Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 57: Quả thật là cô ta



“Chuyện hotsearch là như thế nào? Tôi tốn nhiều tiền như vậy, một chút bọt nước cũng không tạo được? Bây giờ toàn bộ mọi người đều đồng tình cho Thẩm Vũ.”

“Lộn ngược dòng cái gì, anh đừng có mà tìm cớ, trước kia lúc anh nhận tiền của tôi, cũng không phải nói như vậy.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Anh còn bảo đảm có thể một lần đạp cô ta xuống, mệt cho tôi còn cung cấp nhiều tư liệu cho anh như vậy.”

“Không cần giải thích, nếu không có hiệu quả, khoản phía sau tôi sẽ không chuyển cho anh.”

“Tôi không nói lý lẽ? Nếu như tôi thật sự không nói lý lẽ, tôi chắc chắn còn muốn đòi lại khoản tiền trước đó đã chuyển đấy anh tin không?”

“Phanh phui tôi ra ánh sáng? Mấy người không cần uy tín của phòng làm việc nữa sao? Sau này còn ai dám tìm mấy người làm việc?”



Sau đó Ôn Dĩ Huyễn lại nói mấy lời hung ác, mới cúp điện thoại. Bởi vì tâm tình không tốt, biểu cảm có chút hung dữ, từ túi xách cầm tay trên bàn lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa, hút mạnh liên tục mấy hơi mới thở một hơi thật dài, ngồi ở trên ghế ngẩn người.

Bánh bao nhỏ trốn ở trong góc, khuôn mặt nghiêm túc, Kha Tiểu Diệp được cậu bé kéo vào lòng, miệng bị cậu bé che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, vô tội mà chớp chớp, bánh bao nhỏ sợ cô bé không hiểu chuyện gây ra tiếng động, kinh động đến Ôn Dĩ Huyễn, mới che miệng cô bé lại, Kha Tiểu Diệp hoàn toàn tín nhiệm cậu bèn ngoan ngoãn bị che miệng, cũng không ầm í.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Điện thoại dùng làm máy quay, màn hình đã khóa lại, được bánh bao nhỏ nhét vào túi áo, hai người như dựa sát vào nhau trốn ở trong góc tường như vậy.

Tiểu Tuyết ở bên ngoài đợi một lát, thấy hai đứa nhỏ vẫn chưa ra, mới đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô cũng không biết bên trong là tình huống gì, vậy mà lại để người tiến vào, nếu như bên trong có người thì làm sao bây giờ.

Nghĩ như vậy, tiểu Tuyết cuống cuồng lên, nhấc chân đi về phía phòng hóa trang, còn chưa chờ cô kịp đi đến cửa, trợ lý của Ôn Dĩ Huyễn vội vàng chạy đến, cô ấy chạy gấp, cũng không chú ý người đứng ở cửa là ai, đẩy cửa ra nói vào bên trong: “Chị Huyễn, đạo diễn bảo chị qua đó một chuyến.”

Tiểu Tuyết đứng bên cạnh bị dọa giật mình, trong phòng hóa trang có người thật, còn là Ôn Dĩ Huyễn, nhưng sau khi hai đứa bé kia vào sao một chút tiếng động cũng không có?

Trong lòng tiểu Tuyết nghi ngờ không thôi, nhìn thấy Ôn Dĩ Huyễn bên trong đã đi đến cửa, hỏi trợ lý: “Chuyện gì, phần diễn của tôi không phải quay xong rồi sao?”

Trợ lý kia nói: “Có một cảnh đạo diễn cảm thấy không tốt, bảo mấy diễn viên trở lại quay bổ sung.”

Ôn Dĩ Huyễn mím môi, nói: “Biết rồi, bây giờ qua đó.”

Nói xong cô ta quay đầu nhìn thấy tiểu Tuyết đứng cách đó không xa, lập tức nhíu mày, hỏi cô ấy: “Cô ở chỗ này làm gì?”

Tiểu Tuyết ngẩn người, phản ứng cũng nhanh, nói: “Trước đó tôi làm rơi vòng tay, muốn ở quanh đây tìm xem.”

Ôn Dĩ Huyễn lạnh mắt nhìn cô mấy giây, giống như đang nghi ngờ tính thật giả trong lời cô nói, nhưng cuối cùng vẫn dời tầm mắt đi, cầm di động đi theo trợ lý của cô ta rời khỏi phòng hóa trang.

