Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 3: Hỏi Cải Thảo Ở Chợ Rau Bao Nhiêu Tiền Một Cân?



Editor: Hari

Trong phòng học, các bạn học sôi nổi quay đầu lại.

Vẻ mặt của những đồng đội "Hợp đồng tình yêu %" khác cũng hết sức ngơ ngác, bọn họ ngồi rải rác trong phòng học, duỗi dài cổ nhìn về phía Lâm Kiều, giống một đàn gà đang đợi làm thịt.

Kỳ Kỳ phản ứng đầu tiên: "Nghĩa là sao? Sắm vai nhân vật sao?"

Chu Lệnh ngồi bên cạnh cô nàng phụ họa nói: "Hình như vậy?"

"Thầy giáo vừa nói cái gì vậy, giải bài à?"

Bọn họ sôi nổi cho ý kiến, rồi quay đầu nhìn về phía bảng đen ——

Trên bảng viết:

【Tiểu Minh năm nay 17 tuổi, ở hoa viên Hương Úc tại thành bắc, cậu hôm nay phải đi mua một cây bút, hỏi cải thảo ở chợ rau bao nhiêu tiền một cân?】

Kỳ Kỳ:......

CMN thật chân thực, đây không phải là tôi học tiết toán mà đến đề bài còn đọc không hiểu sao???

Lâm Kiều cũng nghiêng người, sau khi từng câu từng chữ đọc xong đề bài, cô đã hiểu.

Chơi tôi à? Vương Hậu Hùng (một thầy giáo rất pro của Trung) cũng không giải nổi cái bài này có được không:)

Đưa ra thắc mắc hợp lý là quyền lợi của học sinh, khi đi học cô ghét nhất là những giáo viên tư lịch không đủ còn thích nói linh tinh, chính là y hệt như vị thầy giáo trước mặt này!

Sự tức giận bắt đầu ngoi lên từ tim, lan sang tới gan, ánh mắt Lâm Kiều bốc lửa: "Đề bài này không đúng, căn bản không thể giải!"

Thầy dạy toán hừ lạnh một tiếng, thước ê ke lại gõ lên trên mặt bàn: "Cô dám nghi ngờ tôi? Cô cư nhiên dám nghi ngờ tôi? Tốt lắm!" Thầy giáo bước về phía bảng, cầm lấy phấn sột soạt viết xuống một hàng chữ.

【 Ta có x=17, x=10y, suy ra, y=1.7, giá của cải thảo là 1.7 hào một cân. 】

Kỳ Kỳ:......

CMN thật chân thực, đây không phải là tôi đã đọc không hiểu đề bài còn xem không hiểu cách giải sao???

Thầy dạy toán dùng ê ke gõ gõ bục giảng: "Nhìn hiểu không? Đừng có lấy cớ cho việc cô không giải được bài! Tan học đến văn phòng tôi!"

Vừa dứt lời, chuông tan học vui sướng vang lên. Lâm Kiều dưới vẻ mặt nghẹn cười xen lẫn lo lắng của mọi người, không phục mà đi theo thầy giáo rời khỏi phòng học.

Thầy giáo chân trước mới vừa ra khỏi phòng, phía sau trong phòng học liền nổ tung, mấy người Kỳ Kỳ cười ngặt nghẽo thành một đống: "Ai, Lục Chính Đông, bạn gái cậu hiện tại đã bị thầy giáo gọi đi rồi, cậu không lo lắng cho cô ấy sao?"

Lục Chính Đông sửng sốt một chút, dường như chưa kịp phản ứng lại cách xưng hô bạn gái này, hơi chần chừ, mới nhàn nhạt nói: "Không sao, dù sao da mặt cô ấy cũng dày."

Không, sao???

Dù sao da mặt cô ấy cũng dày???

Da, mặt, dày???????

Lâm Kiều trùng hợp đi đến hành lang cách cửa sổ chỗ Lục Chính Đông không xa, nghe thấy lời này, vừa mới giảm được một chút thành kiến lại từ từ dâng lên ——

Tức chết tôi!

Cô hung tợn đi đến phía dưới một chiếc camera treo trên cao, dùng ngón tay chọc chọc vào má mình, nghiêng đầu chỉ cho khán giả toàn quốc xem.

Mỏng, cực kỳ mỏng, xin hãy chú ý!

Thầy dạy toán nghe thấy phía sau không có tiếng bước chân, quay đầu răn dạy: "Làm gì đấy! Nhanh lên xem nào!"

Lâm Kiều vẻ mặt không phục, ngày xưa đi học bị thầy dạy toán mắng, bây giờ đi quay gameshow cũng bị thầy dạy toán mắng! Thầy dạy toán trong thiên hạ này sao đều thích mắng học sinh như vậy chứ???

