Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 6: 6: Ăn Miếng Trả Miếng




Tề Nhiễm Nhiễm nghe xong lời bánh bao nhỏ nói, vui vẻ nửa ngày, nhưng vui vẻ xong, lại có chút hoảng sợ, sau khi bánh bao nhỏ lớn lên sẽ trở thành trùm phản diện, chẳng lẽ lúc này đã là nhân vật phản diện nhỏ có tâm cơ rồi?? Như vậy sao được, cô và Hạ Chiêu còn muốn cho nhóc một tuổi thơ hạnh phúc mà, hóa ra mầm non này từ nhỏ đã lệch lạc rồi??
Tề Nhiễm Nhiễm từ trên giường xuống, bế bánh bao nhỏ đến trên sofa bên cạnh, đặt thằng bé ngồi trên đùi mình, nghiêm túc hỏi: “Bảo bối, vì sao con muốn nhốt bố bên ngoài?”
“Bởi vì mẹ tức giận.

” Bánh bao dùng giọng điệu non nớt trả lời.

“Tức giận thì sẽ không để bố vào phòng, sao con lại nghĩ đến điều này?”
Tiểu Bách Luân chớp đôi mắt to tròn ngẫm nghĩ, nói: “Buổi tối cậu đi đánh bài, mợ sẽ nhốt cậu ở bên ngoài.


Tề Nhiễm Nhiễm: …
Khá lắm, hóa ra là mưa dầm thấm lâu, có nguyên mẫu tham khảo!
Có điều bánh bao nhỏ này thật sự cực kỳ thông minh, nhỏ như vậy đã biết học đi đôi với hành, người lớn bên cạnh dẫn dắt tốt, tương lai chính là người tài giỏi, chỉ dẫn không tốt, tương lai chính là trùm phản diện đỉnh cấp thiên hạ.

“Vậy mợ không mở cửa, chẳng phải cậu không vào được sao?” Tề Nhiễm Nhiễm cười nói.

“Bà ngoại sẽ ra mở cửa, bà ngoại còn cãi nhau với mợ, cậu đi vào, cũng cãi nhau với mợ, mợ nói sẽ ly hôn.

” Bánh bao nhỏ nói liền một câu dài, dừng lại nuốt nước miếng, sau đó hỏi Tề Nhiễm Nhiễm: “Mẹ ơi, mẹ giận bố, sẽ ly hôn với bố sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Giỏi lắm, trẻ con 4 tuổi bây giờ đều thành tinh như vậy sao?
Vừa mới xuyên qua, khi phát hiện đối thủ một mất một còn biến thành chồng hợp pháp, điều đầu tiên Tề Nhiễm Nhiễm nghĩ đến là ly hôn, hai người là kẻ thù, sao có thể làm vợ chồng, ngày thường không phải sẽ chiến tranh không ngừng sao?
Chỉ là sau này phát hiện cái ý nghĩ ly hôn này không thể thực hiện được, nếu không muốn sau khi lớn lên Hạ Bách Luân hắc hóa, bọn họ phải cho cậu bé một gia đình hoàn chỉnh, một tuổi thơ đầy đủ.

Hơn nữa, trong nội tâm của Tề Nhiễm Nhiễm cũng tồn tại một ý niệm nho nhỏ, cô vừa mới xuyên qua, mới đến đây, hoàn toàn xa lạ với thế giới này, bên cạnh có người mình quen biết, ít nhiều có thể khiến cô không quá hoảng loạn.

“Tiểu Luân Luân muốn mẹ ly hôn với bố sao?” Tề Nhiễm Nhiễm hỏi cậu nhóc.

Bánh bao nhỏ lắc đầu thật mạnh, “Con không muốn, con muốn bố và mẹ.


Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa.

Hai mẹ con đồng thời nhìn về phía huyền quan (1).

(1) Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.


Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Tề Nhiễm Nhiễm buông bánh bao nhỏ xuống, đứng lên nắm tay cậu bé đi đến cạnh cửa, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói với cậu nhóc: “Con hỏi xem là ai đi?”
Bánh bao nhỏ nghiêm túc gật đầu, há miệng lớn tiếng nói: “Bố ơi, mẹ hỏi bố là ai?”
Tề Nhiễm Nhiễm bên trong: …
Hạ Chiêu ngoài cửa: …
Tề Nhiễm Nhiễm đỡ trán, nghĩ thầm nhóc con này biết hố mẹ nó quá.

Nghe thấy ngoài cửa, Hạ Chiêu nói: “Bố là bố con.


