Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 3 - Chương 16: Cầu xin giám trảm



Edit: Subo

Tháng sáu, những cơn gió thổi qua cũng mang theo chút khô nóng, ánh mặt trời mãnh liệt như muốn làm cho làn da người ta nứt ra. Toàn Cơ cúi đầu thấp xuống, cố ý tránh cho ánh mặt trời kia chiếu lên người. Phiến đá phía dưới, ẩn hiện có chút nước còn sót lại, có lẽ là dấu vết còn sót lại mà các cung nhân đã đổ nước để làm hạ nhiệt.

Sắc mặt Hoa phi tái nhợt như tờ giấy, nóng bức khiến cho trên thái dương nàng ta chảy ra vài giọt mồ hôi tinh tế, nàng ta vẫn ngồi ngay ngắn trong loan kiệu không hề nhúc nhích. Đáy mắt giống như một hồ nước chết, không có nửa phần kích động. Chỉ có mười ngón tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt quần áo, một chút hô hấp là cảm thấy nặng nề.

Loan kiệu dừng ở bên ngoài bậc thang trước Càn Thừa cung, Toàn Cơ ngước mắt lên đã nhìn thấy cung nhân đi lại bên ngoài Càn Thừa cung. Nàng duỗi tay, vén màn, cẩn thận đỡ Hoa phi xuống loan kiệu. Thân thể nàng ta rất yếu, dường như phải dựa cả cơ thể nàng ta vào Toàn Cơ mới có thể nâng bước đi về phía trước.

Cung nữ Phía trước thấy Hoa phi, vội vàng dừng lại, hành lễ.

Hoa phi chỉ nói: “Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng.”

Cung nữ cúi đầu: “Nương nương, hiện tại Hoàng Thượng đang ở Ngự Thư phòng. Không bằng, ngài đi vào trong trước, chờ Hoàng Thượng trở về…" Cung nữ chưa kịp nói xong, Hoa phi đã quyết đoán xoay người, ánh nắng chói mắt chiếu xuống làm cho nàng ta có chút váng đầu hoa mắt nhưng nàng ta vẫn không dừng bước chân.

“Nương nương……” Toàn Cơ nhỏ giọng gọi nàng ta.

Nàng ta không nhìn nàng, chỉ cắn môi nói: “Vậy thì bổn cung sẽ đến Ngự Thư phòng diện thánh!”

Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi: “Nương nương, Ngự Thư phòng không phải là nơi ngài có thể đi, ngài chẳng lẽ không sợ…”

“Sợ? Bổn cung còn sợ cái gì nữa? Hài tử của bổn cung đã mất, sau này bổn cung lại không thể có hài tử!” Ánh mắt nàng ta dần dần trở nên sắc bén, mười ngón tay được sơn tỷ mỷ cắm vào trong lòng bàn tay, thanh âm nàng ta không lớn, lại chứa đầy cừu hận: “Toàn Cơ chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ nỗi đau hiện giờ của bổn cung? Tiện nhân kia, bổn cung muốn nàng ta không được chết tử tế!”

Mí mắt Toàn Cơ hạ xuống: “Nô tỳ không phải có ý này, chỉ là, việc này Hoàng Thượng sẽ xử lý.”

Một câu này, Hoa phi làm như không nghe thấy, hất tay Toàn Cơ, sải bước lên loan kiệu, nặng nề nói một tiếng: “Đi Ngự Thư phòng.” Nàng ta không thay đổi ý định.

Toàn Cơ thở dài, lúc này Hoa phi, sợ là ai cũng ngăn không được.

Loan kiệu dừng lại ở phía trước Ngự Thư phòng, vừa lúc gặp Đồng Dần vừa ra tới. Hắn quay người lại, nhìn thấy Toàn Cơ đỡ Hoa phi xuống loan kiệu, trong lòng thất kinh, cuống quít vung cây phất trần chạy chậm tới, nhíu mày nói: “ Hoa phi nương nương, đây không phải là nơi ngài có thể tới. Hoàng Thượng vừa rồi còn nhắc tới ngài, để cho ngài ở Tường Bình cung nghỉ ngơi cho tốt!”

Nàng ta không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Đi vào thông bẩm, nói bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng.”

