Lúc đầu Tĩnh Nhi còn giãy giụa đẩy hắn ra, mà dần dần cũng trở nên an tĩnh. Nụ hôn của hắn từ bá đạo chậm rãi trở nên ôn nhu.
Từ Nhất Thịnh thấy quân y sắc mặt kinh hoảng thất thố chạy ra, hắn không cần vào cũng đoán được bảy tám phần, cho nên lập tức tiến lên ngăn cản, lạnh giọng: "Nhìn thấy gì?"
Quân y sợ tới hồn vía đều lên mây, ngẩng đầu thấy người tới là Từ Nhất Thịnh, vội nói: "Từ tướng quân, Hoàng... Hoàng Thượng..." Lời vừa ra khỏi miệng, ông ta lại cảm thấy bản thân nói sai nên càng sợ hãi đứng cũng không yên.
Lại không ngờ Từ Nhất Thịnh chỉ nhấp môi cười, thấp giọng: "Đó là nữ tử ái Hoàng Thượng ái mộ, có điều quân doanh trọng địa để nữ tử ra vào không tốt, cho nên mới mặc nam trang. Trên dưới trong triều không ngừng ngóng trông Hoàng Thượng sớm có con nối dõi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy cao hứng cho Hoàng Thượng sao?"
Quân y vừa nghe xong liền ngẩn ra. Ông ta cẩn thận nhớ lại thân hình của thiếu niên vọt vào khi nãy, còn cả giọng nói...
Đó còn không phải nữ sao?
Quân y lập tức bừng tỉnh, sợ hãi trong lòng cũng dần tiêu tan: "Vâng vâng, là thuộc hạ hồ đồ! Đa tạ Từ tướng quân nhắc nhở, thuộc hạ hôm nay không nhìn thấy gì cả!" Hoàng Thượng tuổi trẻ muốn triệu hạnh nữ tử vốn là chuyện thường tình, chỉ là hiện tại còn ở quân doanh, Hoàng Thượng không muốn để người ngoài biết, ông có thể lý giải.
Nhìn quân y rời đi, Từ Nhất Thịnh mới thở dài nhẹ nhõm.
Thấy Hoàng đế Tây Lương tới, hắn bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.
Hiện tại bên phía quân y đã ổn, nhưng tâm tình của Từ Nhất Thịnh lại bắt đầu rối rắm. Hắn thật hi vọng Hoàng đế Tây Lương kia có thể biết thành nữ tử, cũng giúp hắn bình tâm trong tình hình nước sôi lửa bỏng lúc này!
.....................
Không khí ái muội bao trùm toàn bộ doanh trước, hai tiếng hít thở một sâu một nhẹ đan xen vào nhau.
Mãi tới khi hạ thân truyền tới đau đớn, Tĩnh Nhi mới hoàn hồn. Nàng cắn răng đẩy Hoàn Nhan Vũ ra, đỏ mặt gọi: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn bộ dáng quẫn bách lúc này của nàng, Hoàn Nhan Vũ không khỏi bật cười: "Nàng cho rằng ta đang làm gì?"
"Ngươi... Ngươi ra ngoài! Mau ra ngoài!" Bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy, nhưng Hoàn Nhan Vũ đang ở bên trên, Tĩnh Nhi căn bản không thể làm gì.
Hơi thở hắn dồn dập, nghe nàng nói thế, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Nãy giờ nàng không cự tuyệt, hiện tại kêu hắn dừng lại sao? Đã đến nước này rồi, dừng thế nào được?
Ngón tay chen vào mái tóc của nàng, hắn dỗ dành: "Ta sẽ làm nhẹ nhàng." Hắn quen nàng lâu như vậy nhưng chưa từng thấy bộ dáng thẹn thùng như lúc này, hiện tại hắn càng nhìn càng cảm thấy trong lòng vui mừng.
Nụ hôn ngọt như mật lại rơi xuống, cả người Tĩnh Nhi đều tê dại như ma.
