Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 38: 38: Không Còn




Edit: Thương Thương
Chưa từng có giây phút nào Lâm Tuệ cảm nhận được sâu sắc như vậy, thế giới này thật nhỏ.
Rõ ràng sáu năm qua cách nhau đến thiên sơn vạn thủy, biển người tấp nập, dù internet đã tiến bộ thế nào, phát triển nhanh chóng đến mức nào, từ đầu đến cuối cô vẫn chẳng tìm thấy chút tin tức nào của Hứa Điển.
Vậy mà ngắn ngủi trong vòng hai ngày, quay qua quay lại, rốt cuộc lại gặp được nhau.
Sáu năm qua, vợ chồng Lâm Khải Phùng đều ngậm miệng không hề đề cập đến chuyện của nhà họ Hứa.
Con trẻ trong thời kỳ trưởng thành rất dễ phản nghịch, càng kiểm soát chặt chẽ lại càng muốn nổi loạn.
Lâm Tuệ lại bỗng nhiên nhảy vọt qua thời kỳ phản nghịch ấy, ngoan ngoãn lớn lên trưởng thành.

Nhưng Lâm Tuệ vừa hiểu chuyện lại vừa oán trách ít nhiều.

Lâm Tuệ muốn biết năm đó ông nội Hứa đã nói gì trong cuộc điện thoại đó, nhưng lại không muốn để ba mẹ lo lắng, nên từ đầu đến cuối không hề mở miệng hỏi.
Năm 2014, sau khi có kết quả thi Đại học, Lâm Khải Phùng quyết định chuyển cả nhà tới Bắc Kinh.
Sau quyết định này, Lâm Khải Phùng rất sợ Lâm Tuệ không chịu, thậm chí một đêm còn tìm Lâm Tuệ nói chuyện rất lâu.

Vậy mà Lâm Tuệ chỉ cười một cái, hỏi: “Khi nào thì đi ạ?”
Nói thì dứt khoát, nhưng trong lòng thủy chung vẫn không buông bỏ được.
Về sau phương thức liên lạc điện tử phát triển hơn, rất nhiều thứ cũng lại chỉ nằm trong chiếc điện thoại cũ.
Sau khi lên Đại học, Lâm Tuệ đã đổi mấy đời điện thoại thông minh, nhưng vẫn luôn luôn giữ lại chiếc Nokia cũ dùng trong mấy năm trung học.

Có những lúc đùa giỡn với bạn bè về chiếc điện thoại cục gạch, Lâm Tuệ còn lấy cả cái điện thoại cũ đó trong ngăn kéo ra.
Bên trong chiếc điện thoại kia, lưu giữ thời thanh xuân không bao giờ phai nhạt.
Còn có một người đã cắt đứt liên lạc.
Sau khi lên Đại học, cứ sau một khoảng thời gian thì Lâm Tuệ sẽ lên mạng tra tìm tên Hứa Điển.
Thời đó các trang web còn chưa đính kèm được hình ảnh, Lâm Tuệ còn từng chạy đến mấy trường học lân cận tìm từng người trùng họ trùng tên, muốn xem có phải là cậu hay không.
Tất cả đều không phải.
Học Đại học ở Bắc Kinh bốn năm, mỗi cuối tuần Lâm Tuệ cũng đều đến Cố Cung, tới sảnh trưng bày đồng hồ cổ, đứng đó một lần là đứng đến hai ba tiếng đồng hồ.
Có những giây hoảng loạn trong nháy mắt, Lâm Tuệ nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hứa Điển vang lên bên tai.
“Bọn mình đi sảnh khác xem đi.”
“Không sao đâu.”
Lâm Tuệ không dám quay đầu nhìn lại, rất sợ vừa quay lại tất cả hy vọng sẽ tan biến vào hư vô.
Cô tự nhủ: “Bọn mình cứ ở đây một lát đi.”

Có lẽ cứ ngẩn ngơ ở đây thêm một lát nữa, Hứa Điển người thật sẽ xuất hiện nhỉ?
Tiếc là không có.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, Lâm Tuệ cũng ngừng tìm kiếm.
Từ năm 2013 đến năm 2020, Lâm Tuệ cho mình bảy năm.

Bảy năm đã trôi qua một nửa, Lâm Tuệ cũng không muốn cố gắng nữa.

Còn lại ba năm, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Tuổi càng thêm lớn, người nhà lại thúc giục.
Cứ đụng đến việc đi xem mắt, Lâm Tuệ đều chọn những người họ Hứa, không chừng Hứa Điển đổi tên? Hơn nữa cô cũng chọn những người có nghề nghiệp liên quan đến sửa chữa, ngành thủ công gì đó, không chừng có thể ngẫu nhiên gặp được?
Tất cả vẫn đều không phải.
Lâm Tuệ không biết chấp niệm của mình là từ đâu ra, lại có thể tốn đến sáu năm phí công vô ích tìm kiếm như vậy.