Sắc mặt Đồng Dần cứng đờ, vội cười làm lành: “Làm như thế không được, nương nương, ngài cũng đừng làm khó dễ nô tài.”

Nếu nàng ta dám đến nơi này, thì cái gì cũng không cần lo. Hiện giờ có thể nói là nàng ta cái gì cũng đều không có, cùng lắm thì đấu đến cá chết lưới rách! Cho dù là chết, nàng ta cũng không thể để cho Phó Thừa huy yên!

Nàng ta nâng bước về đi phía trước, cửa Ngự Thư phòng chậm rãi mở ra, đôi giày màu đen của Thừa tướng xuất hiện. Hắn nhìn thấy nữ tử trước mặt cách đó không xa, đầu tiên hắn ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt bình thường lại, tiến lên hành lễ, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn mới lên tiếng: “Không biết nương nương ở chỗ này làm gì?”

Âm sắc Hoa phi lạnh lùng: “Chuyện nhà của Hoàng Thượng cũng không phải chuyện Thừa tướng có thể quan tâm?”

Sắc mặt Thừa tướng biến đổi, thấy nàng ta đi qua bên cạnh người mình, hắn không có quay đầu lại, vuốt râu cười nhạo ra tiếng. Việc nhà… Chuyện của Hoàng đế làm gì có việc nhà gì đáng nói chứ?

Đồng Dần đi theo, cũng không biết nên ngăn cản hay không. Bàn tay nữ tử tay vịn lên cánh cửa màu đỏ, Toàn Cơ giật giật môi, lại thấy bước chân nàng ta dừng lại.

Từ sau khi biết cái tin dữ kia, dọc đường đi, đáy lòng Hoa phi phẫn nộ đến nỗi cơ hồ muốn điên lên mất. Chỉ là giờ phút này, đôi tay nàng ta lại run rẩy bám vào trên cánh cửa, giật mình một cái như là gọi chính mình thanh tỉnh lại.

Ánh mắt nàng ta nhẹ nhàng di chuyển, nàng ta mới thật xác định mình đã tới Ngự Thư phòng. Đây là, nơi phi tần hậu cung kính nhi viễn chi[1]. Nàng ta chỉ trong nháy mắt kia, phảng phất hoàn toàn hiểu được.

Chính mình đến tột cùng đang làm cái gì đây? Là muốn cho những người trong hậu cung kia ngồi chờ chê cười mình sao?

[1]Kính nhi viễn chi: Phiên âm từ thành ngữ tiếng Hán 敬而遠之. Có nguồn gốc từ lời nói của Khổng Tử về quỉ thần, tức là đáng kính đấy nhưng cần xa lánh.

Nghĩ như vậy, tay nàng ta càng run rẩy, lui về sau một bước, đáy mắt hình như có chút nước mắt nổi lên. Trong lòng rất không cam, dựa vào cái gì mà nàng ta tốt nhất không nên đến?

“Nương nương…” Đồng Dần thấy nàng ta không đi vào, có chút nghi hoặc gọi nàng ta một tiếng.

Toàn Cơ muốn hỏi, thấy nàng ta bỗng nhiên “Bùm” một tiếng quỳ xuống, cúi người xuống, nặng nề mở miệng: “Thần thiếp cầu kiến Hoàng Thượng!” Nàng ta không được vào, thì nàng ta có thể khiến cho hắn đi ra.

“Nương nương.” Toàn Cơ cũng quỳ xuống theo, thoáng vịn thân mình nàng ta lung lay như sắp đổ. Khuôn mặt tái nhợt làm cho người ta có một loại cảm giác gió thổi qua sẽ ngã xuống. Đối mặt nữ tử này, trong lòng Toàn Cơ không biết nên đồng tình hay chán ghét. Mồ hôi nóng bỏng theo gương mặt chảy xuôi, nhỏ giọt xuống mặt đất, chẳng qua âm thanh rất nhỏ “Xích ――” một tiếng, nhanh chóng biến mất chỉ còn lại một cái dấu vết nhàn nhạt.

Đồng Dần phải đi vào bẩm báo, Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trước ngự án không biết suy nghĩ cái gì, nghe thái giám bẩm báo như thế, không khỏi nhíu mi. Hắn cứ tưởng rằng Hoa phi phải nên ở Tường Bình cung tu dưỡng, lại chưa từng nghĩ nàng ta cư nhiên lại tới nơi này.

