Cửa phòng lặng lẽ khép lại, đại phu ở bên trong giúp Hoàn Nhan Vũ trị thương.
Toàn bộ khách điếm đều trở nên an tĩnh, bên ngoài, ánh mắt Tĩnh Nhi sáng như đuốc, nàng cứ yên lặng nhìn Bạc Hề Li, không nói lời nào, cũng không cử động. Bọn thị vệ canh giữ bên ngoài không ai dám bước lên, chưởng quầy biết bọn họ là quan nên cũng không dám dò hỏi nửa câu. Nhất thời không khí có chút căng thẳng.
Bạc Hề Li bị Tĩnh Nhi nhìn tới không được tự nhiên, ánh mắt liền chuyển sang cây cột bên cạnh Tĩnh Nhi. Hoàng Thượng đã không lên tiếng, hắn đương nhiên cũng không dám nói gì.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, đại phu mang theo hòm thuốc từ bên trong ra ngoài, sắc mặt thoạt nhìn vẫn còn khá ổn. Thấy Tĩnh Nhi nhìn mình, đại phu liền nói: "Thương thế tạm thời đã ổn định, nhưng vị công tử bên kia thật sự bị thương quá nặng, lại mất nhiều máu, hiện tại không được để ngài ấy lộn xộn, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn."
Nghe đại phu nói thế, Tĩnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền gọi người trả tiền cho đại phu. Chỉ cần giữ được mạng, chuyện sau đó đều dễ hơn nhiều, chờ bọn họ hồi kinh, trong cung có nhiều thái y y thuật cao siêu như vậy, nàng nhất định sẽ bắt bọn họ điều trị cho Hoàn Nhan Vũ.
Tâm trạng khẩn trương cũng thoáng buông lỏng, chỉ là thời điểm nhìn Bạc Hề Li, nàng lại nhìn không được mà mở miệng: "Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho người!" Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy chỉ cần Bạc Hề Li xuất hiện thì sẽ có chuyện không tốt.
Cung mày Bạc Hề Li khẽ động, hắn không sợ, chỉ thấp giọng: "Đông Việt xâm phạm biên giới nước ta, hắn là người Đông Việc, chẳng lẽ công tử quên rồi sao?"
Tĩnh Nhi cười lạnh, lời nói chọc thẳng vào ngực hắn: "Vậy sao? Ta chỉ nhớ việc ngươi vứt ranh giới trong tay cho hắn!"
Một câu này khiến sắc mặt Bạc Hề Li trắng bệch, hắn cũng không dám tiếp tục so đo, chỉ có hai tay bất giác nắm chặt thành quyền, chuyện làm mất ba trăm dặm ranh giới làm hắn thật vất vã!
Thấy Bạc Hề Li yên lặng, Tĩnh Nhi liền duỗi tay ra trước, không chút khách khí mà nói: "Đưa lệnh bài cho ta!"
Cả kinh ngước nhìn người trước mặt, Bạc Hề Li cẩn thận từ chối: "Việc này không thể, chủ tử tự có sắp xếp riêng..."
"Bạc Hề Li!" Tĩnh Nhi lạnh giọng cắt ngang lời hắn, cắn răng nói, "Ở đây lời của ai mới là lớn nhất!"
Chẳng lẽ vừa ra khỏi thành, Bạc Hề Li liền có quyền như hoàng đế sao? Tĩnh Nhi vốn mang khúc mắc này suốt dọc đường tới đây, giờ phút này thấy hắn muốn cãi lời mình, tâm tình nàng lại trở nên kích động.
"Đương nhiên là do ngài định đoạt." Những lời này Bạc Hề Li nói ra có chút trái lương tâm, chỉ là hắn còn bổ sung một câu: "Nhưng chủ tử đã nói, lệnh bài không thể đưa cho ngài." Thái Thượng Hoàng vì sao lại làm như vậy Bạc Hề Li không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng mỗi lần tới gần đáp án, hắn lại không dám tiếp tục.
