Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 36: 36: Nbsp; Tạm Biệt




Edit: Thương Thương
Đến tận ngày bắt đầu học kỳ sau của lớp 11, Lâm Tuệ mới ý thức được rằng Hứa Điển đi thật rồi.
Căn nhà cũ của nhà họ Hứa trống không không người ở, toàn bộ Kim trung cũng lan truyền tin tức hotboy khối 11 Hứa Điển đã nghỉ học.

Lâm Tuệ không tin, đi tìm thầy Từ muốn hỏi rõ ràng, cuối cùng nhận được câu trả lời chắc chắn.
Hứa Điển nghỉ học.
Tháng đầu tiên sau khi bắt đầu học kỳ mới, Lâm Tuệ hoàn toàn trong trạng thái ngẩn ngẩn ngơ ngơ như bị bắt mất hồn.
Hứa Điển đi rồi, Diệp Thanh Thanh cũng đã chuyển trường.

Lão Cẩu vẫn thích cùng Lâm Tuệ diễn trò như trước đây, nhưng có làm gì thì Lâm Tuệ cũng không cười nổi.
Chỗ nào trong cuộc sống của cô cũng có Hứa Điển.
Mở sách giáo khoa Toán ra, có những ghi chú của Hứa Điển về trọng điểm thi Đại học; mỗi ngày về đến nhà, Lâm Tuệ đều không tự chủ được mà liếc nhìn chiếc xe đạp trong sân nhà họ Hứa, hy vọng rằng Hứa Điển sẽ đột nhiên xuất hiện từ một góc nhà, dắt xe đạp đến trước mặt cô, nói rằng sẽ đưa cô đi hóng gió; thậm chí ngay cả chú mèo đen Hạt Mè, sau khi ngủ dậy cũng sẽ chạy vào nhà họ Hứa, kiếm tìm bóng dáng Hứa Điển…
Lâm Tuệ đã cố gọi điện thoại cho Hứa Điển, nhắn tin, thậm chí trong QQ cũng đầy lời đe dọa.
Lâm: “Cậu đi đâu vậy?’
Lâm: “Không trả lời là mình sẽ tuyệt giao với cậu đó!”
Lâm: “Mình đếm đến ba.”
Một.
Hai.
Ba.
Không có ai trả lời.
Lâm Tuệ giận muốn điên lên, giận đến mức muốn ném thẳng điện thoại di động ra ngoài cửa sổ.

Nhưng rồi lại nguôi giận rất nhanh, chỉ còn thấy khó chịu, tại sao lại phải bỏ đi mà chẳng từ biệt cô lấy một lời.

Rõ ràng một ngày trước còn luôn miệng nói thích cô mà…
Thích.
Lâm Tuệ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chớp chớp mắt, chẳng biết từ khi nào trên mặt đã ướt đẫm.
Vì luôn có Hứa Điển ở bên cạnh, bầu bạn từ nhỏ đến lớn.

Cậu chẳng bao giờ thể hiện điều gì, nói chuyện cũng phải vòng vo, làm cho cô luôn phải mất thời gian thật lâu mới có thể phản ứng.
Lời Hứa Điển nói là thật lòng.
“Mình thích cậu.” Là một lời nói thật.
Lâm Tuệ khóc đến co quắp cả người.
Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra? Mỗi ngày cùng cô đi học là Hứa Điển, lựa chọn một mình gánh vác vì không nỡ để cô mệt mỏi là Hứa Điển, chiếu cố chăm sóc khi cô bị thương cũng là Hứa Điển.
Hứa Điển đã quanh co lòng vòng nói thích với cô vô số lần, cũng đã ám chỉ rất rất nhiều lần.
Mỗi một lần, Hứa Điển đều đang cố gắng truyền đạt tâm ý của cậu.

Người không chịu hiểu ra, là cô.
Lâm Tuệ như bị đánh mất một nửa linh hồn vậy, như một xác sống biết đi.
Mỗi ngày đi học, tan học, về nhà.

