Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 33: 33: Bánh Bao Lên Hotsearch…




Mọi người không ngờ đến, livestream bình bình không có kỳ lạ, vậy mà bởi vì bánh bao nhỏ vô tình tung tin mà nhân khí tăng vọt, lời nhắn gửi bay nhanh liên tục, căn bản không thấy rõ lời nhắn của dân mạng, quà tặng cũng liên tục tăng lên, gần như không có đứt đoạn.
Nửa đường Tề Nhiễm Nhiễm từng ngăn lại một lần, nói mọi người đến chơi là tốt rồi đừng tiêu pha, nhưng bị các cư dân mạng vô tình đáp trả, nói mọi người đập quà cũng không phải đập cho hai người, chúng tôi đập cho bánh bao đó!
Từ sau khi Luân Luân xuất hiện, hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu gần như thành vật trang trí, bị các cư dân mạng vô tình ném sang một bên.

Fans mẹ, fans chị, fan dì của Luân Luân thay phiên ra trận đập quà, thông báo công khai quà tặng của trang chủ livestream chưa bao giờ gián đoạn, “Mua quà cho tiểu Luân Luân nhà em”, “Mua đồ ăn vặt cho tiểu Luân Luân nhà chị”, “Mua garage kit cho tiểu Luân Luân nhà tôi.”

Người qua đường không rõ nguyên nhân sau khi nhìn thấy thông báo công khai quà tặng náo nhiệt như vậy, còn tưởng rằng là minh tinh lớn nào đến phát sáng trực tiếp.

Họ bèn thuận theo thông báo công khai trên trang đầu ấn vào, kết quả phát hiện không có minh tinh lớn, nhưng lại có một bánh bao nhỏ, cũng không biết bánh bao nhỏ này có sức hấp dẫn gì, có thể khiến nhiều fans nữ điên cuồng vì mình như vậy.

Vì thế họ ôm tâm thế hóng hớt ở lại nhìn thử một chút, vừa nhìn cái là không đi được, nhóc con này đáng yêu quá đi, thú vị, quá thu hút rồi!!
Sau khi bố mẹ lui về hàng sau, livestream trở thành buổi biểu diễn riêng của Luân Luân, toàn bộ câu hỏi của dân mạng đều cho Luân Luân.

Hạ Chiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn câu hỏi tương đối bình thường, đọc cho bánh bao nhỏ nghe, bảo bánh bao nhỏ tự mình trả lời.
Hạ Chiêu: “Luân Luân thích ai nhất?”
Bánh bao không cần suy nghĩ, bật thốt lên: “Mẹ.”
Hạ Chiêu: …
Trong lòng mang tâm lý mong đợi, lại hỏi: “Còn ai nữa?”
Bánh bao nhỏ ngẫm nghĩ, nói; “Chị Du Du!”
Hạ Chiêu: …
Đứa con trai này xem như uổng công nuôi dưỡng rồi!
Tề Nhiễm Nhiễm nhịn cười, “Bảo bối, con còn thích ai nhất nữa?”
Bánh bao mím môi cười, “Còn có bố.”

Lúc này Hạ Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, còn may còn may, tốt xấu gì cũng bảo vệ được mặt mũi.
Dân mạng:
“Ha ha ha ha… Người thích nhất chính là mẹ, chị Du Du, bố lại không có phần, em cười ẻ mấy chị ơi! Địa vị của bố ở nhà có phải quá thấp rồi không!”
“Bố là tầng lớp thấp nhất, đã có bằng chứng xác đáng rồi nha!”
“Không phải nên cũng nói bố mẹ ra sao? Nhóc nhà tôi quả nhiên luôn chọn cho mình lối đi riêng.”
“Chỉ có tôi tương đối chú ý “Chị Du Du” là ai sao?”
“Nếu như đoán không sai, chắc là Tạ Du Du của nhà Tạ ảnh đế rồi, bọn họ cùng quay một chương trình.”

Hạ Chiêu quyết đoán lựa chọn làm lơ mấy lời lải nhải của dân mạng.