"Vừa rồi... Vừa rồi quân y kia biết có nam tử vào doanh trướng của ngươi." Giọng nói Tĩnh Nhi run rẩy, nàng không biết bản thân rốt cuộc còn kiên trì cái gì.
Hắn khẽ cười: "Không sao, Nhất Thịnh đang ở bên ngoài."
Nơi này là quân doanh Đông Việt, hắn là Hoàng đế, bí mật động trời gì cũng có thể giấu diếm.
Mãi đến trời tối, doanh trướng của Hoàn Nhan Vũ không có ai ra vào.
Từ Nhất Thịnh quả nhiên canh giữ bên ngoài, hắn nhiều lần cũng muốn đi vào, nhưng Hoàng Thượng không có lệnh, hắn rốt cuộc cũng không dám.
Sau trận mây mưa, hai người bên trong ôm nhau nằm nghỉ ngơi. Chiếc giường có vẻ rất nhỏ, Hoàn Nhan Vũ ôm nàng trong lòng, vui sướng mở miệng: "Dao Dao, nàng có biết không, đây là chuyện cho dù nằm mơ ta cũng không dám tưởng tượng." Trước nay nàng đều từ chối hắn, hắn thật không ngờ nàng có thể chủ động tới chiến trường tìm gặp.
Cả khuôn mặt Tĩnh Nhi ửng hồng, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua miệng vết thương đã khép trước ngực của hắn. Đây là vết thương do nàng tự tay dùng chủy đâm khi đó. Tim nàng đập nhanh tới hỗn loạn, vài lần động môi lại không nói ra lời.
Nàng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như lúc này, thì ra nàng cũng là nữ tử. Cái ôm ấm áp khiến nàng cảm thấy an toàn và an tâm. Tĩnh Nhi bất giác bật cười, hai tay chậm rãi ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.
Cảm nhận được động tác rất nhỏ này của nàng, Hoàn Nhan Vũ đắc ý cười, cánh tay ôm nữ tử bên cạnh càng siết chặt hơn. Hắn cúi đầu hôn lên thái dương của nàng, lại cười: "Phụ hoàng rốt cuộc cũng khuyên được nàng." Nói tới hắn vẫn cảm thấy không cam lòng, lần đó tự mình tới Tây Lương, hắn còn bị nàng đâm bị thương trở về. Nhưng hiện tại thấy nàng chịu tới, hắn quyết định không truy cứu nữa.
Đầu ngón tay run lên, Tĩnh Nhi khép hai mắt lại: "Ai cũng không khuyên được thiếp."
"Dao Dao..."
Nàng cười cười, ngước mắt nhìn hắn, mở miệng: "Thiếp biết tất cả là vì chuyện gì, còn không phải là chàng ép thiếp đối diện với tình cảm của mình sao? Hiện tại thiếp nói chàng biết, thiếp yêu chàng, Hoàn Nhan Vũ!" Hai mắt hắn căng lớn, thấy nàng tiếp tục, "Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau."
"Chúng ta có thể..."
Hắn vội vàng nói, lại bị Tĩnh Nhi cắt ngang: "Chàng có trách nhiệm của chàng, thiếp cũng vậy, vì sao thiếp không thể thực hiện nó chứ? Muốn yêu, đương nhiên có thể, nhưng không phải lúc nào cũng có thể ở cạnh bên nhau." Thần sắc nàng đột nhiên ảm đạm, trong đầu lại nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu của mình. Đó là một đôi yêu nhau đến thế nào, nhưng cuối cùng không phải cũng khiến người nhìn thổn thức hay sao?
Nụ cười trên gương mặt đã biến mất, Hoàn Nhan Vũ vội vã ngồi dậy, không tin mà nhìn Tĩnh Nhi: "Vừa rồi không phải nàng nói... Vì sao?" Nếu vừa rồi nàng nói rõ, hắn nhất định sẽ không màng tất cả mà muốn nàng như thế!
