Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 20: Chương 20:



 
Chương 20 - Cô dâu
 
Chuẩn bị bước vào kì nghỉ Quốc Khánh dài bảy ngày, trước đó phòng Giáo Vụ của Kim Trung lại đưa ra thông báo: học bù vào hai ngày cuối tuần.
Vì thứ sáu trường tổ chức thi tuyển nên bọn học sinh được nghỉ một ngày. Nhưng nghỉ một ngày mà lại bị bắt đi học bù những hai ngày, nên tiếng kêu r3n oán giận tràn ngập khắp nơi lớp học.

Đặc biệt là bạn học Cẩu Tuấn Vũ.
 "Thả một ngày, nhốt bù lại hai ngày! Còn không bằng giết ta luôn đi!"
 "Có cái ngày cuối tuần tốt đẹp, thế mà lại phải dùng để đi học.... Ta muốn khởi nghĩa vũ trang, gửi đơn kiến nghị đến bộ giáo dục!"
Lâm Tuệ lấy sách giáo khoa ra, Diệp Thanh Thanh nhìn cô, hai người nhìn nhau cười.
 "Học bù vào cuối tuần, vốn dĩ là ý kiến của bộ giáo dục." Lâm Tuệ nói.
 "Đúng vậy." Diệp Thanh Thanh chống cằm, phụ họa thêm nói. "Hơn nữa sau khi học bù thì tới nghỉ Quốc Khánh. Thứ sáu thi tuyển cũng được nghỉ, tính đi tính lại vẫn là chúng ta được lợi nhiều hơn."
Lâm Tuệ thở dài, "Tiếc là thứ sáu mình không thể nghỉ. Tính ra là mình phải học cả bảy ngày liên tiếp."
Lão Cẩu tự biết là mình không có lý để nói tiếp, ngoan ngoãn câm miệng lại.
Nhưng thời gian vào lớp cậu cũng không để mình rảnh rỗi, núp trong bụng bàn ngồi xem tiểu thuyết. Thậm chí đến khi chuông tan học vang lên, cũng không thấy cậu ta ngẩng cái mặt lên.
 "Này, xem cái gì đấy?" Lâm Tuệ không tiện hoạt động nhiều, chỉ có thể cố gắng dời nửa người qua xem.
Diệp Thanh Thanh cũng tò mò nhìn ra phía sau.
Lão Cẩu lấy điện thoại đưa tới trước mắt hai nữ sinh, bừng bừng hứng thú nói: ">, nghe qua bao giờ chưa?"
 "Ừ..." Lâm Tuệ nghe được mấy chữ chính, "Đấu khí...? Đấu khí là cái gì?"
 "Tiểu thuyết giả tưởng, ý có nghĩa là...."
Lão Cẩu biết gì nói đó, nói bay đến game, đến manga anime, tiểu thuyết, vừa nói vừa ba hoa chích chòe, càng nói càng hăng say.
 "Dừng!" Lâm Tuệ giơ tay ngăn lão Cẩu lại.
Lão Cẩu: "Sao vậy?"
Lâm Tuệ không thể không thừa nhận, cô thật sự nghe không hiểu mấy lời mà lão Cẩu đã nói, cũng không biết được mấy cái loại tiểu thuyết này thì có gì hay. Nhưng mà hình như mấy tên nam sinh rất thích, hôm bữa cô cũng thấy Dư Bắc Huy đang xem.
Lão Cẩu cất di động vào, bày ra bộ dáng lưu luyến không muốn buông tay, "Thế giới của đàn ông, mấy cô gái nhỏ như mấy người đương nhiên là không hiểu được rồi!"
Lâm Tuệ & Diệp Thanh Thanh: "..."
Đúng, không hiểu.