Chỉ vì Hoàng Thượng là con trai của Thái Thượng Hoàng, hơn nữa lại là đứa con như vậy, đáp án như vậy rõ ràng không được thích hợp.
Cho nên hắn luôn tự nói với chính mình, có lẽ Thái Thượng Hoàng còn có suy nghĩ khác, đó là chuyện mà kẻ phàm phu tục tử như hắn có thể tưởng tượng hay sao?
Phảng phất chỉ có như vậy mới giải thích thông suốt.
Đối với câu trả lời của hắn, Tĩnh Nhi vô cùng bất mãn, nàng cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp duỗi tay đánh Bạc Hề Li. Nếu hắn không đưa, vậy tự nàng đoạt lấy!
"Hoàng Thượng!"
Dưới tình thế cấp bách không biết phải gọi nàng thế nào, hắn chỉ đành vận công nghiêng người tránh qua. Một chưởng đánh tới vô cùng đau, không chờ hắn có cơ hội thở dốc, Tĩnh Nhi lại phóng tiếp một chưởng qua. Bạc Hề Li khiếp sợ giơ tay chặn tập kích của cô, hắn theo bản năng lui nửa bước, thân thể đụng phải cây cột phía sau. Không biết Tĩnh Nhi đã dùng bao nhiêu lực, Bạc Hề Li cảm thấy lòng bàn tay của mình vô cùng đau đớn.
Không chờ nàng tiếp tục xuất chiêu, hắn nhanh chóng cầm lấy tay nào, mở miệng: "Chủ tử cho rằng ngài sẽ nghe lời ngài ấy."
Tĩnh Nhi cười nhạo, câu nào cũng nhằm vào hắn: "Ta không biết ngươi và Hiện Vũ Vương phi rốt cuộc đã hạ mê dược gì với phụ hoàng ta, làm cách nào để phụ hoàng tin tưởng các ngươi như vậy! Hừ, xem ra Hiện Vũ Vương phi lo lắng cho ngươi mà theo tới Dĩnh Kinh chẳng qua chỉ là cái cớ!"
Sắc mặt bình tĩnh của Bạc Hề Li cuối cùng cũng thay đổi, hắn trầm giọng: "Ngài đừng bôi nhọ mẹ ta."
Tĩnh Nhi cười nhạo: "Thật khó mà có được tình cảm như vậy? Bà ta không phải thân mẫu nhưng vẫn khiến ngươi gọi một cách kính trọng như vậy."
Ẩn ý của nàng sao Bạc Hề Li có thể nghe không hiểu? Hắn tức giận, cúi đầu nói: "Từ nhỏ ngài không có mẹ ở bên cạnh, đương nhiên sẽ không cảm nhận được."
Tĩnh Nhi căng mắt thật lớn, trong lòng như có chút sụp đổ, nhưng thật kỳ lạ, nghe Bạc Hề Li nói thế, nàng lại không muốn dùng thân phận để áp chế hắn. Nàng chỉ căm giận đáp lại: "Ai nói ta không cảm nhận được." Nàng cũng có một di nương yêu thương nàng, coi nàng như con ruột, nếu có người nói xấu di nương, nàng tuyệt đối cũng không cho phép.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Nhi không khỏi sửng sốt, ánh mắt lặng lẽ nhìn Bạc Hề Li.
Bạc Hề Li lại nói: "Việc lệnh bài ngài đừng nói, nếu công tử thật sự muốn chỉ có thể giết ta trước."
Tâm tình vốn đã bình ổn nay lại bực tức lần nữa, đáy mắt Tĩnh Nhi bừng lên tia lửa: "Ngươi cho rằng ta không dám?"
Khóe miệng Bạc Hề Li khẽ động, hắn không nói gì cả, chỉ hành lễ với nàng rồi xoay người xuống lầu.
