Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 39: 39: Bao Lâu




Edit: Thương Thương
Nếu không phải trợ lý Quan trở về đúng lúc, có lẽ Lâm Tuệ đã đánh Hứa Điển tới mức phải rúc vào ghế salon rồi.
Sau khi khuyên giải, trợ lý Quan hắng hắng giọng nói: “Có gì thì nói chuyện với nhau, sao lại động thủ đánh người chứ! Lâm tiểu thư, cô như vậy tôi có thể gọi luật sư tới đấy!”
“Anh gọi đi.” Lâm Tuệ nói như người đúng lý, quay sang phía Hứa Điển chọc chọc một cái, “Anh hỏi anh ta xem có dám gọi hay không.”
Trợ lý Quan: “Ý của Hứa tiên sinh là…”
Vừa quay đầu lại, Hứa Điển co co rụt rụt sợ hãi trên ghế salon, nhìn thật khác thường và vô lý, lắc đầu dứt khoát.
Trợ lý Quan: “?”
Lúc trước sa thải đến chừng mười phiên dịch viên chỉ vì nhìn không vừa mắt, sao bây giờ lại sợ hãi thế kia?
Trợ lý Quan không nhịn được mà quan sát Lâm Tuệ thêm mấy lần.
Dáng dấp cũng coi là thanh tú, nhưng không đến mức câu hồn người ta.

Chẳng lẽ thật sự lại lọt vào mắt xanh của Hứa tiên sinh rồi? Phải biết rằng mấy năm nay phụ nữ tự mình tới cửa không ít, bị bảo vệ thẳng thừng dẫn ra ngoài còn nhiều hơn.
“Hay là như vậy đi.” Trợ lý Quan ho khan hai tiếng, “Lâm tiểu thư và chúng tôi là quan hệ người được thuê và chủ, hôm nay cô lại động thủ đánh người thuê cô, vậy có nên nói một lời xin lỗi hay không?”
Lâm Tuệ nhướng mày, “Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?”
Trợ lý Quan: “…”
Ăn nói thật là phách lối.
Trợ lý Quan không thể nhịn được trước những lời này, quay sang phía Hứa Điển nói: “Hứa tiên sinh, chúng ta gọi luật sư thôi.”
Lúc này Hứa Điển đã ngồi thẳng người dậy, cau mày đáp: “Không cần.”
“Nhưng mà…”
Hứa Điển lạnh lùng ngước mắt lên, “Ân oán cá nhân.”
Trợ lý – trên đầu có rất nhiều dấu hỏi chấm – Quan: Cái quái gì vậy?
“Hai người ——” Trợ lý Quan nhìn Hứa Điển mặt không cảm xúc, lại nghiêng đầu nhìn sang bên Lâm Tuệ lửa giận bừng bừng, “Quen nhau à?”
Lâm Tuệ: “Không quen.”
Hứa Điển: “Ừ.”
Lên tiếng cùng một lúc, lại cùng lúc nhìn về phía đối phương.
Cảnh này như tái hiện lại khung cảnh lúc xưa vậy.

Mang trí nhớ kéo lại một ngày năm lớp mười một kia, dường như bên tai còn có thể nghe thấy tiếng ngọn gió mùa thu năm ấy nhè nhẹ thổi, nhìn thấy những phiến lá ngoài cửa sổ rơi rụng xôn xao.
Một ánh mắt, làm Lâm Tuệ phải dời tầm mắt đi.
Cô nhìn về phía trợ lý Quan, lạnh giọng hỏi: “Công việc của ngày hôm nay chắc là xong rồi nhỉ?”
Trợ lý Quan gật đầu một cái, “Khách mời đã ra về cả rồi, chắc sẽ không còn chương trình gì nữa đâu.”
“Tốt.” Lâm Tuệ giơ tay ôm lấy túi xách, dáng vẻ muốn đi khỏi bất cứ lúc nào.


“Nếu công việc đã xong, tôi cũng phải đi về.