Nhưng nữ sinh cũng có tiểu thuyết của riêng nữ sinh nha.
 "Mình hỏi cậu, cậu biết > không?" Lâm Tuệ hỏi.
Lão Cẩu lắc đầu.
 "Cậu có biết > không?" Diệp Thanh Thanh hỏi.
Lão Cẩu lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh, "Đó không phải là phim truyền hình sao! Còn có cái kia là cái gì > đó, TV chiếu rất nhiều lần, hai người xem đến giờ vẫn chưa chán sao."
 "Phim truyền hình đó được chuyển thể từ tiểu thuyết nha."
Lão Cẩu:"..."
 "Còn có."
Lâm Tuệ và Diệp Thanh Thanh cùng nhau trao đổi ánh mắt, hai người không ai hẹn ai đều bừng đỏ cả gương mặt.
 "Dừng lại!" Lão Cẩu lập tức kêu dừng, sau đó lại đánh giá cảm xúc của hai người, "Mấy người chỉ xem mấy cái ngôn tình tình tình ái ái đó, mấy cái đó không phải là sách đứng đắn để xem đâu!"
Lâm Tuệ cười đến mức ma mãnh, "Nam sinh mấy người không phải cũng ngầm truyền cho nhau..."
 "Này này!" Hai tai lão Cẩu đỏ đậm lên ngay lập tức, "Mình không có!"
Lâm Tuệ không tin đấy, không có thì đỏ mặt làm cái quái gì.
 "Dám làm không dám nhận, có cái gì hay mà bày đặt e lệ. Cậu xem Dư Bắc Huy nhà người ta, mình vừa hỏi, cậu ấy liền thoải mái hào phòng mà thừa nhận." Lâm Tuệ cười cười.
Lão Cẩu bị nghẹn đến không nói được lời nào, miệng há ra, nhưng nửa chữ cũng không ra được khỏi miệng.
Cho đến khi chuông tan học vang lên, lão Cẩu đột nhiên chồm người tới phía trước, ở bên tai Lâm Tuệ nói một câu.
 "Vậy không biết Hứa Điển nhà cậu có lén xem trộm mấy cái bộ phim nhỏ nhỏ đó không ha?"
 "Cẩu, Tuấn,Vũ!"
Lâm Tuệ giống như là bị giẫm trúng cái đuôi mèo, "hưu" một tiếng đứng lên, cả người tràn đầy sự tức giận. Cô lấy cuốn sách giáo khoa đang để trên bàn, đánh loạn vào trên người lão Cẩu.
 "Cậu là đang ngại mạng quá dài, chán sống rồi nên một lòng muốn đi tìm cái chết đúng không hả!"
Lão Cẩu lấy hai tay ôm đầu bảo vệ, mạnh miệng không cầu xin tha thứ, thậm chí còn tiếp tục mở miệng k1ch thích Lâm Tuệ, "Là trong lòng cậu có quỷ, cho nên khi người khác nhắc tới Hứa Điển cậu mới tức giận như vậy!"
Đang đánh túi bụi, bỗng nhiên có tiếng ho nhẹ chen vào.
 "Khụ khụ, hai người các em nên ngừng lại đi!"
Lâm Tuệ sửng sốt, cả người cứng đờ mà quay đầu lại ______
Cả lớp đều đang nhìn bọn họ, tính thêm cả Thượng Đế đang đứng trên bục giảng, tất cả đều mang cái vẻ mặt đang xem kịch vui.
Sau khi kết thúc hết tiết kế tiếp, một câu lại một câu truyền ra tin tức nhỏ rằng:
Có người cả gan ở trước mặt Lâm Tuệ nói đến Hứa Điển, kết quả Lâm Tuệ đem người đó đánh cho vào phòng y tế.
Nhưng không ai để ý bạn học ‘đánh cho vào phòng y tế’ đó ra sao, tất cả đều chung một mối quan tâm, rốt cuộc mối quan hệ giữa Hứa Điển và Lâm Tuệ là gì.

