Nàng nhẹ nhàng ngồi lên giường, chần chờ chút, rồi đưa tay bắt mạch cho hắn. Mạch tượng rất suy yếu, đôi mày đẹp của Toàn Cơ nhíu chặt, thời điểm ở trong xe ngựa, mạch tượng của hắn còn tốt một chút, sao lúc trở lại thì…
Bất giác quay đầu lại, cách tấm bình phong, cái gì cũng đều nhìn không thấy. Huống gì, Bạc Hề Hành đã sớm đi xa.
Lúc ở Tường Bình cung, nàng còn lo lắng Bạc Hề Hành sẽ lựa chọn không cứu. Như vậy, mũi kiếm kia là do Tấn Huyền vương tự mình đâm vào đi.
Sau khi Mạnh Trường Dạ cùng Sở Linh Tê ra ngoài, Tần Phái một mình ngồi trước cửa sổ, lại không đi nội thất. Tuy rằng cung nữ kia động cơ không đơn thuần nhưng hắn tin tưởng nàng không dám làm ra chuyện gì bất lợi với Tấn Huyền Vương.
Mái tóc hoa râm, ánh mắt nhìn chăm chú vào hoa cỏ trong viện đã bị đổi mới hoàn toàn, đôi mắt trong sáng, thế nhưng lại chậm rãi chảy ra một giọt trong suốt. Gió thổi vào cửa sổ phát ra tiếng vang va chạm, ông đột nhiên giật mình, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Lúc Tấn Huyền Vương tỉnh lại, thấy trong phòng chỉ có một mình Toàn Cơ không có người nào khác.
Toàn Cơ cuống quít đứng lên, cúi người tiến lên hỏi hắn: “Vương gia cảm thấy như thế nào rồi?”
Không nhìn thấy Bạc Hề Hành nhưng chính mình lại còn sống. Đáy lòng Tấn Huyền vương vốn căng chặt nay rốt cuộc lơi lỏng một chút, hắn chỉ hỏi: “Tần Phái đâu?”
“À, Tần đại nhân ở gian bên ngoài.”
Thần sắc khẩn trương nổi lên, Toàn Cơ đã mời Tần Phái đi vào. Tần Phái đột nhiên quỳ xuống ở trước giường Tấn Huyền vương, nói: “Lão thần muôn lần đáng chết, không thể bảo hộ Vương gia chu toàn. Làm hại Vương gia…… Bị thương!”
Ý trong lời nói kia, vì còn có người ngoài trong phòng, cho nên, hắn chỉ nói thật sự mịt mờ nhưng Tấn Huyền Vương vẫn hiểu. Tần Phái là văn thần, nói chuyện bảo hộ gì? Khóe miệng hắn giương lên, chỉ nói: “Tiên sinh không có việc gì, bổn vương mới yên tâm.”
Một nhát kiếm này, hắn đánh cuộc quá nhiều thứ.
Mạng hắn, mạng Tần Phái.
Lúc Bạc Hề Hành muốn thử hắn đồng thời, hắn cũng muốn thử Bạc Hề Hành. Chỉ là, cho đến cuối cùng, Bạc Hề Hành không hề ra tay cứu hắn, chẳng sợ hắn vì Bạc Hề Hành xả thân, hắn cũng sẽ không cứu.
Cho đến khi ngọc ban chỉ rơi xuống trên mặt đất, chỉ nói cho hắn biết, người kia hiện giờ chỉ là Hoàng đế Tây Lương, không còn là Nhị hoàng huynh của năm đó.
Chưa nói tới thất vọng, hắn như là có chút không quen.
Thân tình thời niên thiếu, không chỉ Bạc Hề Hành, còn có những huynh đệ khác, hắn đều hiểu. Bọn họ đối tốt với hắn, chẳng qua vì hắn là nhi tử của Hoàng hậu, là đích tử. Không có tầng quan hệ kia, hắn cái gì cũng không phải.
Sau khi phụ hoàng và mẫu hậu rời đi, người luôn ở bên cạnh hắn vừa là thầy vừa là bạn, chỉ có mình Tần Phái, hắn sẽ không quên.
Tần Phái vẫn quỳ thẳng như cũ không đứng dậy, hắn hiểu, mạng của ông là dùng mạng của Tấn Huyền vương đổi lấy. Thời điểm ở Hoàng lăng, ông từng nói hắn đã trưởng thành. Nhưng ông chưa từng nghĩ đến, ngay cả lần này hồi kinh, Hoàng đế tính toán muốn diệt trừ ông, Tấn Huyền Vương cũng đã suy xét tới. Đây, không thể nghi ngờ làm cho ông kinh ngạc rất nhiều lại rất là lo lắng, chỉ là ở mặt ngoài, ông vẫn bình tĩnh như cũ. Chỉ giờ phút này, đối mặt với vết thương nặng của chủ tử, ông rốt cuộc khắc chế không được, ông rất muốn nói cho hắn, ông già rồi, không đáng cho hắn làm thế vì ông.
Chính là, ông không thể.
Nơi này là hoàng cung, không phải đất phong Tấn Huyền vương.
Tấn Huyền vương khẽ động thân mình, Toàn Cơ vội đỡ hắn một phen, hắn cao hứng: “Bổn vương hủy mất bữa tiệc chiêu đãi Hoàng thượng mở tiệc tối vì tiên sinh, mong rằng tiên sinh không để ý.”
Tần Phái sao có thể không thèm để ý, giờ phút này cũng chỉ cúi đầu nói: “Vương gia nói quá lời. Chờ Trường Dạ lấy y phục cho Vương gia vào cung, lão thần sẽ cùng hắn một đường rời đi.” Cho dù Hoàng đế khai ân lưu Tấn Huyền vương ở lại trong cung dưỡng thương, ông và Mạnh Trường Dạ thì nhất quyết không thể lưu lại trong cung. Ông bỗng nhiên ngước mắt: “Vương gia, phải phiền Toàn Cơ cô nương rồi.”