Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 26: Hắn hôn nàng



Edit: Subo

Bởi vì là huynh đệ, hắn cùng Bạc Hề Hành mặt mày có chút giống nhau, cái này, đều do di truyền của Tiên đế.

Chỉ là đáy mắt kia, không còn thanh thuần như hai năm trước. Nơi đó nhiều hơn sự trầm ổn.

Ánh mắt nam tử hơi mở to, ánh mắt hắn nhìn nàng trở nên sắc bén.

Không biết có phải ảo giác của Toàn Cơ hay không, tóm lại cảm thấy hắn hiện tại rất lãnh đạm, lạnh lùng, có chút hàn khí.

"Vương gia." Gọi khẽ hắn.

Hắn cười cười, lại là ngoái đầu nhìn lại nữ tử một thân mặc nam trang.

Nữ tử này, Toàn Cơ đương nhiên biết, là sư muội Sở Linh Tê của Mạnh Trường Dạ, nàng ta cùng Mạnh Trường Dạ như nhau. Hàng năm đi theo ở bên người Tấn Huyền vương, có thể nói một tấc cũng không rời. Bọn họ là sư huynh muội, do Tiên hoàng hậu phái tới bảo hộ hắn.

Toàn Cơ còn nhớ rõ khi đó, các Hoàng tử đều tập văn học võ, chỉ có Thất hoàng tử trời sinh tính tình tản mạn, tình nguyện chơi đùa nghịch ngợm chứ không chịu đi tập võ.

Hắn đã mở miệng: "Thế nào? Một chút cũng không giống."

Đương nhiên không giống, năm đó khuôn mặt Tuân Vân Tâm đã hoàn toàn bị hủy. Nhắc tới tâm nàng buông xuống, Toàn Cơ thuận thế hỏi: "Vương gia cảm thấy nô tỳ giống ai?"

Tấn Huyền vương chỉ cười không nói, lúc này, nhìn thấy một thái giám vội vã chạy tới, thở gấp: "Ai da, Thất Vương gia, sao ngài lại ở chỗ này? Hoàng thượng đang chờ ngài đây! Mau mau, nô tài dẫn đường cho ngài."

Phiến cốt (quạt xếp) lành lạnh rời khỏi cằm Toàn Cơ, nam tử đã đứng dậy, lại ở lúc nàng trong lơ đãng, một phen ôm lấy eo thon của nàng, ôm sát trong ngực, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Mục Chước kinh ngạc mà "A" một tiếng.

Thái giám cũng căng hai mắt nhìn.

Chỉ một mình nữ tử phẫn nam trang bên kia phảng phất như là thấy nhiều nên quen nên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Khi đôi môi nam tử mềm mại đụng chạm đến bờ môi Toàn Cơ, nàng chỉ cảm thấy tâm đột nhiên trầm xuống, dươngg như là theo bản năng muốn giơ tay, đẩy hắn ra. Lại trong nháy mắt kia, nàng chần chờ.

Vì sao muốn hôn nàng?

Chẳng lẽ là hắn thật sự...... Nhận ra nàng? Muốn thử?

Không, không, không phải ――

Nếu là thật sự nhận ra nàng, hắn sẽ giết nàng, mà không phải như vậy.

Thời gian hai năm, không dài cũng không ngắn, chỉ là rất nhiều người đều đã thay đổi.

Như nam tử trước mặt này cũng vậy.

Hắn không còn là Hoàng tử tập trung trăm ngàn sủng ái trên thân nữa. Ở trước mặt Bạc Hề Hành, hắn cũng phải thấp hèn cúi đầu xưng thần với kẻ một thân minh hoàng tôn quý kia.

Càng không cần phải nói tới nam tử khi đó thuần lương như tờ giấy, ai cũng không phải mình của năm đó.

Đôi tay nắm chặt thành quyền rốt cuộc cũng buông xuống, Toàn Cơ từ bỏ phản kháng.

Hắn buông nàng ra, rồi chưa từng liếc nhìn nàng một cái, chỉ xoay người: "Không phải nói Hoàng thượng đang chờ bổn vương sao? Vậy đi thôi."

Thái giám theo đi lên, lúc này mới thật cẩn thận hỏi: "Vương gia...... Thích cung nữ mới vừa rồi sao?"

Hắn chỉ "Xuy" mà cười: "Bổn vương không thích, lại không thể hôn lấy nàng sao?"

Thái giám ngơ ngẩn, vội phủ nhận: "Không, nô tài đáng chết."

Tuy nói nữ tử hậu cung đều là người của Hoàng đế. Chỉ là, người trước mặt là Vương gia, hắn muốn hôn một cung nữ thì có thể như thế nào? Hắn chỉ là một thái giám, loại sự tình này, hắn không nên đi quản.

Sở Linh Tê lại ngoái đầu nhìn lại, mới thấp giọng nói: "Vương gia nếu thật coi trọng nàng, phải để ý tới hai vị cô nương đi theo ngài lại muốn ghen tuông lật trời đó. Chẳng qua ――"

Nàng ngưng lại hạ giọng, cất bước đi, đè thấp thanh âm: "Liếc mắt qua nhìn một cái, thật sự là rất giống Tuân thượng cung."

Tấn Huyền vương lại là con ngươi vi khẩn, cười nhẹ: "Nhiều lời nữa, đêm nay bổn vương sẽ ban hai cô nương kia cho hắn."

"Vương gia ――" Sở Linh Tê đại quẫn, vội thức thời mà ngậm miệng.

Đi ở phía trước nàng nam tử mang mãng bào lại nổi lên ý cười. Xác thật giống nhưng hắn biết không phải nàng.

Năm Thục Nguyên mười ba cung biến, hắn tìm kiếm toàn bộ hoàng cung cũng không tìm được nàng. Nàng yêu người trong cung này, hắn không tin nàng sẽ bỏ qua Bạc Hề Hành mà rời đi. Nếu không, sao nàng phải vì hắn một mình nhập Dịch Đình sáu năm?

Là Bạc Hề Hành giết nàng, nhất định là vậy.

Ngôi vị Hoàng đế kia hắn đã mơ ước nhiều năm, tuyệt không sẽ lưu lại nửa điểm uy hiếp đường sống mình.

Hít vào một hơi thật sâu, trên mặt Tấn Huyền vương nặn ra nụ cười, hắn thật sự muốn hỏi nàng một chút, đáng giá không? Thật sự đáng giá sao?

Hắn vốn muốn chờ thời điểm sinh thần mẫu hậu hắn, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn.

Chẳng sợ, nàng chỉ là một cung nữ địa vị thấp hèn......

................

Lời nói ngoài lề của tác giả: Kỳ thật trong lòng đại gia đều rõ ràng dường như so với gương sáng.

THÔNG BÁO:

Do dạo này Su bận, nên lượng chương up chậm chút nhưng tuyệt đối sẽ không drop truyện, Su sẽ bù sau. Mong mọi người ủng hộ nhiều hơn bằng tinh thần like coment cho Su có động lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.