Bánh bao nhỏ nhất thời không thể lý giải ý “bố con”, ghé trên cánh cửa, tò mò hỏi: “Bố con là ai?”
Tề Nhiễm Nhiễm cắn răng nín cười, cuối cùng vẫn công cốc: “Phụt…”
Đây rốt cuộc là bảo bối tuyệt thế gì đây, buồn cười quá!
Hạ Chiêu ngoài cửa chậc một tiếng, nghĩ thầm nói chuyện cùng trẻ con, vẫn nên bình thường chút mới được, vì thế hít thở sâu, nói: “Bố là bố con, mua cho con kẹo bông này, mau mở cửa.


Đạo diễn tổ chương trình mới từ bên ngoài tiến vào, lúc đi qua hành lang nhìn thấy Hạ Chiêu dáng vẻ sầu não một tay cầm hai cây kẹo bông, một tay gõ cửa, cảm thấy rất ngạc nhiên, bèn đứng lại bước chân đến chào hỏi Hạ Chiêu.

Hai vợ chồng này hôm nay biểu hiện ở trong chương trình cực kỳ xuất sắc, hiệu ứng show giải trí max điểm, thực sự khiến đạo diễn phải lau mắt nhìn.

“Thầy Hạ, sao vậy?” Đạo diễn cười hỏi anh.

Hạ Chiêu cười chào hỏi, lại bất đắc dĩ nói: “Bị hai mẹ con khóa cửa nhốt bên ngoài.


Đạo diễn vui vẻ, nói: “Cãi nhau sao?”
Hạ Chiều nhún vai, nói: “Giận tôi hôm nay chơi game không nhường cô ấy!”
Đạo diễn duỗi tay vỗ vỗ vai anh, làm ra vẻ tôi hiểu tôi hiểu cả, nói: “Vậy anh cố lên, tôi ủng hộ anh về mặt tinh thần.

” Nói xong, bèn đi về phía phòng mình, vừa đi vừa gọi điện cho thợ quay phim, “Cậu vác cái máy quay đến trước cửa phòng thầy Hạ quay chút tư liệu sống, đến lúc đó cũng có thể làm clip hậu trường.


Hạ Chiêu: …
Hai mẹ con bên trong không biết tình hình bên ngoài, Tề Nhiễm Nhiễm còn đang dạy bánh bao nhỏ nói với bên ngoài.


Bánh bao nhỏ tiếp tục ghé vào cánh cửa, nói: “Bố ơi, mẹ nói, muốn vào phải trả lời câu hỏi trước đã.


Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, nhỏ giọng nói bên tai bánh bao nhỏ: “Mẹ có đẹp không?”
Bánh bao nhỏ lớn tiếng nói với cánh cửa: “Mẹ nói mẹ có đẹp không?”
Hạ Chiêu: …
Ban ngày đùa giỡn quá đà, nhanh như vậy đã bị nghiệp quật không trượt phát nào.

Anh quay đầu nhìn thợ quay phim cách mình mấy bước chân, cười híp mắt, lặng lẽ thở dài, nói với cánh cửa: “Mẹ con đẹp nhất thiên hạ.


Bánh bao nhỏ lại hỏi: “Mẹ nói có phải bố yêu mẹ nhất nhất không?”
Hạ Chiêu chống trán trên cánh cửa, sống không còn gì luyến tiếc, “Bố yêu “chết” mẹ con luôn.


Bánh bao nhỏ nói: “Sau này có phải đều nghe theo mẹ con không, mẹ nói đi hướng Đông… Bố không thể đi hướng Tây.


Hạ Chiêu nhận mệnh nói: “Được, đều nghe mẹ con! Hỏi xong chưa, mau mở cửa.


Anh vừa dứt lời, cửa phòng cạnh một tiếng mở ra, cậu nhóc đứng ở huyền quan, cười híp mắt duỗi tay về phía hắn, “Bố ơi, kẹo bông của con.


Hạ Chiêu quay đầu vẫy tay mới thợ quay phim, sau đó vào phòng khóa trái cửa, nghiến răng nghiến lợi nói với cậu nhóc: “Nhóc phản đồ, bố vui vẻ đi mua kẹo bông cho con, con lại hợp tác với mẹ con ức hiếp bố!!”
“Bố ơi, mau đưa kẹo bông cho con.

” Bánh bao nhỏ bám vào đôi chân dài của bố, duỗi cánh tay nhảy lên không ngừng.