Cô rõ ràng rất hiểu Hứa Điển.
Không nói đến chuyện trốn nợ, giống như Hứa Điển muốn rời đi vậy, chỉ để lại cho cô những gợn sóng của quá khứ.
Sau đó, rốt cuộc Lâm Tuệ cũng hiểu được, Hứa Điển là muốn tránh mặt.
Cậu tự giam mình trong một góc tối, không lộ ra chút tăm hơi nào, để không ai tìm được cậu.
Những người xung quanh cô cũng dần chấp nhận sự thật, chỉ có Lâm Tuệ ngoài miệng nói đã buông tay, trong lòng lại níu giữ thật chặt hơn bất kỳ ai khác.
Lâm Tuệ đã từng tìm rất nhiều cớ cho việc biến mất không tăm hơi của Hứa Điển.
Thực tế nhất dĩ nhiên là trách Hứa Thế Xương, nếu như không phải do Hứa Thế Xương vay nặng lãi đánh bạc, để bọn xã hội đen đến cửa đòi nợ, Hứa Điển cũng không phải chạy trốn đến nơi cùng trời cuối đất để giữ mạng.
Nhưng về tư tâm, Lâm Tuệ cũng tự trách mình.
Nếu như năm đó Hứa Điển tỏ tình với cô, cô có thể hiểu được lòng mình đúng lúc, nói với Hứa Điển: Mình cũng thích cậu, mà không phải cho cậu một cái tát…
Vậy thì Hứa Điển có lẽ sẽ không đi phải không?
Lâm Tuệ đã vô số lần hỏi Hứa Điển như vậy trên QQ.
Nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều không sáng đèn, không có bất kỳ một lời đáp lại.

Mỗi đêm mở trang cá nhân của Hứa Điển lên, nhìn biệt danh ` của cậu, trong lòng đều như bị đâm rách, đau đến muốn khóc.
Lúc này Lâm Tuệ nằm trên giường nghĩ về tâm tình suốt sáu năm qua, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hơn cả buồn cười, lại có chút ảo não.
Chuyên gia sửa đồng hồ đẳng cấp quốc tế? Chuyên gia phục chế đồng hồ cổ trẻ tuổi nhất?
Trong thời đại bao trùm bởi thông tin dày đặc này, tại sao cô không hề tìm được một chút dấu vết nào của anh chứ?

Lâm Tuệ càng nghĩ càng không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy mở máy tính ra, gõ vào trên thanh tìm kiếm: Hứa Điển.
Trong hơn trăm triệu kết quả tìm kiếm hiện ra, không có một kết quả nào phù hợp.
Là sao chứ…
Lâm Tuệ cắn móng tay, nảy lên suy nghĩ, mở ra công cụ tìm kiếm học thuật, sau đó đăng nhập vào Google, gõ vào: Xu Dian —–
Kết quả đầu tiên là một video trên youtube, tiêu đề: Chuyên gia sửa chữa đồng hồ người Trung Quốc được Bảo tàng Anh quốc mời tới… Hình ảnh bìa là gương mặt tuấn tú không cảm xúc của Hứa Điển.
Lâm Tuệ ấn vào xem.
Video đã được biên tập, chỉ dài mấy phút.
Căn cứ theo dòng giới thiệu, đây là một đoạn phỏng vấn của phóng viên, thời gian phỏng vấn là năm 2018 sau khi Hứa Điển trợ giúp Bảo tàng Anh quốc tu bổ một chiếc đồng hồ cổ.
Đoạn đầu video, địa điểm là ở trên đường.
Hình như Hứa Điển đang đi đường thì đột nhiên bị chặn lại, phóng viên đuổi theo hỏi vài vấn đề không quan trọng, Hứa Điển hoàn toàn im lặng, trợ lý Quan ở bên cạnh thì liên tục nói “Rất xin lỗi, hiện giờ Hứa tiên sinh không nhận phỏng vấn”.
Phóng viên cũng không chịu bỏ qua, hướng về phía Hứa Điển chuẩn bị lên xe hỏi một câu: “Người Trung Quốc làm sao có thể phục chế được đồng hồ cổ của Anh quốc?”
Hứa Điển đã mở cửa xe lại đột nhiên ngừng lại.
Anh quay đầu, cười nhếch mép rồi đáp lại bằng tiếng Anh thành thạo: “Anh có thể tìm người khác xem có thể sửa được hay không?’
Video kết thúc.
Phía dưới có đến mấy trăm bình luận, một số ít nói Hứa Điển cuồng vọng, nhưng đa số đều mắng mỏ phóng viên vô lương tâm.
Cũng có một số ít cư dân mạng tiến hành phổ cập tri thức, giọng khinh thường: Là Bảo tàng Anh quốc chủ động mời Hứa Điển đến hỗ trợ, sau khi hoàn thành việc này người phụ trách đã khen tặng Hứa Điển là Chuyên gia phục chế đồng hồ cổ trẻ tuổi nhất.
Dựa vào bình luận phổ cập kiến thức này, Lâm Tuệ tiếp tục tìm kiếm trên google thêm nhiều tư liệu có liên quan đến Hứa Điển, kết quả phát hiện ra Hứa Điển còn có trang riêng trên wikipedia.
Bách khoa toàn thư không biết được những chuyện trước đây của Hứa Điển, nhưng viết rõ ràng:
Năm 2013 Hứa Điển tới Anh học tập, theo học một vị chuyên gia tu bổ đồng hồ cổ vô cùng nổi tiếng trong giới (đã về hưu), là học trò duy nhất được truyền tay nghề.