 "Thật sự là thanh mai trúc mã sao?"
 "Mình lại cảm thấy là tình yêu ngầm, không dám công khai nha."
 "Đương nhiên là không dám rồi! Hứa Điển ở trong lòng mấy nữ sinh Kim Trung là cái địa vị gì, không phải rõ rành rành ra hay sao."
 "Nhưng mà thật ra khuôn mặt Lâm Tuệ cũng không kém nha, chỉ có tính tình hơi kém một chút..."
So với mấy cái loại suy đoán không thể chứng thực được trong trường, các nữ sinh ban xã hội lớp hai chiếm được điều kiện ưu việt hơn hẳn, có thể tới trước mặt Lâm Tuệ mà xác minh.
Hầu như mỗi lần hết tiết, đều có mấy nữ sinh mon men tìm đến cái bàn thứ hai từ dưới đếm lên muốn hỏi cho rõ ràng.
Ngoại trừ lúc bị mượn bài tập tiếng Anh để chép, Lâm Tuệ còn chưa bao giờ gặp qua cái loại chiến trận đáng sợ đến như này.
Mười mấy nữ sinh kết bè với nhau mà đi đến, vây xung quanh cái bàn của cô chật đến khít khao. Mà thảm nhất là, chân Lâm Tuệ đang bị thương, tìm không ra được cái biện pháp nào hữu dụng để phá hủy cái trùng vây này mà đi ra.
 "Lâm Tuệ, cậu với Hứa Điển là hàng xóm sao?"
 "Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
 "Hai người thật sự không có yêu đương với nhau chứ?"
 "Cậu có số điện thoại của Hứa Điển không? Hoặc là QQ cũng được."
 "Hứa Điển có yêu thích gì đặc biệt không?"
 "Cậu có thể giúp mình...."
Lâm - bị vây trong trận không thể động đậy- Tuệ: Run bần bật.JPG
 "Là hàng xóm, thật sự chỉ là hàng xóm thôi."_____ Bằng không tôi còn có thể là cái mẹ gì nữa?
 "Vừa sinh ra thì quen biết."_____ Tôi còn thấy dáng vẻ cậu ta mặc quần bị thủng đáy nữa cơ.
 "Không có không có, thật sự chỉ là anh em tốt thôi." ______ Đương nhiên, chúng tôi cũng là chị em tốt.
 "Riêng tư cá nhân mình không có cách nào biết được đâu, không thì cậu trực tiếp đi hỏi cậu ấy thử?"____ Cậu ta mà cho cô biết mới là gặp quỷ.
 "Yêu thích? Chơi Rubik có tính không?"_____ Dù sao thì cũng không giống nam sinh bình thường đâu.
 "Xin lỗi, mình không phải là bồ câu đưa thư, không phụ trách đưa thư tình nha."_____ Dù sao có đưa cũng sẽ bị quăng vào thùng rác thôi.
Giải thích lặp lại mấy chục lần, Lâm Tuệ nói đến toàn thân rã rời.
Nhưng các nữ sinh đã biến hình thành hoa si luôn có mấy vấn đề hỏi không hết, hết một người rồi lại một người bắt chặt lấy Lâm Tuệ, hỏi cho đến khi chuông reo vào lớp mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Lại chuẩn bị đến thời gian nghỉ chuyển tiết, mắt thấy một đống vấn đề như thủy triều lại muốn phóng tới, Lâm Tuệ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy Diệp Thanh Thanh chuẩn bị đứng dậy đi, "Thanh Thanh, mình đau bụng!"
Diệp Thanh Thanh ngầm hiểu, "À, vậy mình đỡ cậu cùng đi WC luôn."
Nghe thấy vậy, mấy nữ sinh muốn tụ lại đây mới thất vọng mà tản ra, Lâm Tuệ thở ra một hơi thật nhẹ nhàng.
Cám ơn trời đất, bảo vệ cái bàng quang của tôi.

Cùng lúc đó, ban tự nhiên lớp hai cách vách cũng hoàn toàn không thái bình.
Từ lúc bị Lâm Tuệ ôm ở cửa phòng Giáo Vụ, thư tình quà vặt chất trên cửa sổ càng ngày càng nhiều.
Thậm chí có khi nghỉ chuyển tiết cậu ra ngoài một chút, lúc trở về sẽ nhìn thấy trên bàn đầy chocolate Ferrero.
Hứa Điển: "..."
Quầy bán cho chocolate còn chưa bị mua luôn sao.
Hứa Điển duỗi tay chọc chọc Cán sự lớp ngồi bàn trước, nói: "Có muốn chocolate không?"
Cán sự lớp thoáng nghiêng người ra, học bàn nhét đầy Ferrero, rõ ràng là không cần thêm nữa. "Điển ca, mấy nữ sinh này cũng quá điên rồi, mỗi ngày đều tới đem chocolate, chẳng lẽ không biết đưa cái khác hay sao."
Nói tới nói lui ra sao thì cũng không ảnh hưởng gì tới Hứa Điển, bởi vì cậu chưa bao giờ thu mấy cái này.
À, ngoại trừ khai giảng có lấy một hộp sữa chua.
Trong ấn tượng của cán sự lớp, đó là lần duy nhất mà Hứa Điện nhận quà tặng.
Ánh mắt Hứa Điển nhìn lướt qua lớp học một lần.
Các nam sinh trong lớp thích thức đêm chơi game, bây giờ đang giờ nghỉ nên có phân nửa người đang nằm ngủ bù, còn phân nửa còn lại kia thì còn đang cứng rắn sử dụng thận để chống đỡ.
 "Có ai đói bụng không?"
Hứa Điển nói một câu, có vài đôi mắt nhìn đến.
Cậu chỉ chỉ mặt bàn, nói tiếp: "Chocolate, có cần không?"
Mấy cậu học trò lấy tốc độ tàu hỏa chạy bay tới, sau một đợt gió cuốn mây trôi, chocolate trên bàn được dọn dẹp sạch sẽ.
Hứa Điển rất vừa lòng, kéo ghế ra định ngồi xuống.
Bỗng nhiên, có người nâng cao giọng, nói:
 "Hứa Điển, cô dâu của cậu kìa!"
Giọng nói vang lên, toàn bộ nam sinh trong lớp đều không hẹn mà cùng nhau chuyển mắt ra ngoài phòng học mà nhìn _____
Trên hành lang, Lâm Tuệ đang được một nữ sinh khác giúp đỡ, khập khiễng đi ngang qua.
Chân cẳng không tiện nên động tác của cô cũng chậm chạp thong thả, càng tạo thời cơ cho các nam sinh trong lớp ồn ào hơn.
 "Hứa Điển, cô vợ nhỏ của cậu bị thương, mau đi giúp đỡ đi kìa!"
Thiếu niên ngồi hàng cuối xoay đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn lên người cô gái đang đi ngang qua.
Lâm Tuệ nghe thấy trong lớp hai ban tự nhiên truyền ra âm thanh vỗ tay huýt sáo, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng hai tai lại nhuộm lên màu hồng.
 "Điển ca!"
 "Điển ca!"
 "Điển ca!"
Các nam sinh vô cùng ồn ào, không khí nóng dần lên.
Hứa Điển mặt không biểu tình, khóe môi khẽ động: "Cút!"
Không có kịch để xem, các nam sinh không thấy trò hay, tiếng vỗ tay cũng trở nên thưa thớt. Nên ngủ bù thì tiếp tục nằm xuống ngủ bù, đói bụng thì tiếp tục gặm chocolate, người có chuyện gì thì đi làm chuyện nấy.
Nhưng ai cũng không dự đoán được, tuồng hay còn chưa có hạ màn.