Hạ Chiêu bị cậu nhóc quấn lấy không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm một cây kẹo trong đó đưa cho nhóc, bản thân cậu nhóc có được kẹo bông, cũng không quên đòi lợi ích cho mẹ, chỉ vào một cây kẹo đường khác, nói: “Cái kia cho mẹ.


Hạ Chiêu giương mắt nhìn về phía người phụ đang đi về phía phòng khách nhỏ, hừ lạnh một tiếng, lúc đầu đúng là mua một cây kẹo bông cho cô nữa, nhưng lúc này tuyệt đối sẽ không cho cô.

Dẫn bánh bao nhỏ quay lại phòng khách nhỏ, ngay ở trước mặt Từ Nhiễm Nhiễm, Hạ Chiêu giật phần đầu giống như bông từ trên cây kẹo, sau đó tùy tiện vo tròn biến kẹo bông thành viên tròn nhỏ, lại nhét vào trong miệng, lập tức tan thành nước.


Ăn xong anh còn đắc ý nhướng mày với Tề Nhiễm Nhiễm, dáng vẻ trúng số độc đắc.

Tề Nhiễm Nhiễm: …
Sau hai giây ngớ người, cô ghét bỏ mà bĩu môi, “Trẻ con!”
Ngày hôm sau, một nhà ba người lại dậy thật sớm, hai người dẫn tiểu Bách Luân xuống lầu ăn sáng, sau đó lại giao cậu nhóc cho Lê Hà, bánh bao nhỏ trải qua một ngày rèn luyện, đã cực kỳ quen thuộc quy trình này, ngoan ngoãn đi theo Lê Hà xem bố mẹ quay chương trình.

Bởi vì chương trình đều không mời đại minh tinh gì, cho nên lịch trình sắp xếp rất tốt, lần này muốn quay một mạch ba tập của chương trình, thời gian quay là một tuần.

Hôm nay đổi hiện trường, đi đến một trung tâm triển lãm, địa điểm cực kỳ lớn, giống như cái mê cung.

Đợi người đến đông đủ, đạo diễn bắt đầu trình bày quy tắc trò chơi, “Mọi người chia hai người một đội, tìm kiếm manh mối nhiệm vụ bên trong trung tâm triển lãm, manh mối sẽ gợi ý cho mọi người bước tiếp theo nên làm gì, ai tìm đủ manh mối trước, người đó có thể rời khỏi nơi này trước, chạy tới địa điểm làm nhiệm vụ kế tiếp, chuyển địa điểm càng sớm tỉ lệ chiến thắng càng lớn, nhắc nhở: Manh mối nhiệm vụ bên trong trung tâm triển lãm chỉ hướng về nhiều nhiệm vụ, mọi người phải nghiêm túc phân biệt.


Đạo diễn bố trí xong nhiệm vụ, để mọi người phân tán đi tìm manh mối.

Lúc Tề Nhiễm Nhiễm xoay người lén che miệng ngáp một cái, tối hôm qua bánh bao nhỏ không đái dầm nữa, nhưng lại ngủ rất không nề nếp, một lúc lại duỗi tay một lúc lại đá chân, nửa đêm Tề Nhiễm Nhiễm bị đá tỉnh hai lần, lúc này bị thiếu ngủ nghiêm trọng.

Có người đang tìm kiếm ở tầng 1, Hạ Chiêu tỏ ý bảo Tề Nhiễm Nhiễm lên tầng tìm kiếm, hai người đang đi trên cầu thang, thợ quay phim đứng ở phía trước quay.

Hạ Chiêu liếc mắt nhìn ống kính, rất tự nhiên nắm tay Tề Nhiễm Nhiễm, dịu dàng nói: “Vợ ơi, tối hôm qua lại ngủ không ngon sao? Thật khiến người ta đau lòng mà.


Tề Nhiễm Nhiễm nâng mí mắt liếc nhìn anh ta một cái, “Cho nên lát nữa lúc tìm manh mối, anh phải càng cố gắng hơn mới được nha chồng ~~~”
Hạ Chiêu nhướng mày, nghiêm túc nói: “Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, vợ cũng phải cố lên đó.


Tề Nhiễm Nhiễm: …
Thẻ nhiệm vụ giấu không quá kỹ, hai người đi lên tầng 2, tìm một mạch được mấy tấm, nhưng manh mối nhiệm vụ cực kỳ hỗn loạn, nhìn qua đều chỉ mấy nhiệm vụ khác nhau.