Tĩnh Nhi biết hắn ám chỉ chuyện gì, gương mặt mặc dù còn nhiễm chút hồng nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thản: "Chuyện vừa rồi, thiếp không hối hận. Thiếp nghĩ thông suốt rồi, thiếp phải là Hoàng đế Tây Lương, nhưng thiếp cũng có thể yêu chàng. Kiếp này, thiếp chỉ cần biết có người yêu thích cũng như thiếp yêu người đó, vậy là đủ rồi."
Hoàn Nhan Vũ không cam lòng, hỏi: "Thật sự đủ rồi sao?"
Nàng nghiêm túc gật đầu.
Hắn định nói thêm gì đó nhưng lại thấy nàng nhích người tới, ôm chầm lấy hắn: "Mấy ngày nay, đừng nghĩ tới những chuyện không vui nữa."
Thân mình run lên, giữa hắn và nàng không lẽ chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi thôi sao?
Hắn hiểu nàng, có thể nói ra lời này đúng là không dễ. Hắn cũng không muốn tiếp tục ép buộc nàng nữa.
Trong tay nải Tĩnh Nhi mang tới có mấy bộ nữ trang.
Thời điểm nhìn Tĩnh Nhi đổi sang nữ trang, Hoàn Nhan Vũ nhìn tới ngây người.
Nàng xoay vài vòng trước mặt của hắn, cười ngọt ngào: "Đẹp không?"
"...Đẹp..." Nàng mặc gì cũng đẹp.
Nàng tươi cười rạng rỡ, những ngày này, nàng muốn vứt bỏ tất cả để trở về thân phận của nữ tử, được ở bên cạnh người mà nàng thương yêu.
Trong quân doanh khắp nơi đều lan truyền Hoàng Thượng không chịu nạp phi vì sớm đã có người ái mộ. Vị quân y kia không hiểu tại sao Tĩnh Nhi lúc trước che giấu thân phận, còn bây giờ lại đường hoàng như vậy, nhưng đó dù sao cũng là ý của Hoàng Thượng, ông ta đương nhiên không dám nói bậy.
Người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Từ Nhất Thịnh, thấy Tĩnh Nhi mặc nữ trang, cả hai tròng mắt cũng muốn rớt xuống.
Hoàng Thượng điên rồi, Hoàng đế Tây Lương này cũng điên theo luôn sao? Đang êm đẹp, tại sao lại mặc nữ trang chứ? Việc này nếu để người Tây Lương biết, sóng gió chắc chắn sẽ xảy ra.
Nhưng nhìn sắc mặt của Hoàn Nhan Vũ, Từ Nhất Thịnh cũng không tiện hỏi. Chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là tiền tuyến, còn những vấn đề hồ đồ của các bậc đế vương, hắn sẽ tạm thời gạt bỏ.
Lần trước Đông Việt và Tây Lương phải liên thủ mới dành chiến thắng, cho nên lần này, thế lực của Yên Khương bọn họ không thể coi thường.
Nhìn bản đồ địa hình biên giới, Tĩnh Nhi hỏi: "Chàng làm gì công chúa Yên Khương rồi?"
Hoàn Nhan Vũ không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Chẳng làm gì cả, ăn ngon uống tốt được cung nhân hầu hạ, nàng chẳng qua là một nữ tử, ta đương nhiên sẽ không xuống tay tàn nhẫn."
"Vậy dứt khoát nạp vào hậu cung đi, hậu cung của chàng hiện đang bỏ trống, chắc hẳn có rất nhiều chỗ dành cho nàng."
Hắn cười rộ lên: "Tiếc là nàng ta không qua được pháp nhãn của ta."
Hai người vui đùa trò chuyện, thân phận phía sau dường như hoàn toàn vứt bỏ.
Thấy Tĩnh Nhi im lặng, hắn tiến lên ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng: "Ghen rồi sao?"
Tĩnh Nhi đưa tay đánh hắn một cái: "Nói bậy gì thế hả?"
