Câu nói tiếp theo, Tấn Huyền vương cũng không nói rõ, Toàn Cơ chỉ nhàn nhạt một câu: “Vương gia suy nghĩ nhiều rồi.”
Người trong lòng nàng hận là Bạc Hề Hành, không phải Mục Chước, nàng đương nhiên sẽ không mất đi nhân tính đi giết người diệt khẩu. Tấn Huyền vương cũng không so đo, chỉ cười nhẹ: “Bổn vương có một món đồ để ở Hành quán, cũng được, kêu Trường Dạ vào cung một chuyến.”
Cung nữ được phái ra ngoài xin chỉ thị của Bạc Hề Hành, lúc chạng vạng, Đồng Dần tự mình đưa Mạnh Trường dạ vào cung. Gặp nhau lúc này, dụng ý ra sao, trong lòng bọn họ đều rõ.
Cung quy quy định, sau khi mặt trời xuống núi, ngoại trừ Hoàng đế, trong hậu cung không cho phép nam nhân thứ hai xuất hiện, trừ khi người đó do Hoàng đế phê chuẩn. Lúc này các mặt trời xuống núi chỉ còn nửa canh giờ, Toàn Cơ lấy cớ hỏi thăm chuyện của muội muội, kéo Đồng dần ra ngoài viện dò hỏi một chút.
Chỉ trong chốc lát, lúc trở lại, bọn họ nghe được Mạnh Trường Dạ dặn dò Tấn Huyền vương cố gắng dưỡng thương cùng mấy chuyện linh tinh. Đồng Dần tất nhiên là không nói gì, chỉ một lát sau đã đến giờ xuất cung.
Trong phòng chỉ còn hai người Toàn Cơ cùng Tấn Huyền vương. Đồ vật Mạnh Trường Dạ mang tới, đơn giản là vài món quần áo, còn có mấy thứ điểm tâm Sở Linh Tê tự tay làm, còn có quạt xếp của hắn.
Toàn Cơ đưa mắt nhìn một cái, vật này lúc gặp ở Ngự Hoa viên, hắn cũng nắm chặt trong tay. Nàng duỗi tay qua, lại đột nhiên nghe hắn nói: “Không được chạm vào.”
Toàn Cơ giật mình, quay đầu lại đã thấy hắn khó khăn cúi người, cố gắng cầm lấy, chậm rãi mở ra, tinh tế mà nhìn.
“Đây là vật mẫu hậu tặng cho bổn vương, ngày sau, ngươi không được tự tiện động vào nó.”
Ánh mắt hắn, trước sau vẫn dừng trên cánh quạt. Lần này hồi kinh, đây là lần đầu tiên Toàn Cơ thấy hắn mở quạt ra, bên trên là đóa hoa lan hồ điệp. Cây quạt này Toàn Cơ tất nhiên đã từng thấy qua, nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn giữ bên người. Trách không được hắn lại trân trọng như bảo bối!
Tâm tư thu lại, nhét cây quạt dưới gối, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng: “Sự tình ta đã giao phó, nhớ kỹ, ngươi nợ bổn vương một ân tình.”
Nàng đột nhiên cười: “Nô tỳ ghi nhớ.”
Hắn cũng cười, duỗi tay qua: “Đỡ bổn vương dậy.”
“Vương gia…” Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Cả ngày nằm trên giường, toàn thân đều vô cùng khó chịu.”
“Vậy để nô tỳ xoa giúp ngài.” Nàng duỗi tay qua, hắn lại cản lại: “Không cần đâu, chỉ là bản thân ta muốn đi lại một chút. Trong phòng đều là mùi thuốc, thật khó ngửi.”
Toàn Cơ chỉ đành gật đầu, lấy áo khoác mặc thêm cho hắn, cẩn thận dìu hắn đứng dậy. Ngoài cửa, hai cung nữ thấy bọn họ đi ra thì không khỏi kinh hãi, vội chặn hỏi: “Vương gia định đi đâu?”
“Chỉ là tùy tiện đi lại, tránh ra.”
Cung nữ khó xử, cả người quỳ xuống: “Thương thế của Vương gia chưa lành, hay là về phòng nghỉ ngơi đi. Nếu ngài có tốt xấu gì, bọn nô tỳ cũng không thể sống nữa.” Vừa nói, bọn họ vừa hướng hắn gật đầu.
Hắn đã ra tới đây, đương nhiên sẽ không trở về. Bước chân nâng về phía trước, hắn nói: “Chỉ là đi dạo trong sân một chút, các ngươi nếu không yên tâm có thể đi theo sau bổn vương.”
Hai cung nữ thấy bọn họ đi về phía trước, hai mặt nhìn nhau, chỉ đành cuống quýt đứng dậy, đi theo phía sau nhưng lại không dám đến gần.
Toàn Cơ cẩn thận dìu hắn xuống từng bậc thang, hôm nay không có ánh trăng, trong viện bởi vì treo đầy đèn lồng mà sáng như ban ngày.
“Ngài đi chậm một chút.”
Hắn “Ừ” một tiếng, dứt khoát dựa vào thân hình nhỏ nhắn của nữ tử. Ánh mắt Toàn Cơ nhấp nháy, mỉm cười nói nhỏ: “Vương gia đây là muốn cùng nô tỳ diễn kịch sao? Đáng tiếc hôm nay Hoàng thượng còn đặc biệt cảnh cáo nô tỳ, vạn lần không được từ diễn thành thật.”
Bước chân bên dưới thoáng cứng lại, hai cung nữ đi theo xa xa cũng vội dừng bước.
Toàn Cơ ngước mắt, thấy đôi mắt sáng trong của nam tử đang nhìn mình. Hắn khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi sẽ thế sao?”