Trong lòng hắn trong có chút giận dữ, vừa rồi lúc Thừa tướng đi ra ngoài tất nhiên cũng nhìn thấy, nếu truyền ra ngoài khiến cho người khác nghĩ Hoàng đế như hắn không quản giáo tốt phi tần! Hừ lạnh một tiếng, ném tấu chương trong tay lên trên mặt bàn. Đồng Dần vội vàng chạy tới, hắn đẩy cửa ra Ngự Thư phòng ra.

Tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, theo bản năng Hoa phi ngước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng ta nhìn thấy thân ảnh nam tử cao lớn xuất hiện ở trước mắt. Toàn Cơ hít vào một hơi, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn âm thầm ẩn chứa một cỗ phẫn nộ, thản nhiên thoáng chuyển động ngọc ban chỉ đang đeo trên ngón tay cái trước ngực. Thanh âm uy nghiêm lộ ra lạnh lẽo: “Đây là chỗ ngươi có thể tới sao?”

Hoa phi nghẹn ngào bật khóc thành tiếng, trong lời nói mang theo chút suy yếu: “Thần thiếp biết sai! Nếu Hoàng Thượng muốn trách phạt thần thiếp, thần thiếp không hề có một câu oán hận. Chỉ là, hài tử thần thiếp bị chết quá oan uổng, thần thiếp nhất định phải vì hài tử tìm được nguyên do!”

“Việc này trẫm sẽ làm chủ.” Hắn không đi phía trước, thậm chí cánh cửa trước mặt cũng không bước qua, ánh mắt thẳng tắp nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.

Hoa phi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn: “Thần thiếp muốn biết Hoàng Thượng tính xử trí Phó Thừa huy như thế nào?”

“Phó gia xử chém cả nhà.” Hắn nhàn nhạt mà mở miệng: “Hôm nay hành hình.”

Toàn Cơ cả kinh, đã định tội, cũng không nên hấp tấp như vậy. Lời nói sắp ra khỏi miệng đành nuốt lại, hiện giờ nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, chuyện lớn thế này chỉ có thể nghe.

Trong mắt Hoa phi rõ ràng cũng hiện lên một tia khiếp sợ, vốn dĩ nàng ta chỉ nghĩ là một mình Phó Thừa huy, mà lại quên mất mưu hại con vua, mưu sát hoàng phi thì việc lớn thế này chắc chắn tai ương sẽ là toàn bộ Phó gia. Xem ra lúc này đây, Bạc Hề Hành cùng chính mình giống nhau không muốn tha cho Phó Thừa huy, nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta rốt cuộc có một chút an ủi. Ngay sau đó nàng ta lại phủ thấp thân mình mở miệng: “Thần thiếp có một yêu cầu quá đáng. Hy vọng có thể tự mình giám hình!” Phó Thừa huy cho dù chết, cũng không thể lén lút chết đi.

Rốt cuộc Toàn Cơ biết được, thì ra nàng ta tới nơi này, muốn Hoàng đế đáp ứng cái này.

Bạc Hề Hành nhíu mày, bất giác nhìn cung nữ bên cạnh người nàng, u thanh nói: “Thân mình không tốt thì trở về Tường Bình cung đợi đi, việc này không thể để ngươi tới giám hình.”

“Hoàng Thượng!” Hoa phi ngẩng đầu lên, hai dòng nước mắt rơi xuống, nàng ta khóc cực kỳ bi ai: “Xin ngài chấp nhận cho thần thiếp đi! Coi như thần thiếp vì hài tử làm một việc cuối cùng!”

Ấn đường hắn nhíu càng sâu, yên lặng nhìn nữ tử trước mặt. Trong cung, chưa từng có người nào dám trực diện chống đối với hắn. Tô Phi cũng chưa bao giờ như thế, chỉ là lúc này đây, thế mà hắn lại không cảm thấy tức giận, ngược lại là từ trên người Hoa phi, hắn thấy được một loại tính cách bướng bỉnh tương tự chính mình. Tuy rằng, tính cách trên người Hoa phi, hắn cũng không thích nhưng giống như nàng ta nói, coi như làm một việc cuối cùng cho hài tử. Nàng ta là mẫu thân, đương nhiên có cái  quyền này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.