Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 5: 5: Bánh Bao Thành Tinh




Tập đầu tiên của chương trình sắp xếp thi đấu cá nhân, có thể thấy được tâm cơ tổ chương trình nặng bao nhiêu, mục đích chính là muốn tách vợ chồng son ân ái ra, khiến bọn họ đứng ở hai bên đối lập, như vậy độ thảo luận sẽ tăng, chương trình cũng càng đáng xem.

Thợ quay phim tất nhiên cũng biết trọng điểm của kỳ này, cũng rất nỗ lực tìm một chút điểm mâu thuẫn để quay phim, chỉ là anh ta không ngờ tới, Hạ Chiêu lại có thể “biết điều” như vậy, vừa vào đã chơi lớn, trói bà xã mình luôn! Cái này… Cái này cũng bạo quá rồi!
Thợ quay phim quả thực là hai mắt lóe sáng, dọc đường tràn đầy năng lượng, vây quanh hai người quay phim cẩn thận, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.

Tính cách Hạ Chiêu luôn kiêu ngạo, hoàn toàn không xem người và ống kính bên cạnh ra gì, Tề Nhiễm Nhiễm cũng là người rất quen thuộc với ống kính, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng, lúc này cô đang tức đến nổ phổi tranh luận với Hạ Chiêu, “Anh mau thả em ra, em không đồng ý với kế hoạch này!”
Theo cách làm của anh, anh có thể đạt hạng nhất, không sai, nhưng cô sẽ thành hạng chót đấy!
Mẹ nó, tâm tư tên này quá ác độc, tìm cơ hội công để báo thù tư!
Hạ Chiêu trói người xong, nhàn nhã mà dựa vào trước quầy bán hàng, hỏi cô: “Vì sao không đồng ý? Nói thử lý do xem.


Tề Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh lấy em làm mồi là có thể cướp được hoa của người khác, vậy còn em thì sao? Không phải là em chẳng có bông nào à!”
Hạ Chiêu cong môi, nói: “Yên tâm, em là vợ của anh, đương nhiên anh sẽ không để em hạng bét, đến lúc đó anh sẽ chia cho em một ít.


Tề Nhiễm Nhiễm: …
Đồ hèn hạ!!
Hạ Chiêu dùng ánh mắt dò xét trên người cô, cười cảnh cáo nói: “Có phải em đang thầm mắng anh trong lòng không, anh nói cho em nghe, mắng một câu ít một bông hoa, tốt nhất là em nên cân nhắc trước khi mắng.


Tề Nhiễm Nhiễm hít thở sâu, nghĩ thầm tên họ Hạ nhà anh chờ đấy cho chị đây, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
Chửi thầm xong, cô giương khóe miệng, nở một nụ cười ngọt ngào, nói với anh: “Em có mắng anh đâu, sao anh có thể nói người ta như vậy chứ.


Giọng điệu mềm mại yếu ớt, thành công khiến hai người nổi da gà, chỉ có thợ quay phim bên cạnh cảm thấy âm thanh này thật là ngọt ngào chết mất.

Quá trình chờ đợi có chút nhàm chán, Hạ Chiêu cắm hai bông hồng của hai người trên người Tề Nhiễm Nhiễm, sau đó ngồi xổm bên cạnh cô, câu được câu không nói chuyện trêu chọc cô.

“Có phải rất muốn anh cởi trói cho em không?” Anh hỏi, trên mặt còn treo ý cười nhàn nhạt, cho dù ngồi xổm, cũng ngồi xổm đến phong lưu phóng khoáng.

“Em nói muốn, anh sẽ cởi trói cho em sao?” Tề Nhiễm Nhiễm tức giận nói.

“Cũng không phải không thể.

” Anh giống như suy tư vài giây, nói: “Anh hỏi em mấy câu, đáp án của em khiến anh hài lòng thì anh có thể cởi trói cho em.


Tề Nhiễm Nhiễm: …

Tên khốn này lại bắt đầu đào hố cho cô rồi!
“Anh hỏi đi.

” Cô thấy chết không sờn nói.

Hạ Chiêu mang theo ý cười, hỏi cô: “Anh có đẹp trai không?”
Phi! Xấu xí như yêu quái ấy!
Tề Nhiễm Nhiễm cười ngọt ngào nói: “Chồng em đương nhiên đẹp trai nhất!”
Ý cười của Hạ Chiều càng đậm, lại hỏi: “Có phải em cực kỳ yêu anh không?”
Phi! Giết chết anh tôi còn thấy tàm tạm!
Tề Nhiễm Nhiễm cắn răng, nói: “Em yêu anh “chết” mất!” Trọng tâm đặt trên chữ “chết”.