Mong bên anh tuân theo thỏa thuận thanh toán trong vòng ba ngày, tạm biệt.”
Dứt lời, Lâm Tuệ đạp lên giày cao gót đi ra ngoài cửa, có ngăn lại cũng không được.
Đưa mắt nhìn Lâm Tuệ rời đi, trên mặt trợ lý Quan lại có vẻ lo lắng.
“Việc này…” Trợ lý Quan bế tắc, không có cách nào khác ngoài nhìn sang phía Hứa Điển, “Phải làm sao bây giờ? Mấy ngày nữa sẽ phải quay phim phóng sự, tôi đang định sau khi kết thúc buổi giao lưu này thì sẽ tiếp tục mời cô ấy…”
Hứa Điển không lên tiếng.
Trợ lý Quan đỡ trán lắc đầu, “Chỉ có thể làm phiền Duy Lạp tiểu thư lần nữa vậy.”
Hứa Điển vẫn không hề mở miệng.
“Hay là…” Trợ lý Quan thử dò hỏi, “Chúng ta đổi phiên dịch viên? Duy Lạp tiểu thư chắc sẽ có thể giới thiệu người khác tốt hơn.”
Hứa Điển ngước lên, ánh mắt lạnh lùng.
Tốc độ lời nói của anh cực kỳ chậm chạp, nhưng mang một khí thế mạnh mẽ như quyết định đã ra không thể thay đổi, “Cậu đã từng gặp phiên dịch viên nào làm tốt hơn Lâm Tuệ à?”
Trợ lý Quan nghẹn lời, mặc dù không hề muốn thừa nhận nhưng vẫn chỉ có thể lắc đầu.
Không có.
Mỗi một phiên dịch từng mời đến, không ai bằng được Lâm Tuệ.
Tối nay tham gia buổi giao lưu là nhiều người đến từ khắp nơi trên thế giới, dù mỗi người đều mang theo phiên dịch riêng, nhưng có mặt Lâm Tuệ ở đó là có thể giúp Hứa Điển trao đổi trực tiếp với đối phương, không cần thông qua phiên dịch viên của bên kia nữa.
Duy Lạp nói đúng.

Lâm Tuệ đúng là phiên dịch viên có năng khiếu trời ban.
Dù ở buổi giao lưu hội nghị với tính chất chuyên nghiệp rất cao như thế này, Lâm Tuệ cũng có thể phiên dịch được hết những thuật ngữ chuyên ngành.
“Nếu Lâm Tuệ không nhận lời.” Hứa Điển nói, “Tôi cũng không đồng ý tham gia quay phim phóng sự.”
Trợ lý Quan: “…”
Trong đầu trợ lý Quan nổi lên một chữ thật to: WHAT?
Cho đến lúc trợ lý Quan phản ứng lại được, Hứa Điển đã bước ra ngoài căn phòng nghỉ này rồi.
“Hứa tiên sinh!” Trợ lý Quan lập tức đuổi theo, “Không thể tùy tiện từ chối như vậy được! Đây là phim phóng sự tài liệu cả trong và ngoài nước, được trung ương tài trợ…”
“Thật sự là anh Tiểu Điển ạ?”
Dư Nam Âm buông ly cà phê xuống, vẻ mặt có chút không dám tin.
Người vô cùng bận rộn – Lâm Tuệ – lại đột nhiên hẹn cô ấy đi uống trà chiều và lúc ba giờ, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Dư Nam Âm biết nhất định là muốn nói chuyện quan trọng gì đó rồi.
Nhưng mà Dư Nam Âm vạn lần không nghĩ tới, chuyện lại liên quan đến Hứa Điển.
Sáu năm, dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Hôm nay lại xuất hiện trước mắt.
Lần trước ở trước cửa Thủy Vân Hàn, Lâm Tuệ nói rằng nhìn thấy Hứa Điển, Đại Ngư Tiểu Ngư đều không tin, nghĩ rằng Lâm Tuệ mang chấp niệm quá sâu nên sinh ra ảo giác, nhận nhầm một người đàn ông nào đó thành Hứa Điển.
Không thể nghĩ rằng, đó lại là thật.
“Anh Tiểu Điển bây giờ là chuyên gia quốc tế?”

“Hơn nữa, hôm qua chị còn đi làm phiên dịch cho anh ấy?”
“Wow——“
Dư Nam Âm không nhịn được xúc động, “Ly biệt sáu năm, thay đổi thật lớn.”
Lâm Tuệ liếc mắt.
Dường như thay da đổi thịt luôn ấy chứ.
Dư Nam Âm: “Vậy anh Tiểu Điển có giải thích mấy năm nay anh ấy ở đâu không?”
Lâm Tuệ: “Không.”
Dư Nam Âm: “Không nói gì hết?”
Lậm Tuệ: “Không.”
Dư Nam Âm: “Chẳng trách chị giận đùng đùng đến mức phải kêu em ra đây.”
Lâm Tuệ: “…”
Lâm Tuệ muốn giải thích, nhưng lại giải thích không nổi.
Bởi vì cô đúng là đang tức giận vì Hứa Điển không từ mà biệt.
“Tóm lại, chị đã buông tay rồi.” Lâm Tuệ thờ ơ nhún vai, “Biết cậu ấy còn sống, lại còn có thành tựu nữa, những thứ khác không cần bận tâm.”
Dư Nam Âm yên lặng nhấp một ngụm cà phê, không lên tiếng.
Lâm Tuệ nói: “Chị cũng sẽ không gặp cậu ấy nữa.”
Dư Nam Âm giữ yên lặng.
Người nào càng nói là mình đã buông tay, thật ra lại càng không thể buông bỏ.
Sáu năm qua, Lâm Tuệ đã nói buông bỏ vô số lần, có lần nào là thật không? Không có.
Lâm Tuệ cố ra vẻ ung dung, “Bây giờ tháo được khúc mắc trong lòng, chị có thể sống thật tốt rồi.”
“Thật không vậy?” Giọng Dư Nam Âm hơi nghi hoặc.
Lâm Tuệ liếc cô ấy, biểu cảm ‘có gì mà không tin chị’.

