Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 8: Chưa từng quen biết



Ngày đêm lên đường, thẳng tới lúc bò lên giữa sườn núi Thiên Sơn, Nhan Vũ mới hiểu được câu nói "Đi theo ta, cũng không phải nơi gì tốt đẹp" của người trước mặt là có ý gì.

"A..."

Hai tay xoa xoa hai bên, lúc này chỉ mới bò đến một nửa mà đã lạnh như vậy.

Nhan Vũ ngước mắt lên nhìn, ngọn núi này cao không thấy đỉnh, ở bên trên lại có tuyết trắng bao phủ quanh năm, dẫm xuống chân còn phát ra tiếng "Rắc rắc"

"Tiểu tử thúi, lạnh chết ta rồi! Ngươi tới cái nơi quái quỷ này làm gì vậy hả?" Nhan Vũ nhíu mày liếc nhìn người trước mắt.

Bước chân Tĩnh Nhi vẫn không hề dừng lại, nàng thậm chí còn không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Hiện tại trời còn chưa tối, ngươi muốn lăn trở về vẫn còn kịp."

"Vậy còn ngươi?"

"Ta còn có việc cần làm." Nàng ngàn dặm xa xôi mới tới được nơi này, sao có thể chưa tìm thấy tuyết liên hoa đã quay đầu trở về?

Nhan Vũ thấy nàng quả quyết không chút chần chờ, hắn chỉ đành cắn răng đuổi theo: "Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì mà phải tới cái nơi quỷ quái như vậy?" Lạnh quá, tuy hắn không ngừng đi tới, nhưng cả người dường như sắp đông cứng rồi.

Tĩnh Nhi nắm chặt trường kiếm trong tay, trước mắt hiện lên gương mặt của phụ hoàng, nàng khẽ rũ mí mắt, thấp giọng nói: "Ta tới Thiên Sơn tìm tuyết liên."

"Thiên Sơn tuyết liên?" Nhan Vũ lắp bắp kinh hãi, bước chân bên dưới thoáng nhanh một chút, đi cạnh bên người Tĩnh Nhi, "Đó chỉ là đồ vậy trong truyền thuyết, ngươi cảm thấy có thật sự tồn tại sao? Cho dù tồn tại, ta cũng có nghe đồn năm năm mới kết hoa một lần, ngươi lên đó, có thể chờ được sao?"

Ai cũng không rõ năm nay tuyết liên có nở hoa hay không, có lẽ là năm sau, năm sau nữa?

"Tiểu tử thúi." Hắn duỗi tay kéo ống tay áo Tĩnh Nhi lại, nghiêm túc nhìn nàng, "Nhìn ngươi cũng không giống kẻ ngốc, bản thân sao có thể si tâm vọng tưởng đi tìm Thiên Sơn tuyết liên như vậy? Đi, theo ta xuống núi. Thời tiết lạnh như thế, ở đây ngồi chờ tuyết liên nở, lại không biết chờ tới bao giờ, chẳng lẽ ngươi không cần mạng nữa sao?"

"Buông tay!" Tĩnh Nhi thoáng dùng lực, hung hăng đẩy ngã Nhan Vũ.

"Tiểu tử thúi..."

"Ngươi không muốn đi lên là chuyện của ngươi, ta muốn ở lại là chuyện của ta. Ta không ép ngươi đi theo, cũng sẽ không mặc ngươi xuống núi. Cho nên, buông tay!" Thanh âm nàng trầm xuống, ngươi trước mặt vốn không hiểu phụ hoàng đối với nàng quan trọng đến thế nào đâu?

Y hận mẫu hậu nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng lại phát hiện bản thân hiểu lầm mẫu hậu, loại đau đớn này co bao nhiêu sự giày vò nội tâm, nàng hiểu rõ!

Phụ hoàng khoẻ mạnh, là tâm nguyện của mẫu hậu, cũng là tâm nguyện của nàng.

Do đó, mặc kệ phần thắng có nhỏ bé cỡ nào, nàng cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ, nhất định sẽ không.

Nhan Vũ ngơ ngẩn cả người, dọc đường đi tuy nàng cứ đôi ba câu là la mắng hắn, chỉ là so với lúc này lại khiến hắn cảm thấy xa lạ. Phảng phất ngươi đang đứng trước mặt hiện giờ chưa từng quen biết.

Nắm tay nàng thoáng buông lỏng, dùng sức rút tay khỏi người hắn, xoay người đi về phía trước. Nhan Vũ ngơ ngẩn nhìn tấm lưng kia, hắn bỗng dưng muốn cười, quả thật hắn chưa từng hiểu con người đó, mà người trước mặt đã bao giờ hiểu thấy hắn chưa?

Hắn gọi nàng là "Tiểu tử thúi", nàng lại gọi hắn là "Nhan Vũ", chỉ là nàng tên "Tiểu tử thúi" hay sao?

Nhan Vũ nhíu mi, chần chờ một lát, hắn liền nâng bước, đuổi kịp Tĩnh Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.