Hạ Chiêu hài lòng gật đầu, nghĩ một lát, lại hỏi: “Sau này có phải đề nghe lời anh không? Anh nói hướng Đông em không dám đi hướng Tây?”
Nụ cười của Tề Nhiễm Nhiễm không thay đổi, nhưng giọng điệu đã đè thấp xuống, “Chồng ơi, có phải có hơi quá đáng rồi không?”
Hạ Chiêu nhướng mày, “Quá đáng sao? Không có mà, em không muốn cởi trói sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm lại hít thở sâu lần nữa, nói: “Được, anh nói vậy thì là vậy.


Nhìn dáng vẻ cô giận mà không dám nói gì, rốt cuộc Hạ Chiêu không kìm nén được, “Phụt” cười một tiếng, cúi đầu cười một lúc lâu, anh mới đứng lên, duỗi người, nói: “Ai da, anh đi nhìn thử có người tới chưa.


Nhìn anh ta đứng lên đi ra ngoài, Tề Nhiễm Nhiễm tức giận nói: “Anh chơi em?!”
Hạ Chiêu cợt nhả nháy mắt với cô, đi ra ngoài cửa tiệm nhìn trái ngó phải một chút, lập tức vội vàng chạy về, nói với thợ quay phim: “Thầy này, anh mau trốn đi, có người tới, không nên bị phát hiện.


Thợ quay phim rất biết ý, vội vàng chạy vào trong phòng, sau đó tìm một góc khuất gian xảo trốn vào quay phim.

Hạ Chiêu từ lúc bắt đầu đã chọn xong vị trí trốn, lúc này nhanh chóng trốn vào góc, nhỏ giọng nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Giờ phải xem em rồi.


Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh nói: “Tại sao em phải phối hợp với anh?”
Hạ Chiêu: “Hoa hồng chia ba bảy.


Tề Nhiễm Nhiễm: “Năm năm.


Hạ Chiêu: “Bốn sáu, không thể nhiều hơn nữa.



Tề Nhiễm Nhiễm bình tĩnh nói: “Năm năm.


Hạ Chiêu: “Được, năm năm.


Sau khi cấu kết làm việc xấu, kế hoạch câu cá chính thức được thực hiện.

Người đi qua đây là Viên Nghị và Hạ Điềm, đôi vợ chồng này dọc đường đến đây trò chuyện vui vẻ với bọn họ, xem như là đạt được tình hữu nghị không tồi, chỉ là không ngờ tới, người đầu tiên phải khai đao là bọn họ, thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật.

“Ai da, đây không phải là Thẩm Vũ sao? Sao lại bị trói thế?” Hạ Điềm đứng ở cửa tiệm, ngạc nhiên nhìn Tề Nhiễm Nhiễm.

Tề Nhiễm Nhiễm ảo não nói: “Còn không phải là ông chồng chết tiệt của tôi sao, đáng ghét chết mất, nói là trói tôi lại, anh ấy bớt đi một đối thủ, cô nói xem kiểu chồng này còn có tác dụng gì nữa, không bằng chia tay cho rồi!”
Cô nửa thật nửa giả nói, nói xong còn làm vẻ mặt đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Hạ Điềm.

Hạ Điềm không nghĩ nhiều, chỉ là cười nói: “Chồng cô thật sự xuống tay được.


Tề Nhiễm Nhiễm: “Còn không phải sao.


Viên Nghị nhìn hoa hồng trên người Tề Nhiễm Nhiễm, nói nhỏ với Hạ Điềm: “Có muốn lấy hai bông hoa của cô ấy không?”
Hoa hồng có chút khó tìm, bọn họ tìm nửa ngày, cũng mới tìm được hai bông, cho nên nhìn thấy hai bông hoa trên người Tề Nhiễm Nhiễm, nổi lên ý định cướp đồ.

Hạ Điềm nhíu mày, “Có phải có bẫy không?”
Viên Nghị nhíu mày, cũng đang suy nghĩ khả năng này, anh ấy hỏi Tề Nhiễm Nhiễm: “Chồng cô trói cô chặt như vậy, sao không lấy hoa hồng đi?”
Tề Nhiễm Nhiễm méo miệng nói, “Anh ấy nói vợ chồng cùng nhau, để lại cho tôi làm kỷ niệm, dù sao anh ấy có thể đi cướp của người khác, mấy người đừng qua đây, tôi chỉ có hai bông hồng này thôi, mấy người đừng qua đây cướp.


Hạ Điềm cười gượng: “Sao có thể, tất nhiên chúng tôi sẽ không cướp, chỉ là nhìn cô bị trói khó chịu như vậy, chúng tôi giúp cô cởi trói có được không?”
Cô ấy nói xong, quay đầu nhìn Viên Nghị.