Dư Nam Âm cũng nhanh chóng đáp trả bằng ánh mắt ‘ừ em không tin đâu’.
Thấy Lâm Tuệ còn muốn mở miệng, Dư Nam Âm đánh đòn phủ đầu: “Tuệ Tuệ, nếu chị thật sự buông tay rồi, năm đó chị sẽ không từ chối anh trai em.”
Lâm Tuệ: “…”
“Đại Ngư còn nói cho em?”
“Nói từ lâu rồi.”
Năm ấy tốt nghiệp Đại học, Dư Bắc Huy đặc biệt mua vé máy bay đến Bắc Kinh, để chúc mừng Lâm Tuệ tốt nghiệp.
Buổi tối hôm đó, hai người cùng ăn tối trong phòng bao nhà hàng, Dư Bắc Huy bỗng nhiên nói lời tỏ tình với Lâm Tuệ.
Từ sau khi Hứa Điển đi, Lâm Tuệ đã hiểu rõ rồi.
Bao nhiêu năm như vậy, dù là sự cẩn thận của Dư Bắc Huy, Lâm Tuệ cũng nhìn ra.


Nhưng Dư Bắc Huy lại rất ngại ngùng trước chuyện tình cảm, một mực không dám nói.
Lâm Tuệ cũng không chọc thủng tầng giấy ấy, chỉ cố tình giữ khoảng cách.
Giữa bọn họ chỉ có tình bạn.
Sau khi tỏ tình, Lâm Tuệ cũng nói rõ ràng với Dư Bắc Huy, cô và cậu ấy chỉ có thể làm bạn.

Hơn nữa trong lòng cô đã có người khác, người đó ở trong tim cô năm năm, một mực không thay đổi.

Mặc dù đều là thanh mai trúc mã, nhưng trong tất thảy mọi chuyện diễn ra, từ đầu đến cuối người ở bên cạnh cô luôn là Hứa Điển.
Không phải Dư Bắc Huy.
Cùng cô đi học mỗi ngày, là Hứa Điển.
Cùng cô thức đêm bổ túc học bài, là Hứa Điển.
Vì không muốn cô bị phạt nên nhận hết những lỗi lầm, là Hứa Điển.
Cùng cô đi Bắc Kinh, cùng cô trải qua sinh nhật mười tám tuổi, là Hứa Điển.
Tất cả tất cả, đều là Hứa Điển.
Cho nên bây giờ Lâm Tuệ nói mình đã buông bỏ rồi, Dư Nam Âm chỉ coi như cô đang giận lẫy.
Tâm tư của phụ nữ, cũng chỉ có phụ nữ mới hiểu dễ dàng.
Dư Nam Âm là người ngoài cuộc đứng nhìn, nhìn thấy rõ ràng nhất.
Năm đó thuở thiếu thời, thích đã không chỉ là thích.
Từ rất sớm Lâm Tuệ đã không thích Hứa Điển rồi.
Cô yêu anh.
Cứ yên lặng như vậy qua nửa giờ, tiếng chuông điện thoại di động của Lâm Tuệ vang lên.
Là trợ lý Quan.
Lâm Tuệ do dự không biết nên nhận điện thoại hay không, lại ở trong tấm mắt như tia X quang của Dư Nam Âm như vậy mà nghe điện thoại.
Nhưng nếu bỏ điện thoại xuống, không nghe máy.
Chẳng phải là chột dạ hay sao?
“A lô?”
“Lâm tiểu thư, việc này cô muôn vàn lần không được từ chối tôi đâu đấy! Một lần cuối cùng, tôi đảm bảo chỉ một lần cuối cùng này thôi!” Nghe giọng điệu này, chắc trợ lý Quan đã gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi rồi.
Lâm Tuệ: “…”
Trợ lý Quan nói tiếp: “Hai ngày nữa Hứa tiên sinh phải tham gia một buổi quay phim tài liệu, đoàn đội bên kia đều là người Pháp, thật sự cần cô tới làm phiên dịch!”
Lâm Tuệ: “Thế à?”
Tiếng “Thế à” này có chút hài hước.
Ngay cả Dư Nam Âm ngồi đối diện cũng nghe thấy được chút manh mối.
Bởi vì tiếng “Thế à” này, giọng nói của trợ lý Quan lại càng nóng nảy hơn, ‘Hứa tiên sinh nói… Nói nếu như cô không tới, ngài ấy cũng không đồng ý đi quay phim.