Tiểu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua ngoại trừ Ôn Dĩ Huyễn cũng không có ai khác, tiểu Tuyết nhíu mày, vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng hai đứa trẻ lén lút chui vào, sao không thấy ai?

“Luân Luân, Tiểu Diệp?” Cô hạ giọng thử gọi một tiếng.

Chờ một lát, mới nghe thấy giọng của bánh bao nhỏ từ trong góc truyền đến, “Chị tiểu Tuyết, chúng em ở đây.”

Tiểu Tuyết thuận theo âm thanh tìm qua, phát hiện trong một góc sau mấy thùng giấy lớn, hai đứa trẻ ngồi xổm ở đó.

“Ai da, sao hai đứa lại trốn ở đây thế, bẩn muốn chết, cả người toàn bụi bặm.” Tiểu Tuyết buồn cười xốc tụi nhỏ lên, lại phủi phủi quần áo trên người hai đứa, mới hỏi bánh bao nhỏ: “Vì sao lại trốn ở chỗ này, vữa rồi mấy người chị Ôn kia có nhìn thấy các em không?”

Bánh bao nhỏ nói: “Cô ấy chưa phát hiện ra bọn em, bọn em mới trốn đấy.”

“Vì sao muốn trốn vậy?” Tiểu Tuyết không hiểu hỏi, cô ấy cũng không nghe thấy Ôn Dĩ Huyễn nói chuyện điện thoại bên trong.

Không chờ bánh bao nhỏ trả lời, Kha Tiểu Diệp đã học được cách giành trả lời, cô bé nói với tiểu Tuyết: “Như vậy chơi mới vui ạ!”

Tiểu Tuyết: …

Bánh bao nhỏ cũng không giải thích, chỉ nói với tiểu Tuyết: “Chị tiểu Tuyết, chỗ này không vui, chúng ta đi đến phòng nghỉ đi, nơi đó mát mẻ hơn.”

Tiểu Tuyết sờ mồ hôi trên trán cậu nhóc, trong phòng hóa trang này cũng có điều hòa, chỉ là cửa không đóng, khí lạnh chạy mất đôi chút, cho nên cảm thấy không mát mẻ nữa, nghe bánh bao nhỏ nói muốn trở về, tiểu Tuyết bèn nắm tay hai đứa rời đi.

Hôm nay Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm có cảnh diễn chung, trong kịch bản, Tề Nhiễm Nhiễm ở một lần phỏng vấn, nhắc đến chuyện hợp tác với Cố Văn Sâm, giọng điệu có chút mờ ám, kết quả buổi phỏng vấn này vừa đăng lên, scandal của cô và Cố Văn Sâm bèn lên hotsearch. Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm biết hotsearch, cũng không xử lý, có không ít tin nhắn riêng tư gửi đến. Cô đang muốn chứng minh scandal, ai ngờ tin ra chưa được bao lâu, Cố Văn Sâm đã đăng Weibo làm sáng tỏ scandal này. Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc làm sáng tỏ scandal, đây không thể nghi ngờ là đang vả vào mặt Tề Nhiễm Nhiễm, khiến Tề Nhiễm Nhiễm khó xử.

Hôm nay tâm tình Tề Nhiễm Nhiễm không tốt, bèn đến câu lạc bộ thường tới uống rượu, vừa vặn gặp được Hạ Chiêu, cô vốn không muốn để ý đến anh, kết quả người đàn ông này cứ mặt dày đến gần, còn âm dương quái khí cạnh khóe cô, đổi lại là ngày thường, Tề Nhiễm Nhiễm chắc chắn phải cùng anh ầm ĩ một trận, nhưng lúc này tâm tình cô thật sự không tốt, bị anh nói mấy câu, cứ thế mà khóc lên.

Thấy cô khóc lên, Hạ Chiêu lập tức hoảng hốt, tay chân luống cuống.

Cảnh này quay tình hình bọn họ ở câu lạc bộ.

Hạ Chiêu vốn nên diễn ra bản chất vốn có của mình, nhưng ở cảnh này lại NG mấy lần, bởi vì biểu cảm và giọng điệu anh nói kháy Tề Nhiễm Nhiễm không đúng.

Đạo diễn Kha nói: “Tôi cần anh làm ra vẻ chép ép, không phải tán tỉnh dịu dàng, ánh mắt của anh phải thu bớt lại một chút.”

