Cố ý tạo kiểu hiệu ứng cũ kỹ, bìa ngoài là nhựa, mép bìa thậm chí còn có chút ố vàng, nhìn từ xa giống như một thứ đồ cổ phủ đầy bụi bặm, nội dung bên trong lại tràn đầy sự ngây thơ, non nớt.
Bên trên có hình hai thiếu niên, cô gái hoạt bát, sinh động, cực kỳ xinh xắn.
Cô gái bện hai bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo ở phía trước, đuôi bím tóc vểnh cao, cô gái cầm một bên bím tóc, thẹn thùng che mặt. Tuy nửa khuôn mặt bị che dưới bím tóc, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới khuôn mặt xinh xắn làm cho người người kinh diễm kia. Lông mi cong, mắt to tròn, đuôi mắt vừa mảnh vừa dài, là một đôi mắt phượng tiêu chuẩn, mỗi một cử động đều cực kỳ linh động, mỹ lệ làm cho người khác không rời mắt được.. Ngôn Tình Sủng
Ánh mắt Lâm Kiều dừng trên bìa album, ánh mắt hiếm khi trở nên nhu hòa.
Rồi cô nhìn thấy người phía sau, ngẩn ra.
Thiếu niên Lục Chính Đông không tự cao tự đại như hiện tại. Cậu nhướn lông mày, miệng thổi kẹo cao su, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo không hợp với tuổi, vừa ngạo mạn vừa tự tin.
Lâm Kiều không nhịn được phụt cười ra tiếng.
Cô liếc mắt nhìn người bên cạnh biểu tình vẫn hoàn toàn không có gì thay đổi, ánh mắt thản nhiên, chỉ liếc nhìn một chút rồi lại rời mắt đi nơi khác.
Cô hơi nâng cằm, đột nhiên hỏi: "Hối hận không?"
Lục Chính Đông ngồi đối diện cô, khuỷu tay chống đùi, hơi cong người. Nghe thấy cô hỏi như vậy, thoáng quay đầu, nhíu nhíu mi.
Cô lại lên tiếng, ngữ khí điệu đà rất chi là làm màu ——
"Nhìn anh hiện tại," cô lật tay, biểu tình ghét bỏ, "Ba mươi mấy tuổi rồi mà sống không khác gì hòa thượng."
Lục Chính Đông không thèm để ý đến cô, hơi khom lưng, đầu ngón tay xượt qua bìa album, lật tới một trang.
Ý là sao......
Anh bắt đầu lật xem album, Lâm Kiều méo miệng.
Ngồi trong buồng cabin lâu cũng chẳng biết làm gì, phong cảnh thì nhàm chán, Lâm Kiều phồng má, giả vờ "ai nha" một tiếng, sau đó thoải mái ngồi sang phía đối diện.
Lục Chính Đông nghiêng đầu.
Lâm Kiều dịch mông ngồi lại gần, khuỷu tay huých huých, Lục Chính Đông cảm thấy một mùi hương mang tính xâm lược truyền tới, sau đó là giọng nói vô lại quen thuộc.
"Haiz!"
Không biết từ khi nào trên tay cô đã cầm lấy một chiếc camera, hướng camera về phía mình rồi lên tiếng "Đây là bạn gái", sau đó hướng camera về phía anh, kéo dài giọng giới thiệu "Bạn—trai".
"Bạn trai kể cho bạn gái nghe về những chuyện thú vị hồi nhỏ của mình, hai người tăng thêm hiểu biết lẫn nhau, gia tăng tình cảm, không quá đáng chứ?"
Một tay khác của cô đang chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Lục Chính Đông.
Ánh mắt Lục Chính Đông nặng nề: "Tăng thêm hiểu biết lẫn nhau?"
Lâm Kiều đang đấu trí đấu dũng, dương dương tự đắc nhướng nhướng chân mày: "Ừm?
Ánh mắt của Lục Chính Đông dừng trên gương mặt cô: "Tìm hiểu kiểu gì đây?" Anh hơi rũ mắt, giả bộ như đang suy tư, "Tôi kể chuyện hồi nhỏ của mình cũng được thôi, nhưng cô thì sao, chỉ nghe thôi hả? Vậy làm sao tôi có thể tăng thêm hiểu biết về cô đây?"
"......"