Tĩnh Nhi cắn răng nhìn theo bóng lưng của hắn, đúng vậy, nàng không dám. Bạc Hề Li là thế tử của Hiển Quốc, hắn là người không phải để nàng hành động theo tình cảm, muốn giết là giết. Phụ hoàng phái hắn tới ngăn nàng hồi kinh, chẳng lẽ phụ hoàng không lo xảy ra chuyện khác hay sao? Y hiểu nàng, biết nàng chỉ cần tức giận sẽ không màng bất cứ điều gì.
Hiện tại Tây Lương và Đông Việt đang xảy ra chuyện, nàng lại đột nhiên giết chết thế tử Hiển Quốc, đây chẳng phải là cơ hội để đám hoàng bá của nàng làm loạn hay sao?
Nhưng nàng thật sự phải vào kinh để nói rõ chuyện này với phụ hoàng!
.................
Giờ phút này, không khí trong biệt viện của Thái Thượng Hoàng cũng nặng nề như phía Tĩnh Nhi và Bạc Hề Li vậy.
Tô Hạ lẳng lặng đứng hầu một bên.
Ấn đường Thiếu Huyên nhíu chặt, Hạ Ngọc nói không sai, năm xưa mạng của Tĩnh Nhi là do hắn giữ lấy, hiện tại nghe tin Tĩnh Nhi bệnh nặng, hắn chẳng lẽ không thể tới thăm hay sao? Y thuật Hạ Ngọc cao minh Thiếu Huyên biết, nếu còn tiếp tục ngăn cản sẽ để cho người khác nghi ngờ.
Hạ Ngọc thấy người trước mặt không nói chuyện, sắc mặt càng thêm khó coi, trong lòng thầm nghĩ tới chuyện của Tĩnh Nhi, giờ phút này hắn một chút cũng không thoái nhượng: "Chẳng lẽ ngài đã quên Toàn Cơ năm đó đã muốn giữ đứa nhỏ này như thế nào sao? Sao ngài lại nhẫn tâm như vậy!" Hắn không dám tự nhận y thuật của mình thiên hạ vô địch, nhưng chẳng lẽ để hắn thử cũng không được sao?
Phảng phất trong thời khắc đó, Hạ Ngọc lại nhớ tới những lời nói với Toàn Cơ năm đó: Điều đau khổ nhất không phải yêu một người không yêu lại mình, mà là ngươi muốn bảo vệ nàng nhưng trước sau đều bất lực.
Mà hiện tại, đối diện với đứa con của Toàn Cơ, sao hắn có thể tiếp tục lui bước?
Hai tay Thiếu Huyên bất giác nắm chặt thành quyền, y không phải không cho hắn chữa trị, chỉ là... Có gì để chữa trị sao?
Lúc Toàn Nhi còn nàng luôn cảm thấy Hạ Ngọc ngu trung, nếu không sao nàng có thể che giấu bí mật của Tĩnh Nhi chứ? Thiếu Huyên cũng rõ giờ khắc này không thể nói toạc thân thế của Tĩnh Nhi. Y phải xuống tay xử lý bên phía Đông Việc, cũng không thể để Yên Khương Vương nhân cơ hội này quấy phá.
"Thái Thượng Hoàng rốt cuộc đang do dự cái gì?" Hạ Ngọc tức giận lui về sau mấy bước, lạnh giọng, "Ngày đó nếu không phải ngài cố chấp, Toàn Cơ sao có thể lựa chọn đi tìm cái chết chứ? Nàng là nữ tử cương liệt, là ngài không cho nàng con đường sống!" Lần này hắn tới, cái gì cũng không màng. Kỳ thật thời điểm Đông Việt muốn bức Tây Lương hắn đã muốn tới, chỉ là vương thượng không đồng ý. Nhưng nghe Tĩnh Nhi bệnh tình nguy kịch, hắn lại nhịn không được mà tới đây. Toàn Cơ nói đúng, hắn là kẻ ngu trung cả đời! Hắn chỉ hi vọng bản thân có thể thức tỉnh khi chưa quá muộn.