Viên Nghị gật đầu, “Chúng tôi đến cứu người.


Vẻ mặt Tề Nhiễm Nhiễm đề phòng, trên người bị trói không thể cử động, chỉ có thể dậm chân nói: “Không cần không cần, tôi thích bị trói, không cần hai người cứu, mấy người đừng tới aaaaaaa!!”

Hạ Điềm bị dáng vẻ căng thẳng của cô chọc cười, chỉ huy Viên Nghị nói: “Chồng ơi, lên.


Vì thế hai người đi vào trong tiệm, một người đi lấy hoa hồng của Tề Nhiễm Nhiễm, một người có lòng tốt cởi trói cho Tề Nhiễm Nhiễm.

Tề Nhiễm Nhiễm còn đang cố sống cố chết vùng vẫy, “Mấy người đừng lấy hoa hồng của tôi, hu hu, đã nói là tình bạn hữu nghị mà? Sự tín nhiệm đâu rồi?”
Hạ Điềm cười nói: “Hữu nghị là cái gì? Tín nhiệm là cái gì? Tôi nói với cô nè, từ lúc bắt đầu chơi trò chơi, chính là lục thân không nhận (1)! Ha ha ha… A!!!!”
(1) Lục thân chỉ họ hàng thân thuộc, cả câu mang nghĩa chối bỏ ruột thịt máu mủ.

Hạ Điềm đang cười biến thành thét chói tai.

Bởi vì mấy đóa hoa hồng trong tay cô ấy, trong thoáng chosc đã bị người khác cướp rồi!
Hai người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, phát hiện Hạ Chiêu vẻ mặt đắc ý vẫy tay với bọn họ, cầm trong tay chính là hoa hồng bọn họ khổ cực tìm được.

Hạ Điềm: …
Viên Nghị: …
“Hai người quá nham hiểm!!!” Hạ Điềm dở khóc dở cười nói.

Hạ Chiêu cong khóe miệng, “Đa tạ.


Lúc sau bọn họ vẫn lặp lại chiêu cũ, Tề Nhiễm Nhiễm bị trói, Hạ Chiêu trốn đi, mà Viên Nghị và Hạ Điềm bị cướp hoa hồng, vốn đang định cướp lại nhưng thực lực của Hạ Chiêu thật sự quá mạnh, hai người bọn họ hợp tác cũng không thắng được một mình Hạ Chiêu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

Có điều hai người cũng không đi xa, ngồi xổm ở cửa nhỏ giọng thảo luận.

Viên Nghị lên kế hoạch: “Chờ lát nữa khi thầy Hạ cướp hoa hồng của người khác, chúng ta nhân lúc hỗn loạn bắt cá, xem có thể cướp mấy bông về không.


Hạ Điềm gật đầu: “Nghe anh hết!”
Sau đó, vợ chồng Hồ Khải Lưu Vi Vi đi qua bên này, có điều không biết có phải do tuổi tác lớn hơn một chút nên hai người bọn họ tương đối cẩn thận, không bởi vì trên người Tề Nhiễm Nhiễm có hoa mà bị hấp dẫn đi vào, ngược lại tránh đi càng xa.

Mọi người bất đắc dĩ thở dài.

Đợi thêm lát nữa, Trương Minh Nhất và Quách Tuấn rốt cuộc xuất hiện, có thể là thời gian tìm kiếm tương đối dài, hai người bọn họ trên tay đều cầm mấy bông hoa, thu hoạch khá phong phú.

Nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm một mình bị trói trong tiệm, trên người còn có mấy bông hoa, hai mắt Trương Minh Nhất tỏa sáng, lập tức muốn đi vào bên trong, lại bị bạn trai Quách Tuấn kéo lại, Quách Tuấn cũng là người tương đối cẩn thận, vừa thấy tình hình đã có chút nghi ngờ: “Có phải có chỗ nào kỳ lạ không?”
“Có cái gì kỳ lạ được, chắc chắn là cô ta bị chồng mình trói chặt, không phải rất ân ái sao? Sao mà nói trói liền trói, thật sự thú vị.

” Trương Minh Nhất cười nói, ngay sau đó không để ý Quách Tuấn ngăn cản, nhấc chân đi vào.

“Thẩm Vũ, không phải mỗi ngày cô với chồng đều show ân ái sao? Sao vừa quay chương trình đã phản bội rồi? Ân ái đều là giả hả?” Trương Minh Nhất vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Tề Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói với cô ta: “Cô đừng vào đây, tôi đây rõ ràng đã sắp đặt bẫy rồi, cô mà vào, đảm bảo có đi mà không có về, đi nhanh đi.