Lâm Kiều: "Xùy... Tôi cũng chẳng làm ra chuyện kinh thiên động địa gì mà không dám kể cho người khác nghe." Cô nói, "Muốn tôi kể thì tôi kể, mỗi người kể một lượt đi? Coi như kể chuyện miễn phí cho khán giả nghe."
"Anh trước đi."
Lục Chính Đông cũng không quá rối rắm, lật lật quyển album, dừng ở trang thứ hai, chỉ vào một cậu nhóc tóc còn chưa mọc, lời ít ý nhiều: "Lễ đầy tháng."
Lâm Kiều trợn trắng mắt.
"Vậy tôi cũng vậy nha."
Cô chỉ vào tấm ảnh phía dưới, "Có thể đừng nhàm chán như vậy không, loại chuyện như lễ đầy tháng này thì có gì hay để mà nói, haiz, nói chuyện phiếm với anh thật mệt."
Lục Chính Đông hiếm khi tỏ ra cố chấp: "Tại sao lại không?"
"Ây dô, được rồi được rồi, anh là giỏi nhất." Cô cất giọng kỳ quái, "Nhiệt liệt chúc mừng bạn nhỏ Lục Chính Đông của chúng ta vinh hạnh tròn một tháng tuổi, hay ăn chóng lớn, mạnh khỏe, được người người nhà nhà yêu thích."
"?"Lục Chính Đông có chút khó chịu, "Cô có thể đừng dùng cái giọng âm dương quái khí đó được không?"
"Tôi âm dương quái khí lúc nào?"
"Cô mà không âm dương quái khí à?"
"Sao có mỗi cái chuyện cỏn con như thế này mà anh cũng giở tính tình trẻ con ra thế nhỉ?" Lâm Kiều nhíu mày, "Dù sao, tôi bảo anh kể chuyện hồi nhỏ chứ không bảo anh giới thiệu sơ yếu lý lịch của mình nha, những chuyện như lúc nào cai sữa, lúc nào mọc răng anh cũng muốn kể cho tôi nghe sao, đây mà gọi là gia tăng hiểu biết à? Đây là kiểm tra chứng minh thư nhân dân thì đúng hơn đó."
Lục Chính Đông đóng album lại, lạnh mặt: "Vậy được, không thích nghe thì thôi."
Lâm Kiều lấy lại quyển album từ trong tay anh, lật qua lật lại cuối cùng cũng tìm được trang kia: "Ít nhất cũng phải giống như thế này chứ." Cô chỉ vào bức ảnh kia, "Kể một chút chuyện thú vị ấy. Thú vị? OK?"
Lục Chính Đông hơi ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ vẻ "Cô có giỏi thì làm đi".
Lâm Kiều cúi đầu, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc đang rơi trên trang ảnh, lòng bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh, sau đó, dường như không quên mục đích ban đầu, kiêu ngạo ngẩng đầu: "Anh nhìn đây——"
Đó là một cô bé, ánh mắt ngây thơ, trong tay ôm một con cá voi bông lớn, cô bé mặc một bộ váy công chúa đáng yêu, tay áo bồng bị kéo lên, lộ ra cánh tay non nớt trắng trẻo.
Làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười là mái tóc của cô bé hoàn toàn không phù hợp với bộ váy công chúa một chút nào, mái tóc ngắn ngủn còn không dài bằng cái móng tay.
Cô bé dường như không hề nhận ra bộ dạng của mình không thể gặp người, đôi mắt tròn to, vừa tò mò vừa nghi hoặc nhìn về phía máy ảnh.
Cô bĩu môi, hừ một tiếng: "Đáng yêu không —— có phải rất tấu hài không? Lúc ấy ai thấy tôi," cô giương nanh múa vuốt, "cũng phải vươn tay ấn đầu tôi một cái, haiz, lẽ ra tôi còn có thể cao hơn nữa! ——"
"Haiz. Đó là khi dì tôi tới đón tôi tan học, trên đường trở về, đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói muốn đưa tôi đi cắt tóc ——"
Cô vung vẩy cánh tay: "Khi ba mẹ tôi về nhà nhìn thấy bộ dạng tôi như thế này, oa, mẹ tôi nhìn thấy mái tóc của tôi còn tưởng dì tôi đón nhầm con nhà người khác về, ba hồn bảy vía bị dọa bay mất một nửa."