Hắn vì đau mà cười, nghe nàng tiếp tục: "Sao còn cười được? Chuyện tiền tuyến giải quyết xong rồi sao?"
Hắn vẫn cười nhưng lời nói đã nghiêm túc hơn vài phần: "Nàng cho rằng ta bất động thì người Yên Khương sẽ an phận sao? Dù sớm hay muộn Yên Khương Vương cũng sẽ tìm ta tính sổ. Năm đó ông ta gả Lệ Thục công chúa cho hoàng huynh còn không phải vì hi vọng nàng ta làm Hoàng hậu sao? Nhưng đáng tiếc ta lại nhảy ra cản đường, ông ta sao có thể dễ dàng buông tha? Chuyện lần này chẳng qua là một cái cớ, cho nên nàng đừng biến nó thành gánh nặng trong lòng."
Tĩnh Nhi căng lớn hai mắt, giận giữ quát: "Thiếp là sợ chàng thua, cuối cùng còn liên lụy tới Tây Lương!"
Không để nàng chuẩn bị, Hoàn Nhan Vũ liền cúi đầu hôn nàng, sau đó lại đắc ý nói: "Yên tâm, ta sẽ không thua."
Trong lòng Tĩnh Nhi đang sốt ruột nhưng hắn lại thong dong như vậy. Lần này nếu Đông Việt thua, tuy không liên quan tới nàng như hắn nói, nhưng Tĩnh Nhi thật sự có thể an tâm sao?
Hơn một tháng đánh nhau, tướng sĩ chung quy cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Tĩnh Nhi đứng dậy, thấy Từ Nhất Thịnh nhấc màn đi vào. Trái tim Tĩnh Nhi căng chặt, nàng chưa từng thấy hắn gấp gáp như vậy, chẳng lẽ chiến sự có biến cố sao?
Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ cũng không tốt, chỉ mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Từ Nhất Thịnh tiến lên một bước, nhíu mày: "Hoàng Thượng, Yên Khương lui binh!"
"Ngươi nói cái gì?"
Tĩnh Nhi và Hoàn Nhan Vũ cùng lên tiếng hỏi, cả hai đều không tin mà nhìn Từ Nhất Thịnh.
Từ Nhất Thịnh khẳng định như đinh đóng cột: "Là sự thật, Yên Khương lui binh rồi."
"Tại sao?"
"Nguyên nhân chưa rõ, chẳng qua Yên Khương đã thật sự lui binh, hình như bên đó đã xảy ra đại sự."
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu đã lui binh, Tĩnh Nhi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ Nhất Thịnh lui ra bên ngoài, không khí trong doanh trướng lại trầm xuống.
Hoàn Nhan Vũ lặng lẽ nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt không cách nào dời đi nửa phần. Chiến sự lần này ai cũng mong dừng lại, hắn cũng vậy, chỉ là giờ phút này, khi nó thật sự ngừng lại, hắn mặc dù cao hứng nhưng lại không muốn đối mặt với chuyện bản thân không muốn.
Nàng ở lại lâu như thế là vì muốn cùng hắn vượt qua kiếp nạn lần này. Mà hiện tại, chiến sự đã ngừng, nàng không phải sẽ trở về sao?
Cung mày run lên, thời gian hạnh phúc của bọn họ thật sự quá ngắn ngủi!
"Dao Dao..."
Nhẹ nhàng mà gọi, hắn luyến tiếc, thật sự luyến tiếc!
Một tiếng "Dao Dao" cũng khiến Tĩnh Nhi đau đớn, suy nghĩ của hắn cũng là suy nghĩ của nàng, nàng làm sao có thể bỏ được?
Chỉ là, lần này nàng có thể vứt bỏ tất cả, cùng hắn kề vai tác chiến, còn cùng nhau trải qua khoảng thời gian hạnh phúc, cuộc đời này vậy là đủ rồi. So với phụ hoàng, nàng hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất người nàng yêu vẫn còn sống, tương lai cho dù ở đâu, nàng đều biết có một người đang yêu mình sau đậm.