Hai người đang đầu óc mơ hồ nghiên cứu mấy tấm thẻ, lại có một đội đến tầng hai, Tề Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn, là Trương Minh Nhất và Quách Tuấn, quả nhiên không phải oan gia không gặp nhau, hôm qua mới kết thù xong hôm nay vừa bắt đầu đã lại đối mặt.

“Ai da, là mấy người hả.

” Trương Minh Nhất lạnh mặt đi về hướng bọn họ, “Xem ra tìm được không ít thẻ nhỉ, sao nào, hôm nay còn muốn cướp không?”
Tề Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm vẫn còn trước ống kính kìa, cười nói: “Không loại trừ khả năng này, chỉ cần không trái với quy tắc trò chơi là được rồi.


Hạ Chiêu nói chuyện càng thẳng thắn, anh nói: “Mấy người có thể tới cướp thẻ, chỉ cần có thể có thể cướp được.


Nhìn dáng vẻ anh bình tĩnh, rõ ràng nghĩ rằng nhóm Trương Minh Nhất không dám đến cướp, mà cướp cũng chẳng cướp nổi.


Trương Minh Nhất dậm chân, “Mấy người đừng đắc ý, chờ xem! Hừ!”
Nói xong lời tàn nhẫn, Trương Minh Nhất kéo bạn trai đi.

Nhìn hai người bọn họ đi lên tầng, Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, nghĩ thầm lần này coi như là hoàn toàn đắc tội với Trương Minh Nhất rồi.

Hạ Chiêu không có cách nào cảm khái cùng cô, anh đang nghiêm túc nghiên cứu thẻ, tiếp đó nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Ở đây có ba tấm có nội dung không khác nhau mấy, “Tìm bóng bàn màu tím” “Tìm bóng bàn màu đỏ” “Tìm bóng bàn màu trắng”, nói cách khác, mặc kệ là nhiệm vụ nào, đều phải đi tìm bóng bàn trước.


Tề Nhiễm Nhiễm híp mắt nhìn anh, “Không tồi nha, nhanh như vậy đã tìm được trọng điểm.


Hạ Chiêu nhướng mày liếc mắt đưa tình về phía cô, đè thấp giọng nói: “Chồng đỉnh như vậy, có phải nên khen thưởng một nụ hôn không?”
Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh, “Em có thể dùng bàn tay hôn mặt anh đấy.


Hạ Chiêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy cũng được.


Tề Nhiễm Nhiễm không thể không mắng thầm: Đồ lưu manh.

Hai người rất nhanh đã tìm được mấy hộp nhỏ bóng bàn trong một kho hàng nhỏ, mỗi hộp đều phân chia theo màu sắc, hai người tìm được bóng bàn màu đỏ trong đó, phát hiện gợi ý trên bóng có liên quan đến hai tấm thẻ manh mối khác trong tay bọn họ, bèn quyết định tiếp tục làm nhiệm vụ này.

Lúc rời đi, Hạ Chiêu nhìn mấy hộp bóng bàn kia, nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Giấu hết những thứ này đi!”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Chiêu này cũng quá hèn hạ rồi đấy! Nếu như bị đội khác biết được, sẽ bị bọn họ hội đồng đấy!
Tuy rằng trong lòng ghét bỏ, nhưng Tề Nhiễm Nhiễm vẫn cực kỳ nhanh nhẹn giúp đỡ Hạ Chiêu giấu bóng bàn càng kỹ hơn.

Cuối cùng, bởi vì những người khác bị mắc kẹt ở mắt xích này, hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu lại dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, dẫn đầu chạy đến địa điểm nhiệm vụ kế tiếp.

Sau khi đi đến địa điểm, mới biết được nhiệm vụ cuối cùng là muốn thành viên đến đóng vai nhân vật, ai diễn tốt nhất thì người đó hạng nhất.

Đối tượng sắm vai đều là nhân vật nổi tiếng trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình, bởi vì là đội đến sớm nhất, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu có thể tùy ý lựa chọn nhân vật đóng vai.

Hai người nhìn một vòng, cuối cùng Tề Nhiễm Nhiễm chốt đơn.

Tề Nhiễm Nhiễm: “Đóng “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” đi!”
Hạ Chiêu: “Anh đóng Pháp Hải sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm: “Đương nhiên không phải!”
Hạ Chiêu: “Vậy anh đóng ai?”
Tề Nhiễm Nhiễm nói cực kỳ khí phách: “Bạch nương tử!”
Hạ Chiêu: !



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.