"Còn có tấm này!" Lâm Kiều hứng thú bừng bừng lật vài tờ, chỉ vào một cậu bé bị đánh: "Nhìn đi —— hồi nhỏ khi tôi rụng răng, người lớn dạy chúng tôi là, răng hàm trên mà rụng thì ném xuống dưới giường, răng hàm dưới rụng thì ném lên mái nhà. Lúc ấy tôi với Lâm Tiểu Nhị thay răng cùng lúc, răng của cậu ta không biết biến đi đâu mất, thế là cậu ta lấy răng của tôi ném lên mái nhà. Khi tôi phát hiện ra thì bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa đánh cậu ta. Bởi vì tôi rụng răng hàm trên, còn cậu ta rụng răng hàm dưới, cậu ta lấy trộm răng của tôi cũng đâu thể mọc ra răng mới được —— lại còn hại tôi cũng không mọc được răng theo!"
"Bởi vì chuyện này mà đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa tha thứ cho cậu ta," Lâm Kiều phồng má, nhe răng chỉ cho anh xem, "Anh nhìn xem, cái răng này của tôi nhỏ như vậy chính là do cậu ta hại ——"
Mùi sữa tắm dâu tây ngọt ngào ập tới trước mặt, đầu lưỡi Lâm Kiều nho nhỏ, hồng hồng, cọ cọ chỗ răng nanh nhỏ. Đôi môi đỏ phấn nộn ướt át hơi mở ra, động tác như vậy, cực kỳ giống ——
Lâm Kiều ngửi được hơi thở nguy hiểm, cảnh giác nhíu nhíu mi: "Anh định làm gì?"
Lời còn chưa nói xong, tay Lục Chính Đông đã nắm lấy cằm cô.
...... Bị quỷ ám là cách giải thích duy nhất.
Ánh mắt Lục Chính Đông nhẹ nhàng rơi trên cánh tay đang nắm cằm cô, lúc này thu tay lại cũng không ổn lắm, dứt khoát thuận thế kéo lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Không phải muốn cho tôi xem sao?"
"...?" Lâm Kiều bị bắt há miệng, răng nanh đáng thương bị bắt nhe ra, tư thế này có chút khó chịu, cô vỗ vỗ cánh tay anh, a a ô ô lên tiếng: "Ngài đang nói tiếng quỷ gì vậy? Vừa cận vừa mù hả? Như thế này còn không nhìn rõ à? Có cần tôi tìm một cái kính lúp cho anh không?"
Lục Chính Đông không trả lời, một lúc lâu sau, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, buông cằm cô ra.
???
"Không thể hiểu được." Lâm Kiều nhăn mặt, bất mãn đóng album lại.
Lục Chính Đông dời mắt, trong lòng nhẹ nhàng cảm thán.
Ở cái tư thế đó mà còn nói lắm được như vậy, lợi hại thật á.
Lâm Kiều đóng album lại, mắt thấy vòng quay đã sắp hạ xuống, cô đột nhiên nhớ tới: "Ấy sao lại biến thành tôi kể rồi???"
Cô bực mình cầm album nhét vào trong ngực anh: "Anh cố ý!" Cô rút ra kết luận, sau đó nắm tay đấm đấm anh, "Mau kể đi!"
Cô bấm đầu ngón tay, đếm từng cái từng cái: "Một, hai, ba...... sáu, bảy —— á! Gốc gác của tôi đều bị anh lột sạch rồi!"
Lục Chính Đông còn chưa kịp làm gì:???
Lâm Kiều ăn vạ: "Dù tôi không nghe, anh cũng phải kể cho tôi bảy câu chuyện hồi nhỏ của anh, không thì quá là không công bằng! Không được, phải kể tám vụ, thôi thôi, dứt khoát làm tròn lên đi."
Cô dường như đã hạ quyết tâm, nắm chặt nắm tay: "Quyết định vậy đi!"
Cô tự biên tự diễn một hồi cũng không thấy ai kia có một chút phản ứng, không kiên nhẫn nâng cánh tay chọc chọc anh: "Này, anh có nghe tôi nói gì không đấy, phản ứng cái coi."
Cuối cùng Lục Chính Đông cũng có phản ứng, anh mở miệng, gật gật đầu: "Thật lợi hại nha."