Nam sinh gần cửa sổ nhìn thấy hành lang rõ ràng nhất, thông báo động thái trước tiên: "Ôi, cô vợ nhỏ té ngã rồi!"
Hứa Điển nhíu mày.
Mấy nam sinh thích nói giỡn, cũng không biết là thật hay giả.
Mấy tên nam sinh nhiều chuyện khác cũng theo sát duỗi cổ nhìn ra.
 "Thật sự nha."
"Điển ca, cô vợ nhỏ của cậu lại.."
Lời còn chưa nói xong, đã thấy một bóng dáng màu trắng phóng ra khỏi phòng học.
Mọi người còn chưa phản ứng kịp, Hứa Điển đã nâng Lâm Tuệ dậy, sửa lại biểu cảm xa cách lúc trước, trong con ngươi là sự quan tâm nồng đậm, "Có bị đau nơi nào hay không?"
 "Mình không có sao." Lâm Tuệ giãy giụa không cho cậu chạm vào, "Cậu buông mình ra trước, nhiều người còn đang nhìn chúng ta đấy."
Hứa Điển: "Thích nhìn mặc kệ."
Nói xong, Hứa Điển mở rộng cánh tay phải, trực tiếp ôm Lâm Tuệ vào trong ngực.
Lâm Tuệ: "?"
Ngài... Không có vấn đề gì chứ?
Diệp Thanh Thanh kế bên cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, đặc biệt là sau khi Hứa Điển nói ra câu "Mình đỡ cậu", thì từ kinh ngạc biến đổi thành khiếp sợ.
Đây là.... Muốn ở trước công chúng tuyên bố chủ quyền rồi?
Bỗng nhiên Diệp Thanh Thanh có ảo giác mình là một đứa nha hoàn râu ria, đang đi theo sau thiếu gia và phu nhân tản bộ.
 "Cậu điên hả?" Lâm Tuệ thấp giọng mắng.
Hứa Điển: "Không điên."
Lâm Tuệ trừng đôi mắt thật to, nhắc nhở nói: "Quy củ đâu! Cậu đã quên rồi?"
Hứa Điển: "Ừ, đã quên."
Lâm Tuệ: "..."
Ta xem ngươi là đang cố ý diễn.
 "Mình đã đáp ứng với dì Thu là phải chăm sóc cho cậu thật tốt." Hứa Điển nói.
Kỳ quái...
Tại sao, cô lại cảm thấy những lời này thật là êm tai nhỉ.
Lâm Tuệ nhìn Hứa Điển.
Cái hàm dưới cong cong, làn da trắng trẻo tinh tế, kết hợp với con ngươi nhàn nhạt lười biếng đậm màu, là nhan sắc độc nhất vô nhị.
Thiếu niên mặt mũi xinh đẹp, khi cười rộ lên thì giống như có một cơn gió mang theo mùi hương tươi mới thổi qua.
Tiếng nói của cậu cũng tươi mới như cậu, "Nhưng đừng có vì thế mà thích mình."
Lâm Tuệ: "..."
Cút.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.