Năm 2018 hỗ trợ Bảo tàng Anh quốc phục chế một chiếc đồng hồ cổ thời Victoria bị rơi xuống đất, từ đó tên tuổi nổi lên trong giới, được khen tặng là “Chuyên gia phục chế đồng hồ cổ trẻ tuổi nhất”.
Đọc xong đoạn giới thiệu, Lâm Tuệ mím mím môi, thầm nghĩ:
Rất là ngạo mạn.
Còn tưởng rằng Hứa Điển sẽ lưu lạc trở thành một người thợ sửa chữa bình thường, ai ngờ được lại vươn tầm quốc tế.
Cũng tốt, anh yêu đồng hồ đến như vậy.
Sau khi tắt màn hình, Lâm Tuệ cũng không cảm thấy suy nghĩ được giải thoát, ngược lại thấy có chút trống rỗng.
Nếu đi tới Anh quốc, tại sao lại không nói với cô một lời? Một cái tin nhắn thôi cũng được mà.
Sáu năm, cô bận lòng suốt sáu năm, tất cả tin nhắn gửi đi đều như đá chìm đáy biển.


Mà anh thì sao, sống tốt như vậy, vươn lên đến chuyên gia sửa chữa đồng hồ đẳng cấp quốc tế.
Trong lòng Lâm Tuệ xoắn lại.
Hứa Điển là… ghét cô sao?
Ghét đến mức không muốn có quan hệ gì với cô cả, ghét đến mức không muốn liên lạc với cô…
Đang nghĩ vậy, điện thoại di động đột nhiên rung lên, là một tin nhắn tới.
Là trợ lý Quan.
Mở ra xem, là tin nhắn xác nhận Lâm Tuệ có nhận lời làm phiên dịch cá nhân cho Hứa Điển trong công việc lần này không.
Lâm Tuệ trầm tư mất mấy giây.
Trả lời: “Đồng ý.”
Buổi giao lưu diễn ra lúc bảy giờ tối, người tham gia cơ bản đều là những nhân vật nổi danh trong giới phục chế đồ cổ.
Lâm Tuệ đã chuẩn bị các thông tin cho công việc lần này, nhưng vẫn có một số người cô không nhận ra.

Cô đi theo sau lưng Hứa Điển, hỗ trợ phiên dịch riêng.
Toàn bộ hành trình đó, Lâm Tuệ chỉ có một cảm giác:
Hứa Điển đã thay đổi.
Không còn trầm mặc ít nói, không còn vẻ người sống chớ động vào.
Ở trong buổi giao lưu, Hứa Điển như cá gặp được nước, tựa như bản thân anh sinh ra là dành cho loại sự kiện cao cấp này vậy.
Quan trọng nhất chính là,
Môn tiếng Anh từng làm cho Hứa Điển sợ hãi, hôm nay đã thành ngôn ngữ thứ hai của anh.

