Tưởng Kinh Hi ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, lại cầm khăn giấy ướt lau sạch đầu ngón tay mảnh khảnh. Sau đó, cô mang chiếc vòng ngọc bích do vừa đóng phim phải tháo ra lên cổ tay, vịn ghế đứng dậy.
Một giây sau, cô đột nhiên nhìn thấy Lâu Lạc Gia chẳng biết tới đoàn làm phim từ lúc nào, đang đứng ở cửa, bộ âu phục trắng tinh không nhiễm chút bụi trên người anh ta bị ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ mặt như đang cẩn thận cân nhắc gì đó, lại như có như không nhìn chằm chằm sườn mặt cô.
Nếu đổi lại là lúc trước, cô chỉ coi anh ta như một nhà sản xuất bình thường.
Nhưng nghĩ đến phần tiền thưởng hoang đường trên mạng, Tưởng Kinh Hi nhíu chặt đầu mày xinh đẹp, bàn tay mảnh mai chậm rãi buông xuống bên người: “Có việc gì sao?”
Lâu Lạc Gia thông báo là tới đưa tiền lì xì cho cô, mặc dù chỉ là khách mời mấy ngày nhưng chuyện nên có đều phải có.
Anh ta rút từ trong túi quần ra, cách một khoảng đưa qua.
Tưởng Kinh Hi tưởng chỉ là chuyện này, cô giơ tay nhận lấy, sau đó cầm theo chiếc khăn choàng màu xám trắng đi ra ngoài. Lâu Lạc Gia chậm rãi đuổi theo, sắc mặt tự mãn nhìn về phía trước, bỏ lại một câu: “Tôi biết cô là ai rồi.”
“Hả?”
Giày cao gót dưới làn váy thoáng dừng lại, đôi mắt xinh đẹp trong suốt bỗng chốc nhuốm vẻ kinh ngạc.
Lâu Lạc Gia lại nói: “Cậu hai nhà họ Tạ bảo tôi đừng mơ ước đồ đạc nhà anh ta.”
Tưởng Kinh Hi: “…”
“Anh ta còn đe dọa là sẽ chặt chân bố tôi, món nợ này tôi đã báo cho với nhà họ Tạ.” Tầm mắt Lâu Lạc Gia dừng lại trên khuôn mặt được người hâm mộ xưng là nhan sắc tiên nữ của cô. Dường như nhắc tới cậu ấm bất tuân của nhà họ Tạ kia anh ta lại giận quá hóa cười, một chốc sau mới chầm chậm thốt ra một câu: “Là tôi điều tra lý lịch chưa đúng, quên đi điều tra vị hôn thê của Tạ Thầm Ngạn họ gì là ai. Người đính hôn với anh ta là họ Hạ phải không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Kinh Hi không chút thay đổi, nội tâm lại hơi nhẹ nhõm qua từng câu chữ của anh ta.
Nửa phút trước.
Cô còn tưởng rằng Lâu Lạc Gia đã biết danh tính thật sự của cô.
“Cô họ Hạ.”
“Là Hạ trong Hạ Tuy Trầm.” Giọng điệu Lâu Lạc Gia càng khẳng định rõ thân phận thật sự của cô, lại nói tiếp một câu: “Cũng là Hạ trong Hạ Tư Phạm.”
Là vị thiên kim tiểu thư thần bí được nuôi nấng trong hủ mật của gia tộc Hạ thị.
Cũng là con dâu tương lai mà nhà họ Tạ chuẩn bị của hồi môn mười mấy năm, đã sớm ấn định sau khi trưởng thành sẽ cưới vào cửa.
Tưởng Kinh Hi cụp mắt một lát, lúc lần nữa nhìn về phía anh ta, giọng nói dần nhạt nhẽo: “Sếp Lâu, vậy thì anh cũng nên hiểu một chuyện, cho dù anh có ra giá trên trời thì cũng không cách nào đào tôi khỏi Tinh Kỷ đâu.”
Thứ giữ cô ở lại căn bản không phải là Tinh Kỷ – một công ty giải trí chưa thể nói là lớn.
Bất kể Tưởng Kinh Hi muốn ký hợp đồng với công ty nào, lấy sức mạnh và quyền lực của mấy người đàn ông phía sau cô, muốn nguồn tài nguyên tối cao nào mà không có?