Cô một đường lầm bầm lầu bầu mà đi vào văn phòng, thầy giáo đang đưa lưng về phía cô, nghe thấy tiếng cô gõ cửa, xoay người đáp một xấp tài liệu lên trên bàn.

Thầy giáo rút ra một tờ trong đó, ghét bỏ vất đến trước mặt Lâm Kiều: "Tự cô xem xem cô thi thành cái dạng gì! Thành tích toán học giảm dần đều, trong lớp còn mộng du???"

Lâm Kiều nhận lấy tờ giấy, ngón tay nắm chặt. Cô cúi đầu nhìn phiếu điểm. Giấy trắng mực đen, phía trên góc trái viết tên của cô, ở giữa là thành tích toán học của cô tháng này: 107, 96, 85, 74......

Cái này đúng thật là giảm dần đều, giống y như cô lúc trước đi học ở trường.

Điều này làm cho cô nhớ tới hồi cấp 3, không thể nào học được toán, đặc biệt là hình học không gian, không thể hiểu nổi tại sao nó không đồng phẳng, rồi lại vì sao mà đồng phẳng, cô thật sự là không thể nghĩ thông, dựa vào đâu người khác có thể trong một phút đã nghĩ ra, còn cô cả tiết ngồi vẽ hình cũng vẽ không xong.

Cô nhăn mũi: "Cái này không thể trách em!"

"Thế này còn không trách cô???"

"Thầy không hiểu, có một số người không thể học được môn toán, chính là trời sinh đã không có dây thần kinh học toán rồi." Cô đã hoàn toàn trở lại bản thân thời cấp 3 ngày ngày bị thầy cô mắng, ngày ngày gân cổ cãi lại.

"Cô xem cô còn vì bản thân yêu sớm mà giảo biện!"

Chuyển biến này quá nhanh, cô một chút cũng chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì mà yêu sớm?"

"Cô cùng Lục Chính Đông yêu đương chuyện này ai cũng không ngăn cản, nhưng cô cũng không thể hết lần này tới lần khác ép chúng tôi hạ thấp giới hạn, thành tích giảm ầm ầm như vậy, chắc hẳn trong đầu đều chỉ nghĩ đến yêu đương đi? Tôi nói các cô các cậu trẻ tuổi, đúng là cho một cái thang là muốn lên tận trời, hai cô cậu lúc trước thề thốt với tôi như thế nào? Còn đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới học tập! Hả? Không ảnh hưởng đến học tập như thế này đây hả?"

Lâm Kiều còn đang tức giận: "Ai yêu đương với cậu ta?"

"A! Còn không thừa nhận đúng không? Ngày đó ở rừng cây nhỏ trong trường, a? Ở cái cây thứ hai mươi tám, hai cô cậu làm gì đều có ghi chép lại!" Thầy giáo lại lấy ra một phần tài liệu, chỉ vào một tờ: "Tự mình xem đi!"

Lâm Kiều cầm lấy nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa không nhịn được bùng nổ.

【 Học sinh Lâm Kiều, Lục Chính Đông lớp ( 3) trường ta, 9 giờ tối ở cái cây thứ hai mươi tám rừng cây nhỏ trong trường làm ra hành vi cẩu thả, nhận thấy đây là hành vi vi phạm quy định của nhà trường một cách nghiêm trọng, ảnh hưởng tới không khí vườn trường,......, nhân đây phê bình. 】

Cô chỉ vào đoạn "hành vi cẩu thả" cả giận nói: "Đây là có ý tứ gì?"

"Ồ, cái này à," thầy dạy toán chậm rì rì thổi thổi chén trà, bưng lên uống một ngụm, "Hai người ở trong trường học nuôi gà! Bị hiệu trưởng thấy được, nói thực ra đây cũng không phải là chuyện quá lớn, nhưng hai cô cậu thật quá không thành thật......"

"Gà hai người nuôi cư nhiên còn nổi cơn giận! Đuổi theo mổ mông hiệu trưởng, toàn bộ thầy cô, học sinh trong trường đều bị kinh động, đều vây xem hiệu trưởng bị gà đuổi!"

Thầy dạy toán lắc đầu, buông chén trà thở dài một hơi: "Lâm Kiều, thầy quản em là vì muốn tốt cho em, thầy cảm thấy em vẫn còn hy vọng, đừng mỗi ngày đều chỉ lo chìm đắm trong yêu đương. Này, cầm lấy, đây là một phần tài liệu ôn tập thầy đã chỉnh lý cho em, em mang về nghiêm túc ôn tập, cẩn thận ngẫm lại lời nói của thầy, nghĩ xem có phải có lý không?"

Lâm Kiều cầm tài liệu đi ra khỏi văn phòng. Cô đứng ở hành lang, từ trong tập tài liệu lấy ra một tấm thiệp nhỏ, đặt ở dưới ánh đèn nhìn kỹ.