Hạ Chiêu chuyên tâm lắng nghe, sau đó gật đầu, thái dương anh có một lớp mồ hôi mỏng, trợ lý trang điểm tiến lên sửa lớp trang điểm cho anh.

Thừa dịp đứng rảnh rỗi, Tề Nhiễm Nhiễm cười nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì thế, Hạ tổng cũng có lúc tâm địa không cứng rắn nổi hả?”

Khóe mắt Hạ Chiêu ngậm cười, nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, đã cảm thấy cực kỳ đáng yêu, muốn lại gần hôn một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nói: “Anh sợ thật sự làm thế, có người tối đến muốn đá anh xuống giường.”

Trợ lý trang điểm đang sửa lớp trang điểm cho hai người, nghe được lời của bọn họ, không nhịn được cười: “Tình cảm hai vị thật tốt.”

Hạ Chiêu rất tán đồng nói: “Đúng vậy, cho nên mới không quay được cảnh cãi nhau.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng sau đó Hạ Chiêu đã điều chỉnh tốt trạng thái, rất nhanh đã diễn xong cảnh này.

Quay mãi đến 2 giờ chiều, phần diễn của hai người mới coi như là quay xong, ôm bụng đói trở lại phòng nghỉ, đồ ăn phần cho bọn họ đã nguội, Tề Nhiễm Nhiễm cầm lấy di động, gọi lại mấy phần thức ăn ngoài.

Hạ Chiêu đổi cảnh diễn xuống đi vào phòng nghỉ hưởng gió điều hòa, bánh bao nhỏ cùng Kha Tiểu Diệp đang chơi xếp gỗ, Kha phu nhân không có ở đây, chỉ để lại trợ lý nhỏ ở bên cạnh trông coi.

Tề Nhiễm Nhiễm nói với Hạ Chiêu: “Mẹ Tiểu Diệp đi đến đoàn phim bên cạnh thăm ban bạn bè, muộn chút mới trở lại.”

Hạ Chiêu gật đầu, từ thùng bên cạnh lấy ra một chai nước khoáng, sau khi vặn nắp uống ừng ực hết nửa chai.

Bánh bao nhỏ dựng một lâu đài nhỏ, Kha Tiểu Diệp cảm thấy rất đẹp, nói với bánh bao nhỏ: “Anh trai, dùng di động chụp hình nó đi, đây là lâu đài của Tiểu Diệp!”

Bánh bao nhỏ đáp ứng hết yêu cầu, từ trong túi lấy di động ra, di động không khóa mật mã, tay nhỏ của bánh bao nhỏ vừa trượt đã mở máy, sau khi mở khóa, màn hình còn ở giao diện máy ảnh, bánh bao nhỏ giơ lên chụp liên tục mấy tấm lâu đài nhỏ.

Tề Nhiễm Nhiễm ngồi ở bên cạnh bánh bao nhỏ, thấy cậu nhóc đột nhiên lấy di động ra từ trong túi, mẫu mã còn rất mới, không khỏi cảm thấy tò mò, “Bảo bối, con lấy di động từ đâu vậy?”

Bánh bao nhỏ trả lời: “Của Tiểu Diệp ạ, em ấy bảo con quay phim cho em ấy.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Cầm điện thoại quay phim điện ảnh, thật đúng là lợi hại.

Cô buồn cười nói: “Vậy con quay xong chưa?”

Bánh bao nhỏ nghiêm nghị gật đầu, “Đương nhiên ạ.”

Tề Nhiễm Nhiễm rất tâng bốc nói: “Đến đây, để mẹ nhìn xem, Luân Luân có thiên phú làm đạo diễn không nào.”

Nói xong cô nhận lấy di động ở trong tay bánh bao nhỏ, click mở album.

Lướt qua mấy tấm ảnh, Tề Nhiễm Nhiễm đột nhiên sững sờ, cô nhìn thấy Ôn Dĩ Huyễn xuất hiện ở trong màn ảnh, góc quay nhìn qua giống như quay lén, Tề Nhiễm Nhiễm có chút nghi ngờ ấn mở video, xem một lát, sắc mặt dần tối đi.

Hạ Chiêu uống nước xong, thấy Tề Nhiễm Nhiễm nhìn di động, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh nghi hoặc mà tiến lại gần xem, Tề Nhiễm Nhiễm thuận tay ấn phát lại, Hạ Chiêu xem xong, lập tức nhíu mày.

“Thật sự là cô ta làm!” Hạ Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.