Thời điểm Sở Linh Tê nhấc mành kiệu lên, đột nhiên giật mình, nàng ta không nghĩ tới Toàn Cơ cũng sẽ ở bên trong. Ngay sau đó mới cười: “Vương gia thứ tội, Linh Tê đường đột.”
Mạnh Trường Dạ cố ý không nhìn Toàn Cơ, lại đỡ Tấn Huyền vương đi ra ngoài, cẩn thận hỏi: “Vương gia có thể đi được không?”
Hắn cười nói: “Nếu đi không được, bổn vương chẳng phải thành phế nhân sao?”
“Vương gia nói bậy gì đó.” Mạnh Trường Dạ sắp xếp tốt cho hắn, xoay người, thấy Toàn Cơ, hắn ngẩn ra, cũng không nói nhiều, chỉ nhảy xuống xe ngựa. Sở Linh Tê kêu hắn một tiếng “Sư huynh”, hắn cũng không có trả lời.
Nhún nhún vai, nhìn Toàn Cơ, nàng giải thích: “Sư huynh ta hắn cứ như vậy, ngươi đừng để ý.”
Toàn Cơ như thế nào lại để ý cái này?
Xe ngựa chạy về hướng Hành Quán, xuyên qua tấm mành, nhìn phong cảnh ven đường không sót thứ gì. Đi qua khu náo nhiệt, còn có thể nhìn thấy dòng người bên ngoài muôn hình muôn vẻ. Vừa muốn thu hồi tầm mắt, lại thoáng nhìn thấy một người đứng ở bên ngoài xe. Tuy chỉ nhìn thấy một bên mặt, Toàn Cơ cũng cả kinh.
Sư phụ!
Theo bản năng giơ tay nâng mành lên, ló đầu ra ngoài.
Sở Linh Tê kêu lên một tiếng “Toàn Cơ cô nương, sao vậy?”
Nàng như không nghe thấy, ánh mắt lại lần nữa tìm kiếm thân ảnh mới vừa rồi nhìn thấy ở chỗ kia, lại chỉ thấy một hài tử. Là nhìn lầm rồi sao? Hay là…
Quay người lại, muốn đi ra ngoài, một cánh tay bị nắm lại, thanh âm nam tử đột nhiên truyền đến: “Chuyện gì?”
“Là…” Lúc sắp buột miệng thốt ra, nàng đột nhiên thu hồi tâm tư, ngay sau đó lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đã lâu rồi không thấy tình cảnh bên ngoài, nô tỳ tò mò.”
Hắn cười rộ lên: “Sợ cũng không phải lâu lắm, bổn vương nhớ rõ trước đó không lâu, ngươi mới vào cung.”
Khi hắn vừa nhắc nhở, Toàn Cơ mới nhớ lại, nàng lừa Mạnh Trường Dạ kia một lần.
Sở Linh Tê thấy vậy, thức thời ra thùng xe, Mạnh Trường Dạ liếc nàng một cái, trách cứ nói: “Vì sao không ở bên trong nhìn Vương gia?”
Nàng trừng liếc hắn mắt: “Sao ngươi không đi?” Lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng mím môi cười, “Đã lâu rồi ta không thấy Vương gia vui vẻ như vậy.”
“Vương gia hắn… Vui vẻ?” Đôi mày Mạnh Trường Dạ nhăn lại, sao hắn lại không thấy được?
Giơ tay lấy chuôi kiếm gõ lên của hắn: “Ai, sư huynh ngươi ngu à, nếu Vương gia chán ghét Toàn Cơ cô nương, sao lại chủ động nói chuyện với nàng? Mấy năm nay, có khi nào ngươi nhìn thấy Vương gia chủ động nói chuyện với những nữ nhân trong quý phủ cái gì chưa? Hả ――.” Nàng như là nhớ tới cái gì, kinh ngạc mở miệng: “Có phải ta đây là nữ nhân duy nhất Vương gia chủ động mở miệng nói chuyện cùng ta phải không?”
“Linh Tê!” Mạnh Trường Dạ quát khẽ một tiếng.
Nàng le lưỡi, tuy rằng cuối cùng lời nói kia có chút không thích hợp nhưng nàng nói cũng là sự thật.
Toàn Cơ lại xoay người ngồi ở bên người Tấn Huyền vương, chuyện vừa rồi, hắn hiển nhiên cũng không để ý. Buông lỏng tay, chậm rãi dựa vào phía sau đệm mềm. Bởi vì trên lưng Toàn Cơ có thương tích, cũng không dám dựa vào. Hắn nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần đều đều. Khi đến Hành Quán, Toàn Cơ dường như cho rằng hắn thật sự ngủ rồi.
Vậy mà khi xe ngựa dừng lại, hắn lại mở mắt, mở miệng hỏi: “Tới rồi?”
Toàn Cơ đáp lời, đứng dậy đi xuống. Rời cung, cũng không cần nàng phải hầu hạ mọi chuyện. Chỉ sợ là nàng muốn, cũng có người không yên tâm. Ngước mắt, nhìn Mạnh Trường Dạ liếc mắt một cái, đáy lòng than thở.
Kỳ thật, cũng không có gì phải kì quái. Năm đó hắn là người biết rõ tình cảm Tấn Huyền Vương đối với Vân Tâm, hiện giờ sẽ càng chống lại mình. Không vì cái gì khác, chỉ vì ở trong mắt hắn, nàng cũng là người của Bạc Hề Hành.
Tần Phái ở trong phòng chờ bọn họ, Sở Linh Tê mới đỡ hắn lên giường, liền nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm các vị Vương gia.
.............
Lời nói ngoài lề của tác giả: Nga nga, người kia thật là sư phụ nàng sao?
............
Subo: Sao mấy chương này ta thấy dài ghê, làm hoài chưa hết. Tới phần ba còn dài hơn, có lễ hai ngày một chương quá