Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 11: Đàn Ông Đều Là Một Đám Đê Tiện, Lục Chính Đông Cũng Vậy



Editor: Hari

Trần Vĩ nhíu mày: "Cứ tìm em là nhất định phải có việc à?"

Lâm Kiều bỏ điện thoại xuống, dò xét nhìn bà chị mình, sau đó cong khóe miệng, lười biếng nói: "Đúng vậy, còn là mấy chuyện chưa được xử lý gọn gàng."

"Chị không được đến khen ngợi em à?"

"Khen em?" Lâm Kiều có chút cảnh giác, "Chị không mắng em đã là tốt lắm rồi, mỗi ngày bắt bẻ cái này bắt bẻ cái kia, túm lại là ngứa mắt em."

"Trong lòng em chị lại xấu xa như vậy sao?" Trần Vĩ có chút khó chịu, "lượng fan của gameshow tăng trưởng cực tốt, em có đọc comment không?"

"Không." Đọc comment? Không phải là tự rước bực vào người à? Lâm Kiều giơ tay chọc chọc má, "Đọc xem bọn họ mắng chửi em đủ kiểu? Tâng bốc em đủ kiểu? Có cái gì đáng để đọc, có mấy câu mà nói đi nói lại, tẻ nhạt."

Trần Vĩ có chút kinh ngạc: "Em trước đây không phải như vậy."

"Không phải như nào?"

"Em trước đây nhìn thấy truyện đồng nhân của mình với Lục Chính Đông trên weibo sẽ lập tức report, còn đặc biệt lùng sục search để report hết."

"Oh." Lâm Kiều mặt không biểu tình, "Là vì việc này hả? Chị không cảm thấy lãng phí thời gian vào việc này rất không đáng giá sao? Vì anh ta, xùy, mặc kệ đi, muốn làm gì thì làm."

Trong lòng Trần Vĩ vang lên hồi chuông cảnh báo, chị ngồi xuống sô pha, nhìn Lâm Kiều chăm chú: "Không đúng, em thế này không đúng."

"?"

"Hai người bọn em... Lâm Kiều, em thành thật nói cho chị biết, hai người bọn em có phải là... có tình huống gì rồi không?"

???

Lâm Kiều phản ứng dữ dội: "Chị nói cái quái gì vậy? Tình huống? Tình huống gì? Không phải loại tình huống mà em đang nghĩ đấy chứ?"

Sắc mặt cô âm trầm, Trần Vĩ cẩn thận quan sát, xác định không có chuyện gì, mới nghiêm túc nói: "Em phải biết rằng, em hiện tại nhất định không được yêu đương, sự nghiệp của em đang ở giai đoạn phát triển, chưa có vốn liếng để yêu đương đâu."

Lâm Kiều phục: "Thật không biết chị mỗi ngày đều nghĩ cái quỷ gì nữa, hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp, ok?"

"Chị không nói giỡn với em đâu, cho dù hiện tại em không có, nhưng cũng phải nhớ kỹ." Chị biết Lâm Kiều từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, đối với lời nói của chị cũng không bỏ trong lòng, hôm nay là mở đầu, không nắm chắc được cũng phải nhắc nhở cô nàng thêm hai câu.

Nhưng nếu đã nói đến Lục Chính Đông, Trần Vĩ cũng thuận tiện hỏi thêm: "Hiện tại em ở chung với hắn thế nào?"

"Cũng tạm đi." Lâm Kiều trả lời có lệ, "Đàn ông đều là một đám đê tiện, Lục Chính Đông cũng vậy."

Trần Vĩ có chút cảnh giác: "Em lại làm gì rồi?"

"Cái gì mà "lại"? Chẳng qua em phát hiện ra anh ta ăn mềm không ăn cứng mà thôi. Không đúng, kỳ thật mềm cứng đều không ăn, chị có biết không," Lâm Kiều có chút chán ghét mà nhíu nhíu mi, "Anh ta độc thân nhiều năm như vậy là có nguyên nhân cả đấy, đẹp trai thì được cái tích sự gì, xí, đồ thẳng nam cứng ngắc."