【 Hế lô! Là chú ngỗng may mắn nào lấy được tấm thiệp này đây [ trái tim ]

"Hợp đồng tình yêu %" trạm thứ nhất, vườn trường, mở màn ~

Hãy để cho các cô, các chú, các bác trung niên thể nghiệm tình yêu vườn trường trong sáng thuần khiết của học trò ~

Nhiệm vụ thứ nhất: Trong tiết tự học buổi tối truyền giấy.

Mọi người đều biết, ở trường, luôn có những tờ giấy được truyền như vậy, mang không biết bao nhiêu hồi ức thanh xuân.

Cùng bạn diễn truyền đủ mười câu là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chú ý, không thể để bị thầy cô phát hiện nha ~】

*

Lâm Kiều mang theo hy vọng của mọi người trở về.

Nhóm staff ngồi vây lại với nhau, thấy Lâm Kiều trở lại, chi chi nha nha nói không ngừng.

"Thầy giáo nói thế nào?"

"Có mắng chị hay không?"

"Tổ tiết mục có ý tứ gì?"

Lâm Kiều đem tấm thiệp đặt lên bàn: "Tự xem đi."

Hứa Thuận Kỳ cách cô gần nhất, cúi đầu rất nhanh đọc một lượt: "thể nghiệm tình yêu vườn trường trong sáng thuần khiết của học trò", tổ tiết mục chính là muốn chúng ta sắm vai học sinh yêu đương đi."

"Cho nên đầu tiên chúng ta có thân phận là học sinh, sau đó dùng thân phận này hoàn thành nhiệm vụ." Kỳ Kỳ tiếp lời, từ trong túi móc ra ba tấm thẻ, "Trách không được tổ tiết mục trước khi lên xe nhét cho em ba tấm thẻ, trên mỗi tấm đều đã ghi rõ tên, đây chắc là dạng như phiếu cơm đi."

"Vừa vặn cũng đến giờ cơm, mọi người đã đói bụng chưa? Trước tiết tự học buổi tối hẳn là đều có một tiếng nghỉ ngơi. Cùng đi ăn cơm đi." Cô nàng đem thẻ phân cho hai tổ khác, "Trên một tấm có hai cái tên, đều là bạn diễn một nhóm."

Canteen ở đây là một canteen bình thường trong trường học, trong canteen còn khá nhiều học sinh, nhóm hai nhóm ba đi qua, đồ ăn cũng rất có hương vị của đồ ăn ở canteen.

"Ai, mọi người thử nói xem, những học sinh này là học sinh thật, hay chỉ là sắm vai học sinh a?" Kỳ Kỳ đi ở phía trước, có chút tặc lưỡi.

"Không biết, thân phận học sinh của anh đã là chuyện rất lâu về trước rồi, hiện tại nhìn ai cũng đều tràn ngập khí tức của học sinh." Bạn diễn của Kỳ Kỳ-Chu Lệnh vui tươi hớn hở nói.

"Mọi người cảm thấy sao?"

"Chắc là giả đi...... học sinh thật, không ảnh hưởng việc lên lớp gì đó sao?"

"Nhưng nhiều học sinh như này, tổ tiết mục có tiền như vậy sao? Trạm vườn trường còn không biết sẽ diễn trong bao lâu, một trường học ít thì vài trăm người, nhiều thì vài nghìn người, cứ tiêu phí như vậy? Phối hợp với chúng ta lên lớp? Hai người thấy thế nào, chị Lâm Kiều, anh Chính Đông?"

Lục Chính Đông giương mắt quét một vòng, nhàn nhạt nói: "Là thật."

Lâm Kiều không quanh co lòng vòng như vậy, cô tiến lên phía trước: "Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."

Cô tùy tiện tìm một bàn, cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, mấy bạn học đang ăn cơm sớm đã nhìn thấy cô, khẩn trương ngẩng đầu.

Hứa Miểu trước kia chỉ thấy cô qua TV, mọi người đều thổi phồng cô có thịnh thế mỹ nhan, nhưng cô (HM) lại không thể nào hiểu được, hiện giờ nhìn thấy người thật, mới hiểu được trên mạng khen so với thực tế còn thực tế hơn, cô ấy thật sự quá xinh đẹp.

Lâm Kiều hạ cằm, ở trong óc tìm tòi một vòng: "Học sinh sẽ bị kiểm tra đột xuất, đọc một lần "Ly Tao" (bài thơ trữ tình dài nhất của Trung Quốc cổ đại, sáng tác thời Chiến Quốc) nghe xem nào."

"Tiên, tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được một nửa thì sụp đổ, nay, nay thiên hạ ba phần, Ích Châu nhỏ yếu, thành này, thành này......" Hứa Miểu đối diện với ánh mắt của cô, đầu đã sớm loạn thành một đoàn, lời nói nói ra hoàn toàn không qua đại não.