Trừ những việc này, cô không làm gì khác cả.

Có những lúc cô đột nhiên chạy đến nhà cũ nhà họ Hứa, chui vào phòng làm việc ngồi cả nửa ngày, nếu không thì lại nhìn chằm chằm cổng nhà họ Hứa đến ngẩn người.
Cô không hiểu.
Tại sao Hứa Điển lại đột ngột bỏ đi? Ngay cả một lời từ biệt cũng không có.
Cho đến một buổi chiều hơn nửa năm sau, có chuyện xảy ra.
Sau khi Hứa Điển đi, Lâm Tuệ chuyển sang đi học bằng xe bus.

Một buổi chiều tan học, Lâm Tuệ đi dọc theo hẻm Yên Đại về cuối hẻm, từ xa xa nhìn thấy mấy người đàn ông đứa trước cổng nhà họ Hứa.
Có người mặc âu phục, có người mặc áo sơ mi hoa hòe, nhưng nhìn dáng vẻ đều không phải dạng hiền lành gì.
Lâm Tuệ có trực giác, nếu bọn họ xắn tay áo lên, trên cánh tay hẳn sẽ có những hình xăm lớn, không phải tả Thanh Long hữu Bạch Hổ thì cũng là hình Quan Công vác đại đao.
Lâm Tuệ không muốn dây vào, nhưng trước khi bước vào cổng thì bị gọi lại.
“Bạn học sinh.” Người đàn ông mặc âu phục cười cười lại gần, “Em có biết người ở nhà đối diện này đi đâu không?”
Lâm Tuệ liếc hắn ta, “Không biết.”
Gã mặc âu phục quan sát Lâm Tuệ từ trên xuống dưới, hoài nghi nói: “Không biết thật không? Anh thấy cô em mặc đồng phục sinh, rất giống đồng phục của con trai ông ta đó.’
Con trai ông ta.
Ông ta, Hứa Thế Xương.
Trong chớp mắt Lâm Tuệ ý thức được điều gì đó.
Đúng là không phải người tốt, là tới đòi nợ!
Lâm Tuệ cố ra vẻ ung dung, “À, học kỳ này đã nghỉ học rồi.

Anh cũng đến đòi tiền nhỉ?”
Gã mặc âu phục dường như không ngờ tới cô sẽ nói thẳng thắn như vậy, sau mấy giây kinh ngạc thì cười nói: “Sao em gái biết?”
“Hứa Thế Xương cũng nợ nhà tôi không ít tiền, ba tôi đang rầu rĩ không biết phải đi đâu mà đòi đây.” Lâm Tuệ mặt không đổi sắc nói, “Nếu các anh tìm được người, nhớ báo cho chúng tôi một tiếng, cảm ơn.”
Nói xong, Lâm Tuệ xoay người đi vào trong sân, tiện tay đóng chặt cổng lại.
Thình thịch, thình thịch.
Tim đập cực kỳ nhanh.
Khá ổn, kỹ thuật diễn của cô còn được, đủ để lừa gạt giấu giếm.
Lâm Tuệ không dám đi nhìn tình huống bên ngoài lần nào nữa, một lòng chỉ muốn nhanh về nhà.

Vừa đến bậc thềm, tay còn chưa chạm vào chốt cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong nhà.
Nghe tiếng nói, là hai người phụ nữ.
Nghe ngóng kỹ, là Trương Vân Thu và Giang Như Ý.

“Có gọi điện thoại cho chị không?”
“Không, chỉ nhắn tin thôi.

Tôi gọi lại vào số đó thì đã tắt máy.”
“Ôi, im lặng không một tiếng động chạy trốn giữa đêm, quả nhiên là bị ép buộc.

Chị nói xem Hứa Thế Xương có làm được chuyện gì tốt không chứ, thế mà còn đi đánh bạc.

Đánh bạc thì cũng thôi đi, còn dám vay lãi suất cao tiếp tục cờ bạc.