Trương Minh Nhất nhíu mày, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Tề Nhiễm Nhiễm, phát hiện trên mặt cô mặc dù ngụy trang rất bình tĩnh nhưng hai cẳng chân vẫn luôn run rẩy với biên độ nhỏ, cô ta tự thấy đã nhìn ra động cơ của Tề Nhiễm Nhiễm, không khỏi đắc ý cười: “Cô cho rằng tôi ngốc hả? Rõ ràng cô chỉ đang hư trương thanh thế thôi, nếu như thật sự có bẫy, cô căng thẳng cái gì? Cũng sắp căng thẳng đến hai chân run lẩy bẩy rồi kia.


Nói xong, cô ta quay đầu nói với Quách Tuấn: “Đi cướp lấy hoa hồng trên người cô ta mau.


Quách Tuấn hơi do dự, vẫn nghe lời mà đi về phía Tề Nhiễm Nhiễm.

Đúng lúc này, Trương Minh Nhất đột nhiên bị người nào đó phía sau đẩy một cái, đẩy đến mức cô ta hơi loạng choạng, nhào thẳng về phía Quách Tuấn, đang lúc hai người bọn họ ôm thành một cụm, hoa hồng trên tay hai người lập tức bị người đó cướp đi.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có hai người xông vào, là Viên Nghị và Hạ Điềm, hai người vừa chạy vào vừa kêu: “Xông lên!!”
Sau đó, hiện trường cực kỳ hỗn loạn, năm người trưởng thành đang vây quanh Tề Nhiễm Nhiễm tranh đoạt thành một đoàn.

Tề Nhiễm Nhiễm co hai chân lên ghế sợ người khác dẫm lên.

Một lát sau, mới nghe Viên Nghị nói: “Người đâu? Thầy Hạ đi đâu rồi??”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là thợ quay phim có lòng tốt nhắc nhở bọn họ, nói Hạ Chiêu cầm một bó hoa hồng lớn, thừa dịp hỗn loạn chạy đi rồi.

Mọi người: …
Chương trình vẫn quay hình đến chạng vạng mới kết thúc, kết quả cuối cùng, chẳng có gì bất ngờ, Hạ Chiêu giành hạng nhất, Hồ Khải và Lưu Vi Vi chia nhau hạng hai hạng ba, vài người còn lại, đều hạng chót.

Tề Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, đồ khốn Hạ Chiêu này, đã nói là chia đều, cuối cùng ngay cả một cánh hoa cũng đếch cho cô!
Buổi tối quay trở lại khách sạn, Tề Nhiễm Nhiễm tắm rửa xong trước, nằm chơi với tiểu Bách Luân ở trên giường.

Chờ Hạ Chiêu từ trong phòng tắm ra, bánh bao nhỏ ngẩng đầu nói với bố: “Bố ơi, con muốn ăn kẹo bông.


Hạ Chiêu nhíu mày, “Tối rồi còn muốn ăn kẹo bông??”
Trong đôi mắt to tròn của bánh bao nhỏ lóe lên sự mong đợi, xuống giường lôi kéo tay bố, đi đến trước cửa sổ sát đất, chỉ xuống dưới lầu nói: “Bố nhìn xem, dưới lầu có kẹo bông kìa.


Hạ Chiêu liếc mắt nhìn xuống dưới, quả nhiên có người bán hàng rong đang bán, suy nghĩ một chút, anh hỏi Tề Nhiễm Nhiễm: “Nhóc con có thể ăn cái này không?”
Tề Nhiễm Nhiễm vẫn tức giận từ lúc quay chương trình, cũng mặc kệ anh, nằm trên giường quay gáy về phía anh, buồn bực nói: “Tùy anh!”
Thế là Hạ Chiêu mặc quần áo đi ra ngoài, xoa đầu cậu nhóc, nói: “Con đợi đấy, bố đi mua hai cây lên, một cho con, một cho mẹ con.


Bánh bao nhỏ vui vẻ gật đầu, “Cảm ơn bố!”
Chờ sau khi Hạ Chiêu cầm di động rời đi, bánh bao nhỏ quay lại mép giường, vươn tay nhỏ sờ gáy mẹ, nói: “Mẹ ơi, mẹ đang giận ba ạ?”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Ừm, hôm nay bố con bắt nạt mẹ!”
Bánh bao nhỏ nói: “Vậy chúng ta không mở cửa cho bố, không cho bố vào, được không ạ?”
Mắt Tề Nhiễm Nhiễm sáng lên, lập tức xoay người ngồi dậy, được nha, bánh bao nhỏ này thành tinh rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.