Lâm Kiều nhăn mày lại: "Đây là "Ly Tao"?"

"Ừm, ừm......" Tiểu cô nương phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng mà cúi đầu.

Ngón tay Lâm Kiều chỉ chỉ mặt bàn: "Không sao, lại nào, đừng khẩn trương."

Dưới ánh mắt chú mục của Lâm Kiều, tiểu cô nương ấp ấp úng úng đọc xong "Ly Tao". Lâm Kiều vừa lòng gật gật đầu, ném xuống một câu: "Không tồi", sau đó nghênh ngang rời đi.

"Là thật." Lâm Kiều sau khi trở về, đối với mấy đội viên đang vươn đầu hóng hớt gật gật đầu.

Vừa nãy mọi người đều thấy được hành động của cô, Hứa Thuận Kỳ có chút kinh ngạc, cười hì hì hỏi: "Chị, chị thuộc "Ly Tao" à?"

"A? Không," Lâm Kiều nhíu mày, "Tôi không thuộc "Ly Tao", chữ lại khó viết, cô ấy đọc đoạn kia tôi thấy quen tai, cho nên khẳng định không phải là "Ly Tao"."

Kỳ Kỳ lại nghiêng đầu, tò mò: "Anh Chính Đông, khi nãy anh nói "là thật", ngữ khí rất chắc chắn, làm sao thấy được?"

Lục Chính Đông nâng cằm: "Bàn đó."

Mọi người nhìn qua, phát hiện trên bàn có một quyển sách từ đơn, nam sinh đang ăn cơm thỉnh thoảng nhìn nhìn, trong miệng còn lẩm bẩm.

"Oa," Kỳ Kỳ gật gật đầu, "Hai người thật đúng là có tướng phu thê, ha ha ha."

Lâm Kiều sau khi nghe xong, mắt trợn trắng.

*

Cơm chiều qua đi, mọi người đều trở lại lớp học.

Tầng bọn họ ghi hình được sắp xếp độc lập, cả tầng chỉ có một lớp của bọn họ. Hứa Thuận Kỳ nói lớp này mới là vì ghi hình mà mời diễn viên chuyên nghiệp đến, những tầng còn lại chắc hẳn đều là học sinh thực sự, chỉ là mượn địa điểm mà thôi.

Một vị giáo viên lạ mặt ngồi trên bục giảng, thầy mang theo kính gọng đen, nhìn quét một vòng: "Hiện tại bắt đầu tiết tự học buổi tối, không được chơi di động, không được làm việc riêng, tự làm bài tập của mình đi. Có chuyện gì thì hỏi tôi, không được rời khỏi chỗ chạy loạn."

Tiếng chuông leng keng, trong lớp an tĩnh chỉ có tiếng bút viết sột soạt, mấy người không tiếng động liếc mắt nhìn nhau.

Tốt lắm, bầu không khí khẩn trương, cuộc chiến truyền giấy đầy kích thích, bắt đầu ——

Kỳ Kỳ đem giấy cuộn lại nhét vào nắp bút, ngón cái cùng ngón trỏ tạo thành một đường cong, dùng sức bắn một phát.

Chu Lệnh bắt được, nghiêng người che dấu, hạ thấp thân thể, đem nắp bút phi ở dưới đất.

Tốt lắm! Một pha tiếp bóng pơ phệch! Kỳ Kỳ cho anh ta một ánh mắt khen ngợi, nhặt nắp bút lên.

Hứa Thuận Kỳ cùng Tôn Đồng Trân ngồi không xa, hai người vươn tay một chút là có thể tiếp xúc. Hứa Thuận Kỳ cuộn giấy lại kẹp ở đầu ngón tay, Tôn Đồng Trân rất dễ dàng đã lấy được.

Lại nhìn Lâm Kiều bên này ——

Lục Chính Đông nhíu mi nhìn Lâm Kiều.

Lâm Kiều không chút nào tỏ ra yếu thế, đôi mắt đẹp nhìn sang.

Tầm mắt ở giữa không trung va chạm, bắn ra từng làn khói thuốc súng.

- Anh viết!

- Cô viết trước!

- Lão tử còn lâu mới viết trước!

- Lão tử cũng không!

Lâm Kiều đời này còn chưa từng truyền giấy cho bất kỳ một nam sinh nào, loại hành vi này quá hạ thấp level rồi.

Lục Chính Đông cũng vậy, anh chưa từng chủ động, từ trước đến nay chuyện có thể dùng lời nói để giải quyết thì tuyệt không động thủ.

Lâm Kiều hừ lạnh một tiếng, lông mày nhướn cao, trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích.

Giây tiếp theo, Lâm Kiều đột nhiên lên tiếng: "Thưa thầy ——"

Lục Chính Đông đột nhiên có một tia dự cảm không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.