẫn có chút hành vi thường ngày. Ta nói: “ Hiện tại, ta đã làm xong việc, ta sẽ không làm chuyện xằng bậy, hơn nữa ta cũng sẽ không quấy rầy đến ngươi nữa, Dung Đức.”

Dung Đức thở dài thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Sẽ không làm chuyện xằng bậy, ngươi chắc chắn sao? Vậy thì ngày hôm qua là ai theo đuôi vào cả vào nhà vệ sinh, liên lụy bản đại nhân không dám đại tiện chứ......” Mặt của ta đỏ lựng lên, thật muốn chui đầu xuống đất, cảm giác tầm mắt hắn dường như đang dừng ở trên đỉnh đầu của ta, giọng nói trầm sâu tối tăm nói: “ Ngươi lại thích ta đến vậy ư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.