Những năm này hai ông cháu đã trả thay ông ta bao nhiêu nợ nần rồi? Bây giờ thì hay rồi, cả nhà bị liên lụy.”
“Nếu không thì, ngay cả chúng ta mà cũng không dám liên lạc.

Chắc chắn là số tiền không nhỏ, sợ những chủ nợ sẽ tìm đến chúng ta, mang lại phiền toái.

Chỉ thương cho Hứa Điển, đến lớp 11 còn chưa học xong…”
Trong lòng Lâm Tuệ nặng nề rơi lộp bộp.
Quả nhiên, quả nhiên là vì Hứa Thế Xương! Quả nhiên là vì tên cặn bã đó!
Sau khi thầm mắng xong, Lâm Tuệ lại không kìm lòng được mà lo lắng.
Hứa Điển trốn đi đâu rồi? Bây giờ cậu và ông nội có an toàn không? Sẽ không bị những người kia tìm được chứ?
Sẽ không sẽ không đâu, ông trời phù hộ, nhất định phải để Hứa Điển và ông nội trốn được kỹ nhé, ngàn vạn lần không được để bị phát hiện, thêm mười triệu ngàn vạn lần không được bị phát hiện!
Cho dù… cho dù sau này không còn có thể gặp lại cũng không sao, chỉ cần Hứa Điển và ông nội không có việc gì.
Trong lòng Lâm Tuệ lặp đi lặp lại: Chỉ cần hai người họ không việc gì.
Càng lặp lại, nước mắt càng không ngừng rơi.
Thời gian thoáng qua thật nhanh, đã qua hai năm.
Nghỉ hè năm 2014, công bố thành thích thi Đại học.

Với thành tích xuất sắc trong cuộc thi học sinh giỏi tiếng Anh cấp Quốc gia, cộng thêm thành tích học tập ưu tú, Lâm Tuệ thành công trúng tuyển Bắc Đại.

Cùng năm đó, Trương Vân Thu và Lâm Khải Phùng đều xin thuyên chuyển công tác đến Bắc Kinh.
Giữa hè năm đó, cả nhà họ Lâm dọn đến Bắc Kinh.
Trước ngày chuyển nhà một hôm, Lâm Tuệ chôn xuống một chiếc bình ước nguyện dưới gốc cây đa lớn trong sân nhà họ Hứa, trong bình có một tờ giấy nhỏ, trên giấy viết:
Mình chờ cậu ở tương lai.
Năm 2019, lập xuân.
Kinh cảng.

Sắp đến hoàng hôn, dòng xe chạy qua Quảng trường Thời đại như mắc cửi, xe cộ đều vòng quanh đài phun nước mỹ nhân ngư ở trung tâm một vòng, rẽ sang các hướng khác.
Tòa nhà đối diện đài phun nước mỹ nhân ngư ở hướng ba giờ, có người mở rèm cửa sổ lầu năm ra.
Lâm Tuệ duỗi người hướng về phía ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, thở phào một cái như trút được gánh nặng.
Máy tính Apple trên bàn kêu “đinh” một tiếng, báo email đã được gửi đi.

Không tới nửa phút sau, lại có hai tiếng “tinh tinh”, một email tiếng Anh lại đến.
Lâm Tuệ tiện tay mở ra.
Email là do giáo viên ngoại ngữ của Lâm Tuệ gửi tới, đại ý là đã nhận được tập tin bài phiên dịch của cô, sau khi kiểm tra qua một lượt sẽ gửi trả phần tiền công còn lại.
Cuối cùng cũng đã xong.
Lâm Tuệ tự tán thưởng bản thân, vừa cầm cốc cà phê lên thì một cuộc điện thoại gọi tới.
Là Dư Nam Âm.
Lâm Tuệ quẹt tay qua màn hình nhận điện thoại, “Chào, Tiểu Ngư.”
“Tuệ Tuệ, chị bắt đầu đi chưa?” So với năm lớp 11 còn non nớt, giọng nói của Dư Nam Âm giờ đây đã trưởng thành hơn không ít.