Trong số câu hỏi đang hiện, anh tự thấy tìm được một câu hỏi tương đối xảo trá, cười đến vẻ mặt gian xảo hỏi bánh bao nhỏ, “Con trai, là bố nấu ăn ngon hay mẹ nấu ăn ngon.”
Bánh bao nhỏ mỗi ngày đều ăn bữa cơm dinh dưỡng bố nấu, tự nhận thấy không cần suy nghĩ, nói: “Bố nấu cơm ngon.”
Hạ Chiêu lại hỏi: “Vì sao vậy? Ngày thường đều là bố nấu cơm sao?”
Bánh bao nhỏ ngẫm nghĩ, nói: “Mẹ nói, con gái không cần nấu cơm, con trai phải nấu cơm, Luân Luân lớn lên cũng muốn nấu cơm.”
Hạ Chiêu: …
Dân mạng:
“Ha ha ha ha ha, mẹ thật sự là xuất sắc, đàn ông tốt thì phải bồi dưỡng từ nhỏ!”
“Ha ha, quả nhiên bố là tầng lớp thấp nhất, chỉ xứng nấu cơm!”
“Luân Luân đáng yêu quá, tôi muốn đính ước thông gia từ bé, đồ cưới lấy đặt nền tảng là hai ngôi biệt thự ở thành phố loại một trở lên!”
“Người bạn có hai ngôi biệt thự ở thành phố loại một đợi tí bạn ơi, tôi ra ba ngôi biệt thự!”
“Lầu trên ơi, nói miệng có lợi ích gì, lấy giấy tờ bất động sản ra đê!”

Mắt thấy càng nói chuyện càng lệch đường, Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn nhau, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi, phát sóng trực tiếp hôm nay sắp đến hồi kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã có mặt ủng hộ, xin hãy quan tâm nhiều hơn đến “Đôi bên ngọt ngào” của chúng tôi, cảm ơn cảm ơn.”

Tề Nhiễm Nhiễm ôm bánh bao nhỏ lên, “Luân Luân, tạm biệt các chị đi nào.”
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn giơ đôi tay mũm mĩm lên vẫy vẫy, “Bái bai.” Nói xong nhớ đến hôm đó Tạ Du Du khi rời đi dạy cậu hôn gió, vì thế hướng về phía ống kính hôn gió mấy cái.
Các cư dân mạng lập tức bị chìm nghỉm trong sự dễ thương này, lại gào khóc một trận.
Kết quả vừa tắt livestream không được bao lâu, Tạ Du Du đã lấy điện thoại của Tạ Thanh gọi đến, tìm bánh bao nhỏ nói chuyện.
Hạ Chiêu tò mò hai đứa nhóc con này thì có gì để nói, bèn ấn loa, mọi người cùng nhau nghe.
Bèn nghe thấy Tạ Du Du giống như bà cụ non, đang ở trong điện thoại “dạy bảo” bánh bao nhỏ.
Tạ Du Du: “Luân Luân, không thể hôn gió với người không quen biết được, biết chưa?”
Bánh bao nhỏ: “Vì sao vậy ạ?”
Tạ Du Du: “Hôn gió, chính là với người mình thích thôi, em thích những người không quen biết sao?”
Bánh bao nhỏ: “Em không thích, em thích mẹ với bố.”
Tạ Du Du: “Còn có chị nữa.”
Bánh bao nhỏ: “Ừm, còn có chị Du Du.”
Tạ Du Du: “Cho nên không thể hôn gió lung tung, biết chưa?”
Bánh bao nhỏ: “Đã biết ạ.”

Hai đứa trẻ lại nói mấy câu trẻ con nữa rồi mới cúp điện thoại.
Hạ Chiêu đang ở bên cạnh cười đến không ổn, nhỏ giọng nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Tạ Du Du này cũng quá bá đạo rồi, cũng quản đến trên đầu bánh bao luôn.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhướng mày, nghĩ thầm Tạ Du Du chắc hẳn cực kỳ thích bánh bao nhỏ, nếu không cũng sẽ không quản nhiều như vậy.
Hạ Chiêu cười cười bèn cảm thấy không đúng, trừng lớn hai mắt nói: “Không đúng nha, Tạ Du Du dựa vào cái gì mà quản con trai anh? Con trai anh còn phải nghe lời cô bé nói như vậy??”
Tề Nhiễm Nhiễm thở dài, “Đừng suy nghĩ lung tung, không phức tạp như anh nghĩ đâu, trẻ con có thể có ý xấu gì chứ?”
Hạ Chiêu: …
Đêm đó, “Luân Luân lập chí học nấu cơm” ngoài ý muốn lên hotsearch.


