Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 2 - Chương 30: Không yêu giang sơn



Edit: Subo

Tần Phái cúi người nhìn thoáng qua, Tấn Huyền Vương chỉ nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy thì nói bổn vương nghỉ ngơi."

Mạnh Trường Dạ làm như muốn nói cái gì, Tần Phái đã gật đầu đi ra ngoài.

Tương Hoàn vương thấy cửa mở, vội tiến lên nói: "Nghe nói Thất đệ đã trở lại?"

Tần Phái vừa chắp tay: "Tạ các vị Vương gia đã nhớ mong, Vương gia nhà ta mới tới Hành Quán, giờ này đang nghỉ ngơi."

Trên mặt Tương Hoàn Vương thoáng hiện nét không vui, Tần Phái lại nói: "Như vậy, lão thần kêu người dưới chuẩn bị chút rượu nhạt, cùng các vị Vương gia uống thượng mấy chén?"

......

Thanh âm bên ngoài nhỏ dần, nghĩ chắc là đều theo Tần Phái đi uống rượu. Chỉ trong chốc lát, cửa phòng lại bị người đẩy ra, tiếp theo, truyền đến thanh âm nữ tử kiều mị: "Vương gia ――"

Nghe tiếng nên nhìn lại, thấy hai nữ tử đi vào trong, vừa thấy nam tử trên giường, sắc mặt biến đổi, phía sau tiếp bước tiến lên: "Vương gia vết thương có đỡ chút nào không?"

"Vương gia, ngài hù chết thiếp rồi!"

"Ai nha, ngươi tránh ra, đừng ngã lên Vương gia!"

"Ngươi..."

Nữ tử y phục màu vàng mắt hạnh trừng thật to, mới vừa mở miệng, chỉ nghe Tấn Huyền Vương thấp giọng nói: "Liễu nhi, nhi, tốt, nhiều ngày không thấy, lại càng thêm xinh đẹp rồi."

Một câu, hai nữ tử sớm đã quên chuyện tranh giành lúc trước, vội vã triển khoe quần áo cùng trang sức của mình. Mạnh Trường Dạ cùng Sở Linh Tê vội quay mặt đi, đối với tình huống như vậy đã thấy nhiều nên không trách. Hai người liếc nhau, xoay người lui ra ngoài.

Toàn Cơ chỉ cảm thấy một trận xấu hổ, cũng muốn đi theo ra ngoài, lại bị nam tử phía sau gọi lại: "Toàn nhi."

Hai nữ tử bên cạnh hắn đều mở to hai mắt nhìn Toàn Cơ, chỉ vào nàng hỏi: "Vương gia, nàng là ai?"

"Uhm." Hắn đáp lời: "Đương nhiên là mỹ nhân thích bổn vương."

"Chỉ là không phải Vương gia nói..."

"Bổn vương đều thích, các ngươi đều là người bổn vương thích." Hắn híp mắt cười, sau đó lại nhìn về phía Toàn Cơ: "Còn không qua đây?"

Bất đắc dĩ tiến lên, hắn cầm tay nàng, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay nàng, Toàn Cơ chỉ cảm thấy hai má một nóng lên, người bên cạnh và Liễu nhi không hẹn mà cùng mà "Hừ" một tiếng. Hắn lãnh đạm: "sao thế, bổn vương thích ai còn phải chờ các ngươi tới quản phải không?"

Thình lình xảy ra một câu, kêu các nàng đôi mắt đỏ lên, một quay đầu, đều khóc sướt mướt mà đi ra ngoài.

"Vương gia." Nàng rút tay ra, hắn cũng không nói gì, xoay thân thật sự ngủ.

......

Khi tiệc rượu tan, Tương Hoàn vương trở về phòng, có thị vệ lại đây bẩm báo, nói chân trước các vị Vương gia vừa đi, liền thấy Tấn Huyền vương mang hai nữ tử vào phòng Tấn Huyền vương. Không bao lâu, liền chạy ra, nghe thử, như là vì chuyện tranh giành tình cảm.

Tương Hoàn vương chưa kịp mở miệng, liền nghe được Khánh Lăng vương cười nói: "Xem ra Thất đệ không yêu giang sơn yêu mỹ nhân rồi, như thế, đại ca còn lo lắng cái gì? Thân phận của hắn tuy so với ngươi và ta tôn quý hơn, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng tử của Tiên đế."

Tương Hoàn vương chỉ cười lạnh một tiếng, nếu như thế, xem ra cũng là tốt.

Toàn Cơ ở trong phòng Tấn Huyền Vương cho tới lúc chạng vạng, Hành Quán tuy không to lớn bằng hoàng cung nhưng cũng phân ra vài tòa sân viện, cũng có thị vệ trắng đêm tuần tra. Toàn Cơ không lưu lại, lập tức trở về phòng mình. Có thân ảnh tự đỉnh đầu chợt lóe qua, Toàn Cơ ngước mắt là lúc, mơ hồ nhìn thấy bồ câu màu trắng.

Đột nhiên nhớ lại lúc ở trong cung, nàng cũng từng nghe thanh âm bồ câu.

Ánh mắt nhìn về phía trước mặt, hướng nhóm phòng các vị Vương gia.

Lập tức không có thời gian nghĩ nhiều, nàng chạy chậm, tới chỗ ngoặt, có một người hung hăng lao tới đụng vào một phen, tiếp theo là nghe thanh âm nữ tử bén nhọn truyền đến: "Chẳng qua chỉ là một cung nữ hạ tiện, cũng xứng cùng chúng ta đoạt Vương gia!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.