Hôm sau, Đông Việt nhổ trại.
Ban đêm, hắn không ngừng muốn nàng, ôm nàng, hôn nàng.
Tĩnh Nhi để hắn tùy ý, cánh tay mảnh khảnh đỡ lấy vai hắn. Nhìn hắn, nàng khẽ cười, đột nhiên nghiêng người chôn mặt vào cổ hắn.
Hoàn Nhan Vũ đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, trầm giọng: "Ngày mai, ta tiễn nàng."
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khó khăn như lên núi đao xuống biển lửa. Hắn nào có thể bỏ được mà tiễn nàng đi?
Tĩnh Nhi cười khổ: "Đừng tiễn, có gì mà tiễn chứ?" Không biết vì sao, nàng lại đột nhiên nhớ tới lần đó, nàng muốn tiễn hắn, hắn lại nói "Không cần tiễn, có gì phải tiễn chứ". Giờ khắc này, nàng mới thật sự cảm giác khi đó của hắn, nàng cũng sợ ly biệt.
Hắn im lặng, một chữ cũng không nói, chỉ có hơi thở nặng nề quanh quẩn trong doanh trướng yên tĩnh.
Tay nàng lướt qua khuôn mặt của hắn, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Chàng phải nhớ mình là Hoàng đế Đông Việt, nhất định phải làm chuyện Hoàng đế nên làm."
Phải để quốc thái dân an, phải sinh con nối dõi.
Bi kịch của phụ hoàng và mẫu hậu, nàng không muốn lại xảy ra trên người Hoàn Nhan Vũ.
"Dao Dao." Hắn bi thương mà gọi.
Nàng ngẩng đầu, vung về hôn lấy môi hắn: "Nếu thật sự yêu thiếp, vậy thì nghe lời thiếp đi." Bọn họ đều không phải người thường, bọn họ có trách nhiệm không thể vứt bỏ. Cũng giống như phụ hoàng, người có từng hối hận về quyết định của ngày đó không? Tiếc là quá khứ không thể thay đổi, hiện tại, nàng chỉ muốn Hoàn Nhan Vũ làm tốt thân phận Hoàng đế Đông Việt của hắn.
Hắn ôm chặt lấy nàng, đáy mắt nàng vẫn giữ lấy ý cười, không có nước mắt.
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên nảy sinh ác ý đè nàng dưới thân, mắng: "Đúng là phụ nhân độc ác, lời nói thật tàn nhẫn." Nói xong, hắn cúi đầu dùng sức hôn nàng, sau đó lại hung hăng muốn nàng, coi như trừng phạt.
Nhưng hắn hiểu tất cả những gì nàng làm đều vì hắn, mà người hiện tại đau lòng nhất, cũng chính là nàng.
Đêm nay Tĩnh Nhi ngoan ngoãn như một con cừu, đều đồng tình hùa theo mọi hành động của hắn. Cuộc đời này của nàng thật đáng giá, có phụ hoàng thương yêu hết mực, có Hoàn Nhan Vũ dành tình yêu trọn vẹn cho mình.
..................
Giờ Dần một khắc, trời còn chưa sáng, Tĩnh Nhi đã lặng lẽ đứng dậy. Nàng không cần hắn tiễn, nàng thậm chí không muốn để hắn biết nàng đã rời đi. Không có ánh đèn, nàng không nhìn rõ gương mặt của hắn. Tĩnh Nhi bất giác cười, cúi người hôn lên thái dương của nam tử, sau đó đứng dậy xông ra bên ngoài.
Khoảng một nén nhang, tiếng vó ngựa bên ngoài đột nhiên truyền tới.
Trên giường, Hoàn Nhan Vũ chậm rãi mở hai mắt, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi nàng vừa đặt nụ hôn xuống, khóe miệng cong lên nụ cười thê lương.
Dao Dao, chúng ta thật sự phải kết thúc như vậy sao?