Bên trong là ảnh chụp màn hình livestream, vừa vặn là đoạn Hạ Chiêu hỏi Luân Luân ai nấu cơm ngon kia, dáng vẻ cậu nhóc đáng yêu lanh lợi, lập tức thu hút càng nhiều người yêu thích.
Lúc Hạ Chiêu dựa trên sofa lướt Weibo, cười híp mắt nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Xem ra, cậu nhóc con hot đến mức sắp nhanh hơn cả chúng ta.”
Tề Nhiễm Nhiễm đang chơi thẻ bài siêu nhân điện quang cùng bánh bao nhỏ.

Cô được chia mấy thẻ bài quái thú, chỉ đứng đấy bị đánh là được.

Cô dành chút thời gian liếc mắt nhìn Hạ Chiêu một cái, “Nhìn anh đắc ý kìa, con còn nhỏ, quá nổi cũng không phải là chuyện tốt, em nghe Lê Hà nói đã có thương hiệu trẻ em tìm đến cửa rồi.”
Hạ Chiêu hiểu rõ ý của cô, nói: “Chuyện này anh đang muốn thương lượng với em, chuyện quảng cáo, anh đã bảo Lê Hà từ chối rồi, ý của anh chính là, bánh bao nhỏ tham gia chương trình gia đình là đủ rồi, sau này cũng đừng dẫn theo thằng bé ghi hình chương trình nữa, em cảm thấy thế nào?”
Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Ý của em cũng không khác ý của anh, cậu nhóc vẫn cần một môi trường trưởng thành tương đối đơn giản, ngoài giới chú ý quá nhiều, cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.”
Hạ Chiêu gật đầu, trước đó nhận chương trình truyền hình gia đình cũng là không có cách nào khác, sau này phát triển thế nào, phải nhìn vào người lớn, không thể luôn dùng sự nổi tiếng của đứa trẻ được.
Hạ Chiêu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm chơi đến mất tập trung, biết cô thật sự không có hứng thú với thẻ bài siêu nhân điện quang, bèn đứng dậy ngồi bên cạnh cô, nhận lấy thẻ bài trong tay cô, nói: “Để anh chơi cùng bánh bao.”
Tề Nhiễm Nhiễm ngước mắt nhìn anh, trong mắt nhiều thêm mấy phần ý cười, thuận tay nhét thẻ bài cho anh, nói: “Giúp em đánh thắng bánh bao nhỏ!”
Hạ Chiêu liếc mắt đưa tình với cô, “Không thành vấn đề.”
Bánh bao nhỏ nghe được đối thoại của bọn họ, vội vàng kháng nghị nói: “Không được không được, quái thú là đánh không thắng được siêu nhân điện quang!”
Hạ Chiêu không phục nói: “Quái thú bố biến thành có thể đánh bại siêu nhân điện quang.”
Bánh bao nhỏ mếu máo: …
Tề Nhiễm Nhiễm nhích ra sau dựa dựa, không tìm được tư thế ngồi thoải mái, sau đó dứt khoát đặt đầu trên vai Hạ Chiêu, bả vai người đàn ông rất rộng, cũng rất rắn chắc, dựa vào rất thoải mái.

Tề Nhiễm Nhiễm hài lòng cọ cọ, sau đó dựa vào không nhúc nhích.
Hạ Chiêu nghiêng mặt nhìn cô, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, cũng chưa nói gì, qua đầu đấu thẻ bài với bánh bao nhỏ.
Qua một lát, nghe thấy Tề Nhiễm Nhiễm trầm giọng nói với anh: “Không phải anh là thương nhân hám lợi sao? Sao không nghĩ đến việc đẩy cậu nhóc đi?”
Hạ Chiêu quăng một thẻ ra, nháy mắt bị bánh bao một phát hạ gục, anh cũng không để ý, xoay đầu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm: “Em đừng hắt nước bẩn cho anh, tuy rằng anh yêu tiền, nhưng muốn có được bằng cách đứng đắn, giàu lên nhờ trẻ con, đánh chết anh cũng không làm, huống chi chính là con của anh.”
Tề Nhiễm Nhiễm bật cười thành tiếng, “Xem ra anh đã rất quen với thân phận bên này rồi.’
Hạ Chiêu thấp giọng hỏi cô: “Em vẫn chưa quen sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Tạm ổn đi, năng lực thích ứng của em rất mạnh, huống hồ con trai đáng yêu như vậy.”
Trong lòng cô thật ra thấy rất may mắn, chuyện xuyên qua này xảy ra trên người mình, vừa bắt đầu chắc chắn sẽ hoảng loạn, nhưng cũng may có Hạ Chiên ở đây, cho dù là đối thủ một mất một còn, tốt xấu gì cũng là người cùng một thế giới đến, xem như đồng hương, mới khiến cô sẽ không cảm thấy bất lực.