Cái chết của Toàn Cơ vẫn là nổi đau không thể trị lành trong trái tim Thiếu Huyên, chỉ là y chưa bao giờ thể hiện cho người trước mắt thấy. Hơn nữa Tĩnh Nhi trước nay đều nói không oán y, không trách y.
Mà hiện tại, nghe Hạ Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói ra, trong lòng Thiếu Huyên đau nhức, y nghiêng mặt, "Phụt" một ngụm máu tươi phun ra.
Là y có lỗi với Toàn Cơ, không cần Hạ Ngọc nhắc nhở, kỳ thật trong lòng y vẫn luôn khắc cốt ghi tâm! Hiện tại tình hình của Tĩnh Nhi chưa rõ, y lại ở phía sau tính kết việc này!
Hay cho một câu y không cho nàng đừng sống!
Đây căn bản là sự thật, là sự thật!
"Chủ tử!" Tô Hạ cả kinh tiến lên dìu y lại bị y đẩy ra.
Hạ Ngọc cũng bị dọa sợ, trong lòng hắn chỉ tức giận nhưng không phải thật sự muốn chọc y tới hộc máu. Hắn tiến lên muốn bắt mạch cho Thiếu Huyên, y lại cố ý rụt tay, thấp giọng: "Là ta có lỗi với nàng, nếu có thể đền mạng, ta đã sớm làm." Nhưng nếu y cũng đi rồi, Tĩnh Nhi sẽ lẻ loi một mình, là cô nhi không có phụ mẫu để nương tựa.
Việc nhẫn tâm như thế sao y có thể làm? Nhưng y vĩnh viễn không thể trả lời những gì còn thiếu Toàn Cơ.
Tô Hạ lúc này chỉ có thể khuyên Hạ Ngọc: "Hạ đại nhân xin bớt tranh cãi đi, mấy năm nay sức khỏe của chủ tử không tốt, ngài ấy không thể chịu được kích động."
Đáy mắt Hạ Ngọc hiện lên một tia áy náy, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà ở miệng: "Vô luận thế nào ngài cũng phải để ta trông thấy Hoàng Thượng trước."
Biết không ngăn được hắn, Thiếu Huyên tự đỡ cạnh bàn ngồi xuống, lên tiếng: "Ta sẽ mang ngươi vào cung, nhưng không thể để Tĩnh Nhi thấy bộ dáng của ta ở hiện tại." Nói xong, y cuối đầu thở hổn hển.
Hạ Ngọc vội tiến lên: "Cứ cho ta một đêm."
Thiếu Huyên gật đầu, y chỉ có thể dùng bệnh tình để giữ Hạ Ngọc một đêm, hy vọng bên phía Bạc Hề Li sẽ thuận lợi, đến lúc đó cũng không cần tiếp tục lừa gạt nữa.
Bên ngoài, Mạnh Ninh đã đứng chờ rất lâu. Thị vệ nói Thái Thượng Hoàng đang gặp người quan trọng nên sẽ không triệu kiến nàng. Đêm qua nàng vô tình nghe phụ thân và mẫu thân nói chuyện mới biết Hoàng Thượng không phải bị bệnh, kỳ thật là mất tích, phụ thân còn nói Thái Thượng Hoàng không cho Hoàng Thượng hồi kinh. Nàng vốn muốn tới cầu tình, nhưng hiện tại chắc cũng không cần nữa.
Nắm chặt lệnh bài trộm được ở chỗ phụ thân, nhân lúc không ai phát hiện, nàng phải đưa Hoàng Thượng vào cung trước!
Nàng không thể ra ngoài, bởi vì nàng vừa xuất thành phụ thân sẽ biết. Đột nhiên nhớ tới một người, Mạnh Ninh nhanh chóng rời khỏi biệt viện.