Cô tuôn một chuỗi lời phê bình: "Em cảm thấy Lục Chính Đông chính là thể loại đàn ông đầu óc không được tốt ấy, chuyện gì cũng cứng nhắc muốn chết, em cũng chỉ là kỹ thuật diễn có hơi kém một chút thôi, có cần thiết phải lạnh mặt với em nửa năm trời không, xí, nếu anh ta muốn quay bộ phim có kỹ thuật diễn thì chọn lấy kịch bản nào tốt tốt một tí a. Ngày nào cũng xụ mặt ra, cứ như em nợ anh ra mấy tỷ vậy. Kỹ thuật diễn của em không tốt thì đã làm sao, quay một bộ phim thần tượng thì chỉ cần nhìn mặt em không phải là được rồi sao, kỹ thuật diễn chắp vá một chút là ok, có cô gái nào xem phim thần tượng không phải là để xem tình yêu ngọt ngào chứ. Kỹ thuật diễn tốt cũng không phải là không có, nhưng quần chúng lại không thích nhìn bọn họ đóng phim a, chuyện này có thể trách em sao?"

"Em làm diễn viên vốn chính là vì kiếm tiền nhanh, ai hiếm lạ gì. Quay được một bộ phim mệt muốn chết, huống chi kỹ thuật diễn của em không tốt là bẩm sinh rồi, em cũng hết cách. Muốn luyện cũng được, nhưng phải có thời gian a, không có một hai năm luyện được ra chắc?"

"Anh ta hy vọng một nửa kia vừa phải độc lập vừa phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh ta, còn nhất định phải xinh đẹp. Chị không cảm thấy người này chủ nghĩa đàn ông rất cao sao? Không thỏa mãn với yêu cầu của anh ta là xụ cái mặt ra, nôn, ai mà chịu được."

Trần Vĩ phát hiện ra Lâm Kiều lén đổi khái niệm rất lợi hại, chị bật cười: "Sao em biết yêu cầu của anh ta đối với một nửa kia là như thế?" Anh ta cũng chưa từng công khai nói về hình mẫu lý tưởng của mình.

Lâm Kiều kiêu căng hếch hếch cằm: "Nếu chị từ nhỏ đến lớn được người trong cả khu phố theo đuổi, chị sẽ biết."

"......" Trần Vĩ thật muốn chửi bậy.

Lâm Kiều hình như lại nghĩ tới chuyện gì: "Lục Chính Đông thi đại học lợi hại lắm hả?"

Đề tài thay đổi quá nhanh, Trần Vĩ có chút không kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô: "Em không biết?"

"Sao em lại phải biết."

"Trước khi hai người quay "Lâm lục" không phải đã đưa tư liệu cho em xem sao, em lại không xem hả?"

"Oh," Lâm Kiều nghĩ không ra, "chắc là quên rồi."

"Anh ta dòng dõi thư hương, ba mẹ đều là giáo sư đại học A." Mưa dầm thấm đất, tự nhiên sẽ không thể kém được.

"Trách không được." Lâm Kiều gật đầu một cái, "Vậy anh ta đi đóng phim làm gì?"

Lâm Kiều vẻ mặt thèm muốn: "Điểm này đủ vào đại học X rồi đi, a, trường đại học mơ ước của em... Nếu như điểm thi của em cao thêm 50 60 điểm..." Lời nói đột nhiên im bặt.

Trần Vĩ khiếp sợ: "Cái gì? Em vừa nói cái gì? Em thi đại học điểm cao như vậy???"

Nhiều lần bị nghi ngờ, ai cũng sẽ không vui, Lâm Kiều xụ mặt: "Chị có ý gì hở? Chị nói cho rõ ràng xem nào, chị cảm thấy em không thể thi được cao như vậy?"

Đối với người bình thường, trình độ này coi như top giữa trên, nhưng Lâm Kiều là nghệ sĩ a! Nghệ sĩ bình quân thi đại học chỉ tầm 300-400 điểm! Trần Vĩ có chút quay cuồng: "Sao em không nói cho chị biết?"

Biểu tình trên mặt Lâm Kiều bình tĩnh lại, giây lát sau, cô dường như không muốn nói đến đề tài này nữa: "Em cũng không đi học đại học, điểm thi đại học có cao cũng dùng được cái rắm."

"Đương nhiên là dùng được!" Trần Vĩ đập đập sô pha, "Có thể lăng xê a! Lăng xê a tỷ tỷ!"

Trần Vĩ có chút kích động: "Học bá mỹ nữ! Giới giải trí chưa từng xuất hiện hình tượng này đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.