Cung nữ bên cạnh sớm đã nhìn đến ngây người, chiếc váy xinh đẹp như vậy, trước giờ nàng ta chưa từng thấy qua.
Mạnh Trường Dạ lấy váy đưa cho Toàn Cơ: “Toàn Cơ cô nương, mời thử.”
Nàng nhìn thoáng qua hắn, vẫn là bộ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm dư thừa.
Trở về phòng thay váy, nữ tử trong gương không khỏi kinh ngạc, bộ váy này quả thật dựa theo người mà làm.
Cách tấm bình phong, Tấn Huyền vương chỉ nghe cung nữ cất tiếng khen “Thật đẹp”, lúc ngước mắt mới nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh của nữ tử sau tấm bình phong. Thật là mơ hồ, chỉ là trong mắt hắn lại phảng phất rõ ràng vô cùng.
Hắn nhíu mày, lúc này mới khôi phục tinh thần. Nhìn qua thị vệ bên cạnh, hắn thấp giọng: “Trường Dạ, thật sự rất giống, đúng không?”
Hắn càng cảm thấy giống thì càng cảm thấy may mắn vì người đó không phải là nàng.
“Thuộc hạ đỡ ngài ngồi xuống.” Mạnh Trường Dạ nhăn mặt, dìu Tấn Huyền Vương đi qua.
Hắn trước sau vẫn luôn cảm thấy giữ nữ nhân này cạnh người Vương gia thật không an toàn, hắn cho rằng nàng chính là người Bạc Hề Hành cố ý dùng để mê hoặc Vương gia. Chỉ là có rất nhiều lời, hiện tại hắn không thể nói bậy. Cung nữ thái giám ở đây, đều là người của Bạc Hề Hành.
Mạnh Trường Dạ có chút phiền não, nếu Linh Tê hoặc Tần tiên sinh ở đây, nhất định bọn họ sẽ có biện pháp.
Tấn Huyền Vương không ngồi, đè tay hắn lại.
“Vương gia…” Mạnh Trường Dạ nhíu mày, muốn dùng lực ở tay mạnh hơn nhưng hắn không dám, hắn nhớ trên người Tấn Huyền Vương vẫn còn thương tích. Một khi Vương gia nhà hắn bướng bỉnh, không ai có thể là đối thủ.
Toàn Cơ vòng qua tấm bình phong, thấy Tấn Huyền vương đứng dậy, nàng kinh hãi, bật thốt lên hỏi: “Vương gia sao lại đứng lên.”
Hắn đẩy tay Mạnh Trường Dạ ra, chậm rãi đi về phía nàng.
“Vương gia…” Nàng theo bản năng lui lại một bước.
Hắn cũng không tiếp tục đi về phía trước, cẩn thận ngắm nhìn, sau một lúc lâu mới nói nhỏ: “Thật vừa người.”
“Tại sao Vương gia lại biết kích cỡ của nô tỳ?”
“Bổn vương không biết.”
Một câu “Không biết” khiến trái tim Toàn Cơ run rẩy, nàng không khỏi bật thốt lên hỏi: “Vương gia vốn vì ai mà chuẩn bị?” Đáp án này, kỳ thật trong lòng sớm đã rõ, đáy lòng nàng có chút hoảng loạn. Nàng cho rằng gút mắt của nhiều năm trước sẽ theo cung biến mà kết thúc, lại không ngờ chỉ là do người si nói mộng.
Cho dù là yêu hay hận, tất cả cũng là thoáng qua.
Toàn Cơ đột nhiên xoay người: “Nô tỳ vẫn là đi thay ra, ở trong cung, cung nữ không được phép mặc y phục ở bên ngoài.”
Bước chân vừa nâng lên, cánh tay đã bị người bắt lấy, nam tử phía sau cười nói: “Sợ cái gì, ngươi là nữ nhân của bổn vương, không bao lâu sẽ không còn là cung nữ.
Chỉ là một kiện y phục mà thôi, Hoàng thượng sẽ không để ý.” Hắn nghiêng mặt, nhìn Mạnh Trường Dạ: “Trường Dạ, người làm rất tốt, nếu không còn gì nữa thì trở về đi.”
Mạnh Trường Dạ ra ngoài, Toàn Cơ đột nhiên gọi hắn lại, hắn cũng không quay đầu, nàng chỉ nói một câu: “Mạnh thị vệ, lần này, cảm ơn ngài.”
Cũng nữ trong phòng không biết, câu “Thật tốt” kia của Tấn Huyền vương không phải chỉ chuyện chiếc váy, câu “Cảm ơn” của Toàn Cơ cũng không chỉ việc này.
Theo Mạnh Trường Dạ ra ngoài, cung nữ cũng thức thời đóng cửa lại.
Cánh tay giữ chặt vẫn chưa buông ra, Toàn Cơ quay đầu, thấy Tấn Huyền vương vẫn si ngốc nhìn mình, nàng gọi nhẹ hắn một tiếng: “Vương gia”. Hắn cười, tiến lên nửa bước, dựa vào người nàng.
Trái tim nàng “Thình thịch” không ngừng nhảy múa.
Hai năm trước, hắn tìm sư phụ nổi danh nhất kinh thành để đặt làm chiếc váy này, sau đó, cung biến xảy ra, hắn cũng không đi lấy, đối phương ngại thân phận của hắn, mặc dù hắn không lấy cũng không dám tự tiện xử lý chiếc váy này.
Mà hiện tại, hắn lại muốn tặng cho Toàn Cơ.
Từ trên người nàng, hắn thấy được quá nhiều thứ quen thuộc, bởi vì nàng không phải người đó, cho nên hắn mới cảm thấy an tâm. Nàng vô cớ khiến hắn muốn tới gần, tâm không gánh nặng mà tới gần.