Từ trong phòng thay y phục bước ra, đã thấy Ánh Phi được Mục Chước đỡ tay vội vàng đến. Do Toàn Cơ vội vã đến Hoàng Tử sở, nên khi trở về cũng không có đi qua kinh động Ánh Phi, không nghĩ tới, nàng ta vẫn biết.
Vội vàng hành lễ, Ánh Phi lôi kéo nàng hỏi: "Nghe nói Hoàng lăng xảy ra thích khách? Hoàng thượng không sao chứ?"
Mục Chước vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
Vốn Bạc Hề Hành tuyên nhiều thái y đến Hoàng Tử sở như vậy, lại an trí Tấn Huyền vương ở nơi đó, việc này trong cung truyền ra cũng không quá. Toàn Cơ chỉ cúi đầu: "Hồi nương nương, Hoàng thượng không có việc gì, là Thất Vương gia bị thương, Hoàng thượng phân phó nô tỳ trở về đổi y phục rồi đi qua hầu hạ." Nàng cũng không có dư thời gian mà giải thích cùng nàng ta, hành lễ xong liền đi.
"Toàn Cơ!" Ánh Phi xoay người đi theo nàng.
Bước chân dừng lại, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cho nàng ta chút yên tâm liền cười: "Chuyện của nương nương, nô tỳ luôn nhớ kỹ."
Chỉ một câu này, tâm Ánh Phi treo lên cả ngày nay rốt cuộc cũng lơi lỏng một chút.
Kỳ thật về việc Tấn Huyền vương chính mình mở miệng muốn nàng, suốt một đường này, trong lòng Toàn Cơ rốt cuộc đã có chủ ý.
Vội vàng từ Tường Bình cung đi ra, một khắc nàng cũng không dám lưu lại, lập tức đến Hoàng Tử sở.
Bên kia tình hình thế nào, nàng cũng không biết chút gì. Bước chân phía dưới nhanh hơn, xa xa, đã thấy tường viện Hoàng Tử sở.
Đi đến phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy Huệ phi cùng Lam nhi từ trên đường nhỏ bên cạnh đi tới đây, Toàn Cơ vội hành lễ. Ngày ấy, tin tức nàng và Hoàng đế ngồi chung ngự giá sớm đã truyền đến tai Huệ phi, Lam nhi đã tiến lên răn dạy: "Hoang mang rối loạn làm gì? Va chạm nương nương chúng ta, cẩn thận da của ngươi!"
Toàn Cơ chỉ cúi đầu nói: "Nương nương thứ tội, Hoàng thượng phân phó kêu nô tỳ chạy đến Hoàng Tử sở."
Nàng có chút kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt này cư nhiên lại không biết chuyện gì xảy ra, Toàn Cơ như cũ không ngước mắt, chỉ nói: "Đều không phải, là Hoàng lăng có thích khách, Thất Vương gia bị thương." Chuyện này, vốn giấu không được, nàng cũng không cần che lấp.
Lam nhi "A" một tiếng, Huệ phi thần sắc chợt biến đổi, chỉ bật thốt lên hỏi: "Hoàng thượng đâu?"
"Hoàng thượng không có việc gì."
Thay Bạc Hề Hành cao hứng à, nữ tử hậu cung, quả nhiên chỉ lo lắng chỉ cho một mình hắn. Người nào lại không? Trong thiên hạ này, chỉ có Bạc Hề Hành mới là trời của các nàng.
Huệ phi ho khan vài tiếng, nói nhỏ: "Bổn cung mới qua chỗ Thừa huy muội muội, nên những động tĩnh bên ngoài, lại không có chú ý tới..."
Nghe nàng ta đề cập tới, Toàn Cơ mới nhớ ra thời gian này Phó Thừa huy còn bị cấm túc ở trong tẩm cung của mình. Chỉ là nàng cũng không có dừng chân, xin cáo lui, liền vội vàng rời đi.
"Nương nương." Lam nhi gọi một tiếng.
Lúc này Huệ phi mới hoàn hồn, nắm khăn khẽ ho, nhẹ giọng nói: "Đi, thay bổn cung tìm hiểu một chút, đến tột cùng xảy ra chuyện gì thế này?"
......
Lúc Toàn Cơ đến Hoàng Tử sở, nhìn thấy Thừa tướng đang đứng bên ngoài. Hắn không thèm chú ý đến một cung nữ, Toàn Cơ chỉ thấy hắn một tay không ngừng vuốt râu, bộ dáng tâm thần không yên.
Nàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bạc Hề Hành ngồi ngay ngắn ở bên ngoài, thái y vừa lúc ra tới, lập tức tiến lên đây đáp lời: "Hoàng thượng, may mắn quá. Một nhát kiếm kia không thương tổn đến nơi trọng yếu nhưng lại trị liệu không kịp, Vương gia mất máu quá nhiều, sợ là phải nằm trên giường một khoảng thời gian."
Toàn Cơ chỉ nghe được Bạc Hề Hành "Oh" một tiếng, cũng không có hỏi lại.
Thái y có chút khó xử mở miệng: "Hoàng thượng, thần cho rằng... Mấy ngày này, Vương gia phải tránh không nên ngồi ngựa xe mệt nhọc." Ai cũng hiểu rõ, phiên vương là không có khả năng được ở lại lâu trong kinh, cho nên thái y mới có chút băn khoăn.
Hoàng đế chỉ đứng lên, nhìn Toàn Cơ liếc mắt một cái, xoay người nói: "Vậy đi xuống phối dược đi." Nói xong, cũng không có dừng lại. Đồng Dần vội tiến lên thay hắn đẩy cửa phòng ra.
"Hoàng thượng......"
Thừa tướng vội chào đón, lại thấy hắn nâng nâng tay, ý bảo hắn im miệng. Thừa tướng không cam lòng, theo sau lại muốn mở miệng, Bạc Hề Hành đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Trẫm biết Thừa tướng muốn nói gì, lần này, trẫm không thể không cứu. Người hiểu chuyện sẽ cho rằng hắn vì trẫm bị thương, kẻ không rõ sẽ nói là trẫm mai phục muốn giết hắn. Nếu trẫm không cứu, tội danh này liền định rồi. Thừa tướng cho rằng, những huynh đệ đó của trẫm, một đám đều là người mù kẻ điếc hết hay sao?"
Nếu hắn không cứu, các vị Vương gia đều sẽ cho rằng hắn muốn động thủ bài trừ dị kỷ. Dù cho hắn là Hoàng đế, cũng sẽ lo lắng phiên vương hợp chúng.