Thời điểm Bạc Hề Hành đến Tuệ Ngọc cung, Lam Nhi đang hầu hạ Huệ phi nằm xuống, bỗng nhiên nghe được bên ngoài thái giám kêu “Hoàng thượng giá lâm”, chủ tớ hai người mới vội đứng dậy đi ra nghênh giá.
Thân thiết đỡ Huệ phi lên, Bạc Hề Hành mới cười nói: “Trẫm thật không phải, không nói sớm một chút với ngươi là trẫm muốn tới.”
“Hoàng thượng……” Huệ phi hờn dỗi cười, cùng hắn vào nội thất.
Ngồi xuống, Bạc Hề Hành mới hỏi: “Hôm nay đã tuyên thái y tới thỉnh mạch chưa?”
Huệ phi gật đầu: “Tuyên rồi, chỉ dặn dò thần thiếp theo thường lệ uống thuốc, cũng không có gì khác. Khụ khụ ――” nàng nói, lại lấy tay bịt miệng ho khan vài tiếng.
Bạc Hề Hành cầm tay nữ tử, lại là chuyển hướng: “Hôm nay Tấn Huyền Vương vào cung, trẫm vội vã chút, hiện tại mới lại đây được.” Ánh mắt, dừng ở trên mặt nữ tử, dung nhan tái nhợt giờ phút này vẫn như cũ không nhìn ra được gì.
Huệ phi cười khẽ: “Hoàng thượng nên lấy chính sự làm trọng, đúng rồi.” Nàng hạ giọng, lại nói: “Hôm nay thần thiếp cùng Lam nhi đi ra ngoài tản bộ có nhìn thấy Thất Vương gia, hắn…… Trong ánh mắt hắn nhìn thần thiếp như là mang theo tức giận, thần thiếp lúc ấy có chút sợ, Hoàng thượng, Thất Vương gia trước đây hắn đã gặp thần thiếp sao?”
Chưa từng nghĩ, nàng ta lại tự mình nói ra. Hoàng đế ngẩn ra, Tấn Huyền Vương vì sao lại có thần sắc như vậy, không ai so với hắn rõ ràng hơn. Nắm tay nàng ta hơi hơi siết chặt, hắn chỉ lắc đầu: “Hắn làm sao đã gặp qua ngươi? Sợ là hắn hồi kinh nhớ tới Tiên Hoàng hậu, khổ sở trong lòng thôi. Được rồi, những việc này ngươi không nên suy nghĩ, ngươi chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt trẫm liền an tâm.”
Nghe vậy, Huệ phi cười khẽ tới gần trong lòng ngực hắn, một tay, xoa ngực hắn, nói nhỏ: “Thần thiếp cũng nghĩ sẽ nhanh tốt lên, muốn, sinh cho Hoàng thượng một hài tử.”
Khi đó thời cuộc rung chuyển, chuyện nhi nữ tình trường hắn không phải không có nghĩ tới. Hiện giờ hắn rốt cuộc tọa ủng giang sơn[1], muốn tìm một nữ tử làm chính mình khuynh tâm, lại trở nên khó khăn.
[1]Tọa ủng giang sơn: trấn giữ giang sơn. Làm chủ.
Nhìn khắp hậu cung, Huệ phi sợ là nữ tử hiểu biết hắn nhất, hiểu hắn yêu hắn, hắn cũng nghĩ sẽ luôn sủng ái nàng ta, cho nàng ta ân sủng chí cao vô thượng. Chỉ tiếc, thân thể của nàng ta quá kém, ngay cả chuyện phòng the cơ bản, nàng ta sợ là cũng nhận không nổi. Nàng nhìn hắn sủng hạnh phi tử khác, trước nay lại không có một câu oán hận. Rất nhiều thời điểm, hắn sẽ nhớ tới nữ tử kia hai năm trước đã hương tiêu ngọc vẫn, hắn không biết đổi thành nàng, sẽ không có Huệ phi trí tuệ như vậy.
“Chuyện hài tử, trẫm không vội.” Đăng cơ hai năm, dưới hắn gối cũng có một nhi một nữ. Cho dù Huệ phi cả đời này không sinh được, hắn cũng sẽ vẫn luôn sủng nàng. Chỉ cần, tâm nàng vẫn luôn ở trên người hắn.
Huệ phi hướng tới trên người hắn nhích lại gần, khóe miệng cười, bỗng nhiên trở nên không thể nắm bắt.
…………
Ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày, vết thương trên chân Toàn Cơ cũng đã tốt lên. Nghe nói ngày mai chính là ngày xuất cung đi tế bái Tiên Hoàng hậu, hai ngày này, Tấn Huyền Vương cũng không vào cung. Tường Bình cung cũng không có bất luận kẻ nào tới, đối với việc Toàn Cơ lo lắng kia, nàng dường như cũng dần dần phai nhạt.
Hầu hạ Ánh phi ăn thuốc viên, Toàn Cơ vén rèm châu muốn đi ra ngoài, lại nghe Hoàng đế tới.
Ánh Phi vội chỉnh trang dung đi ra ngoài nghênh giá, hắn chỉ dẫn theo Đồng Dần tới, nhìn qua rất là cao hứng. Ánh Phi đỡ hắn ngồi xuống, hắn lại là nhìn Toàn Cơ mở miệng: “Trẫm nghe nói Tấn Huyền vương thích ngươi?”
Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi, chưa đợi nàng mở miệng, Hoàng đế lại nói: “Biết Ánh Phi không bỏ được, chẳng qua Thất đệ kia của trẫm khó khăn mới tới kinh thành một chuyến, trẫm muốn hỏi Ánh Phi mượn tỳ nữ ngươi, đi châm trà cho trẫm và Thất đệ, bồi rượu, ngươi xem thế nào?”