Hôm diễn thử, Tạ Thanh đặc biệt đẩy xuống một thông cáo đi cùng bọn họ một chuyến, bởi vì còn chưa chính thức bắt đầu quay, cho nên nơi diễn thử được chọn là một phòng hội nghị của khách sạn nơi đạo diễn dừng chân.
Bởi vì bọn họ đến sớm, mấy người giữ vai trò quan trọng vẫn chưa đến, Tạ Thanh bèn lên tầng tìm đạo diễn Kha trước, để lại Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu ở phòng hội nghị chờ.
Hai người đều là người nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, đến chỗ nào cũng không bối rối.

Có điều Tề Nhiễm Nhiễm còn không yên tâm lắm về Hạ Chiêu, cầm kịch bản buộc anh luyện lời thoại thuần thục hơn nữa.
Hạ Chiêu bị ép đến không còn cách nào khác, lại nhìn một lần, xem xong cả giận nói: “Em cũng ép anh học thuộc mấy ngày rồi, có mấy câu từ, học thuộc tới học thuộc lui, anh cũng không phải người ngu, sao có thể không nhớ được.”
Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh, “Anh cũng chưa từng đóng phim, ở trước mặt một đám người, anh có thể đảm bảo mình nói lời thoại được trôi chảy không?” Hạ Chiêu học cô cười lạnh, nói: “Làm sao mà không thể được, ở trước mặt đám người diễn thuyết, anh là đỉnh nhất đấy.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Thiếu chút nữa đã quên, trước kia anh lãnh đạo cả một công ty giải trí lớn.
“Được thôi, anh có tự tin là được.” Cô nói.
Hạ Chiêu xích lại gần Tề Nhiễm Nhiễm, cúi đầu nhìn biểu cảm của cô, nhẹ giọng hỏi: “Không tức giận?”
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn anh, “Không có.”
Hạ Chiêu: “Thật sự?”
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, “Thật sự không có.”
Hạ Chiêu quay đầu nhìn bên ngoài phòng họp, còn chưa có ai đến, nói: “Anh không tin, trừ phi em hôn anh một cái.”
Tề Nhiễm Nhiễm tức giận đẩy anh ra, “Cút đi!”
Hạ Chiêu không biết xấu hổ nói: “Anh không biết cút, em biết thì em dạy anh đi.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hai người đang ầm ĩ, lại có mấy người từ cửa phòng họp bước vào, trong đó có một cô gái vóc người hơi gầy, nhìn qua cũng chỉ chừng 20 tuổi, trang điểm tinh xảo, mặc một bộ mới nhất của thương hiệu trên người, chắc hẳn là Ôn Dĩ Huyễn.
Là người muốn tranh nhân vật với Tề Nhiễm Nhiễm.
Trước một ngày Lê Hà đã tìm ra tư liệu của Ôn Dĩ Huyễn cho Tề Nhiễm Nhiễm xem, là tuyến ba tuyến bốn có chút danh tiếng nhỏ, hai năm này đà lên rất nhanh, sau lưng có thể là có thế lực làm chỗ dựa.

Đây cũng là chỗ khó xử của đạo diễn Kha, một bên là người Tạ Thanh tiến cử, một bên là người có hậu phương, đắc tội với ai cũng không được, chỉ có thể dựa vào biểu hiện hôm nay của hai người.
Lúc Tề Nhiễm Nhiễm đánh giá cô ta, đồng thời cô ta cũng đánh giá cô, sau khi phát hiện quần áo trên người Tề Nhiễm Nhiễm bình thường, cô ta không nhịn được nhướng mày, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.
Người đại diễn kéo Ôn Dĩ Huyễn sang một bên, bảo cô ta tém tém lại một chút, đừng quá lộ liễu.
Ôn Dĩ Huyễn cười khẽ, dùng âm lượng nhìn thì như nhỏ nhưng thật ra toàn bộ mọi người đều có thể nghe thấy, nói với người đại diện: “Người keo kiệt như vậy, sao có thể thể hiện được dáng vẻ của một tiểu thư xinh đẹp yêu kiều??”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.