Anh lên tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng cùng với ngữ điệu Anh-Anh thật dễ nghe.
Lâm Tuệ ở bên cạnh nghe đến ngẩn người.
Không hổ là người đã sống ở Anh quốc đến hơn năm năm.
Thật sự như thay hình đổi dạng vậy.
Một giờ sau buổi giao lưu kết thúc, Hứa Điển dẫn theo Lâm Tuệ rời khỏi hội trường trước thời hạn năm phút.
Trợ lý Quan đã đứng trước cửa chờ, thấy bọn họ đi ra thì dẫn hai người lên thang máy ngay, đi tới một phòng ở tầng trên cùng nghỉ ngơi.
Vừa vào cửa, Hứa Điển lập tức ngồi xuống ghế salon.
Lâm Tuệ một đường đều theo sau lưng anh, bây giờ mới phát hiện sắc mặt anh có chút khó chịu, môi hơi trắng bệch, như đang phải chịu nhịn đau khổ gì vậy.
“Anh sao vậy?” Lâm Tuệ hỏi.
“Đau thắt lưng.”
Vừa dứt lời, trợ lý Quan lập tức kêu lên: “Chờ một chút, tôi đi lấy thuốc giảm đau.” Nói xong thì bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, không biết đi hướng nào.
Công việc phục chế đồng hồ cổ cần tiến hành trong thời gian dài, xương sống ở thắt lưng và bả vai sẽ vì chịu đựng quá độ mà bị đau, lâu dần sẽ trở thành bệnh mãn tính.
Hôm nay là đầu mùa xuân, không khí ẩm ướt, dễ phát bệnh nhất.
Sáu năm trước Hứa Điển đã có tật đau lưng này, giờ đây càng không cần phải nói, khẳng định là nghiêm trọng hơn nhiều.
Lâm Tuệ cầm hai cái gối tựa trên một chiếc ghế salon khác, đi đến bên cạnh Hứa Điển, đỡ eo anh lên, nhét gối tựa vào sau lưng anh, “Dựa vào đây.”
Hứa Điển ngoan ngoãn làm theo.

Sau đó Lâm Tuệ rót một ly nước đưa đến tay Hứa Điển, lấy một viên thuốc từ trong túi xách ra, “Thuốc giảm đau, uống đi.”
Hứa Điển nhận lấy viên thuốc này.
Là Bách Phục Ninh.
Mỗi tháng đến kỳ kinh nguyệt Lâm Tuệ cũng bị đau, vì vậy thường xuyên mang theo thuốc giảm đau trong túi xách.
Hứa Điển: “Cảm ơn.”
Lâm Tuệ: “Không cần khách sáo.”
Một câu qua một câu lại, hai người lại chưa từng nói đến những việc khác.
Lâm Tuệ ngồi ở ghế đối diện Hứa Điển, quay đầu nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Không biết cả hai đã trầm mặc trong bao lâu, cuối cùng Hứa Điển lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Mấy năm nay em có khỏe không?”
Hình như Lâm Tuệ không ngờ tới Hứa Điển sẽ hỏi như vậy, run rẩy mất mấy giây, rồi thờ ơ đáp: “Không tốt không xấu.”
Hứa Điển gật đầu, uống ngụm nước ấm.
Lại qua một phút sau.
“Chú Lâm và dì Thu có khỏe không?” Hứa Điển hỏi.
“Rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.” Lâm Tuệ đáp lời cực kỳ lạnh lùng hời hợt.
Hứa Điển cười nhẹ.
Dù đã qua bao năm không gặp, nhưng tính tình của cô vẫn như vậy.

Chỉ cần tức giận điều gì đều sẽ viết hết trên mặt, hoàn toàn không che giấu.
Hứa Điển mở miệng ra, như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng lại.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng giọng anh có chút nghẹn ngào, “Em… kết hôn chưa?”
Lâm Tuệ không đáp, tầm mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Hứa Điển không chớp mắt nhìn Lâm Tuệ, muốn từ biểu cảm của cô nhìn ra dấu vết —- là đã kết hôn, hay là chưa?
“Tuệ Tuệ…”
Tên gọi từ xưa ấy, trong nháy mắt đánh trúng vào nỗi đau trong lòng cô.
Đôi mắt vốn lạnh nhạt của cô bỗng đỏ bừng lên, nước mắt chực trào ra.
Lâm Tuệ túm lấy chiếc gối dựa bên người, hai ba bước đến bên cạnh Hứa Điển, mang tất cả tức giận và oán hận sáu năm qua hóa thành bạo lực phát ti3t ra ngoài.
“Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi kết hôn chưa?” Lâm Tuệ ra sức đập anh từng cái từng cái một, tiếng nức nở cũng càng ngày càng rõ, “Khốn kiếp! Đã nhiều năm như vậy, bây giờ anh mới xuất hiện! Anh không biết xấu hổ sao!”
Hứa Điển: “Rất xin lỗi.”
Lâm Tuệ dừng lại: “Rất xin lỗi thì có ích gì à?”
Hứa Điển không lên tiếng.
Lâm Tuệ nắm chặt chiếc gối.
Lần này, cô nhắm ngay lên đầu Hứa Điển.
“Anh nên đi chết đi.”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.