Chỉ cần nghe tiếng, đã có thể tưởng tượng trong đầu hình ảnh của một người đẹp thời thượng của thành phố lớn.
Lâm Tuệ vội vàng khép máy tính lại, khoác túi nhỏ lên trên vai, “Đi ngay đây.”
Tối nay có hẹn ăn cơm với Đại Ngư Tiểu Ngư, chút nữa là quên mất.
Lâm Tuệ đi vào thang máy, ấn xuống tầng “-1” của hầm đỗ xe.
Bên đầu kia điện thoại Dư Nam Âm vẫn không ngừng lải nhải, “Muốn hẹn chị thật không dễ dàng nha, ngay cả bọn em cộng lại cũng chẳng bận rộn bằng chị, còn ra nước ngoài thường xuyên hơn em.”
Lâm Tuệ cười một tiếng, “Như nhau mà.”
Sau khi tốt nghiệp bốn năm Đại học, Lâm Tuệ được cử đến Khoa Ngoại Ngữ của Đại học Bắc Kinh – Hồng Kông học nghiên cứu sinh.

Vì cô thành thạo năm ngoại ngữ lại có năng lực phiên dịch rất tốt nên giáo viên thường xuyên mang cô xuất ngoại để bổ túc năng lực.
Dĩ nhiên, cũng có lúc sẽ giới thiệu một ít công việc cho cô, một số tài liệu quan trọng, tiểu thuyết, kịch bản đều cần người phiên dịch.
Còn về Dư Nam Âm, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô ấy không thi vào cao đẳng, mà trực tiếp xuất ngoại du học, giờ đã thành một tên tuổi có chút danh tiếng trong ngành thiết kế thời trang, được không ít minh tinh đặt hẹn.
Còn Đại Ngư…
“Hôm nay anh của em có dẫn theo bạn gái không?” Lâm Tuệ mở cửa chiếc xe Mercedes, cúi người ngồi vào trên ghế láu, “À không đúng, phải gọi là vị hôn thê.”
“Đừng.” Dư Nam Âm không thích bà chị dâu tương lai cho lắm, “Lời không hợp ý nửa câu cũng nhiều.”
Lâm Tuệ thắt dây an toàn, đeo tai nghe bluetooth lên, khởi động xe chạy ra khỏi bãi đỗ.
Lâm Tuệ cười cười, “Chẳng lẽ em định không bao giờ gặp cô ấy.”
Dư Nam Âm hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Cũng không phải không muốn gặp, chỉ là nói chuyện không hợp.

Năm đó em cho rằng chị và anh trai em sẽ ở bên nhau đó.”
Lâm Tuệ không đáp, chỉ nói: “Chị đi đây, chút nữa gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ của Lâm Tuệ lập tức bị kéo trở lại mấy năm trước.
Dư Bắc Huy cũng giống em gái, không thi lên Đại học cao đẳng, mà theo nối nghiệp của Dư Văn Binh, hiện giờ đã là quản lý của mấy trăm đại lý xe hơi khắp cả nước.

Chiếc Mercedes mà Lâm Tuệ đang lái đây cũng là do Dư Bắc Huy tặng quà sinh nhật.
Ba người, chỉ có Lâm Tuệ vẫn còn độc thân.
Không chỉ độc thân mà còn là FA trường kỳ.
Nhìn xem Đại Ngư Tiểu Ngư, mấy năm qua thay đổi không ít đối tượng.


Mấy tháng trước cuối cùng Dư Bắc Huy cũng làm lãng tử quay đầu, đã đính hôn với bạn gái.

Còn Dư Nam Âm, vẫn vui vẻ thoải mái lang thang trong khu rừng đầy hoa cỏ.
Xét tuổi tác, Lâm Tuệ cũng đến lúc phải tìm đối tượng rồi.
Gần một năm qua, Trương Vân Thu không ngừng thúc giục con gái bắt đầu cân nhắc chuyện chung thân đại sự.