Tôi đã khuyên nhủ rất nhiều lần rồi nhưng đều vô dụng.”
Lâm Tuệ: “Thì sao?”
Trợ lý Quan muốn khóc rồi, “Lâm tiểu thư, lần quay phim tài liệu này là chỉ thị của bên trên, nếu như Hứa tiên sinh tự ý làm bậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển từ nay về sau ở trong nước…”
Lâm Tuệ: “…”

Hứa Điển quả nhiên vẫn là Hứa Điển.
Cứ thích gì thì làm nấy như vậy.
“Lâm tiểu thư…” Trợ lý Quan còn muốn khuyên bảo.
“Được rồi.” Lâm Tuệ ngắt lời, “Quay phim trong mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Được, tôi đi.”
Nhưng chuyện đó không đơn giản như Lâm Tuệ đã nghĩ.
Cô chỉ nghĩ là “đi làm phiên dịch cho việc quay phim tài liệu”, thế mà lại trở thành “để tiện cho việc phiên dịch các tài liệu khi quay phim nên mời cô đến ở lại chỗ của Hứa tiên sinh”.
Cho đến khi trợ lý Quan đưa Lâm Tuệ tới vùng ngoại ô, Lâm Tuệ mới biết được Hứa Điển đã có nơi ở cố định ở Kinh cảng.
Là một ngôi nhà bằng kính rất đặc sắc.
Hai tầng, tầng một là phòng làm việc, tầng hai là phòng ngủ.
Lúc cô đến, Hứa Điển đang bận rộn trong phòng làm việc ở tầng một.
Trợ lý Quan giúp Lâm Tuệ mang hành lý lên phòng ngủ cho khách trên tầng hai, giới thiệu sơ lược một chút về kết cấu tầng hai, rồi đi xuống ngay.
Lâm Tuệ đi dạo một chút quanh tầng hai, thấy được bên trong nhà cũng được trang trí rất đơn giản sáng sủa.
Không có vật trang trí dư thừa, tất cả đều đạt sự đơn giản hoàn mỹ nhất.
Tầng hai dường như chỉ có hai căn phòng ngủ, đối diện nhau.
Đi theo hành lang vào sâu hơn, là một gian phòng rộng mở giống thư phòng.
Bước đầu tiên khi Lâm Tuệ vào trong thư phòng, cô thấy trong đó không có bày những thứ thường thấy trong thư phòng, như kệ sách hay đồng hồ cổ có hình dạng đặc biệt gì đó, mà là một tấm hình đen trắng.
Ông lão trong hình không hề cười, dáng vẻ giống y như đúc trong trí nhớ, không giận tự uy.
Lâm Tuệ bật thốt lên: “Ông nội…”
Lúc đó cô mới ý thức được.

Sáu năm đã qua, ông nội Hứa đã qua đời.
“Làm sao có thể…” Lâm Tuệ không dám tin.
Thân thể ông nội Hứa luôn cường tráng khỏe mạnh, năm đó tất cả dân cư hẻm Yên Đại đều nói rằng với tinh thần của ông, chắc chắn phải sống hơn trăm tuổi.
Nhưng bây giờ, chỉ còn lại một tấm hình đen trắng.
“Ông nội qua đời vì nghẽn mạch máu cơ tim.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ phía sau truyền tới.
Lâm Tuệ quay đầu, mắt đối mắt với Hứa Điển, “Khi nào?”
Hứa Điển: “Năm 2016.”
Vậy là, ông nội Hứa đã qua đời ba năm.
Lâm Tuệ nhất thời không chấp nhận được, cả người cứng đờ, ngơ ngác nhìn Hứa Điển.
Hứa Điển thở dài, bước mấy bước lên trước, đưa tay kéo Lâm Tuệ ôm vào trong ngực.
Anh vùi đầu vào hõm vai cô, nhẹ giọng nói:
“Rất xin lỗi.”
“Để mọi người chờ lâu như vậy.”
 
------oOo------
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.