Lâm Tuệ bị làm phiền không chịu nổi, không còn cách nào khác phải đi xem mắt.
Kết quả, một mối cũng không thành.
Còn bị Đại Ngư Tiểu Ngư thay phiên trách móc than phiền.
“Chị chưa tốt nghiệp đã là nghiên cứu sinh có thu nhập bốn năm vạn một tháng, lại đi xem mắt với thợ sửa điện nước, chị làm trò gì thế?”
“Đúng vậy.

Tuệ Tuệ, dù mới chỉ là xem mắt thôi thì cũng phải để ý chuyện môn đăng hộ đối chứ? Cậu xem chú Lâm kìa, giờ là phó giáo sư đại học Kinh Cảng rồi, dì Thu càng không cần phải nói.

Điều kiện nhà cậu tốt như vậy, chẳng lo không tim được ai nhà giàu đẹp trai à?”
Lâm Tuệ muốn chẳng muốn tìm nhà giàu đẹp trai gì cả.
Dù là việc xem mắt, cũng là cô đánh cuộc vận may vào biển người mênh mông, chỉ là tỷ lệ trúng giải chỉ có 0,001%.
Nếu như Hứa Điển vẫn sống khỏe mạnh đến giờ, cậu đang làm gì nhỉ?
Minh tinh thì chắc không thể nào, tra xét vòng quanh showbiz đều không có.

Lâm Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, thấy có khả năng nhất là thợ cơ khí sửa chữa các loại…
Đại Ngư Tiểu Ngư than phiền trách móc thì than trách, rồi cũng đều hiểu tâm tư của Lâm Tuệ, sau đó thì không nói gì nữa.
Nơi hẹn ăn tối là nhà hàng nổi tiếng xa hoa ở Kinh cảng, mấy tầng đều là phòng ăn, ở vùng ngoại ô phía Tây, tên là ‘Thủy Vân Hàn’.
Khi Lâm Tuệ đến nơi, xe của Dư Nam Âm cũng vừa vặn theo sau.
Lâm Tuệ còn chưa xuống xe, người phục vụ của Thủy Vân Hàn đã tiến lên chào đón, chuẩn bị nhận lấy chìa khóa xe để mang xe của khách xuống cất dưới hầm đậu xe.
Lâm Tuệ đang chuẩn bị đưa chìa khóa xe, bỗng nhiên liếc mắt thấy hầm đậu xe có một chiếc Lamborghini màu tím nhạt bắt mắt mở ra.
Quá bắt mắt, làm Lâm Tuệ không nhịn được phải nhìn thêm mấy cái.
Cái nhìn này, nhìn thấy người lái xe Lamborghini.
Trái tim Lâm Tuệ bỗng nhiên ngừng đập, cũng không để ý được đến cánh tay của người phục vụ đang đưa ra, cô vội vàng đẩy cửa xe muốn đuổi theo, “Chờ một chút!”
Nhưng mà cô đang đi giày cao gót, đuổi chưa được mấy bước thì chiếc Lamborghini đã đi xa.
Lâm Tuệ nhìn chằm chằm về phía xa ấy, hơi thở càng lúc càng gấp, hít thở mạnh đến nỗi rơi cả nước mắt.
Là cậu ấy!
Nhất định là cậu ấy!
Không hề nhìn nhầm, đúng là cậu ấy!
Dư Nam Âm chạy bước nhỏ đến bên cô, nhìn thấy hai hàng nước mắt trên mặt Lâm Tuệ thì vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Tại sao đột nhiên chị khóc?”
Lâm Tuệ bắt lấy cổ tay của Dư Nam Âm, môi run rẩy không kiềm chế được.
“Chị nhìn thấy Hứa Điển.”
Tác giả có lời muốn nói: còn chuyện trong thực tế là, tôi chưa từng gặp lại cậu ấy.
Cho nên, chuyện đó cũng đã kết thúc rồi.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.