Lâu Lạc Gia bị cô vạch trần ý đồ, cũng không tiếp tục che giấu nữa: “Tôi coi cô như người thay thế Tiểu Lý, nếu cô là con chim hoàng yên được vị nhà họ Tạ nuôi dưỡng bên ngoài kia thì tôi còn có thể bất chấp đánh cược một lần ——”
Đáng tiếc thân phận của Tưởng Kinh Hi rất cao quý, không phải bất cứ ai cũng có thể xài quy tắc ngầm với cô.
Anh ta chuyển đề tài, thái độ ôn hòa trở nên vô cùng thành khẩn: “Cô Hạ, tôi chỉ thích giọng hát của cô thôi.”
“Ừm, tôi biết.”
“Giọng của cô rất giống Tiểu Lý, tôi có thể mạo muội mời cô thu vài đoạn hí khúc mà Tiểu Lý đã hát không?”
Lâu Lạc Gia biết, muốn mời được Tưởng Kinh Hi thì phải có sự kiêu hãnh ngàn vàng mới có thể khiến cô để mắt đến, sau đó, anh ta đưa ra điều kiện tiền bạc hấp dẫn: “Những nguồn tài nguyên giải trí không thể gây ấn tượng với cô, nhưng tôi biết gần đây có một buổi đấu giá đồ trang sức sắp mở, nghe nói hình như cô có chút hứng thú với đá quý?”
“Không được đâu.”
Tưởng Kinh Hi khẽ lắc ngón tay, khéo léo từ chối lời nhờ vả của anh ta.
Lâu Lạc Gia giải thích: “Chỉ thu một đoạn thôi, mười mấy giây cũng được.”
“Sếp Lâu, nếu tôi ghi âm cho anh, e là lần sau người đến tìm anh sẽ không phải là cậu hai nhà họ Tạ nữa.” Đôi môi đỏ nhạt của Tưởng Kinh Hi như thở dài, chỉ là tiếng thở dài nhẹ nhàng đó tản ra trong gió lạnh nghe cực kỳ ngọt ngào, khiến Lâu Lạc Gia như thất thần, thiếu chút nữa bước hẫng một bậc thang.
Cũng may Tưởng Kinh Hi túm lấy cánh tay anh ta, cách một lớp tay áo âu phục màu trắng, sau khi ổn định lại thoáng buông ra.
“Cẩn thận.”
Lâu Lạc Gia bị mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, giữa trưa lại có một cơn mưa, trên mặt đất đoàn làm phim chưa được rửa sạch, nếu ngã xuống trước mặt mọi người, dính một vết bùn, sợ là còn khó chịu hơn giết anh ta đi.
Thấy Tưởng Kinh Hi vẫn rải bước đi về phía trước, anh ta hoàn hồn lại, tiếp tục theo sau.
*
Bên ngoài Hoành Đi3m.
Lúc chiếc Rolls Royce màu đen vừa mới dừng lại, Đàm Tụng cũng rất hiểu chuyện đứng ngoài chờ thánh chỉ, hơn nữa còn đưa lịch trình nghệ sĩ gần đây của Tưởng Kinh Hi ra. Lam Anh ngồi ở ghế lái phụ vươn bàn tay sơn móng tuyệt đẹp ra tiếp nhận, còn cho anh ấy một liều thuốc an thần: “Yên tâm đi, sếp Tạ của chúng tôi cùng lắm chỉ muốn tận dụng mọi thứ để duy trì tình cảm thanh mai trúc mã với công chúa điện hạ, sẽ không làm lỡ công việc bình thường của cô ấy.”
Đàm Tụng cúi đầu nghe lệnh nữ thần: “Tôi đương nhiên tin rồi.”
Lam Anh lật xem mấy trang lịch trình công việc, sau đó xoay người đưa cho bóng dáng cao lớn màu mực ngồi ở ghế sau.
Ánh mắt Tạ Thầm Ngạn dừng lại trên tờ giấy mỏng nửa giây, còn chưa kịp xem kỹ, đột nhiên nhạy cảm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đàm Tụng vẫn đang đứng tại chỗ, thậm chí có thể cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt anh ấy nhìn thẳng về phía xa mười mét. Sau đó anh ấy cũng xoay qua, lập tức phát hiện là Tưởng Kinh Hi mặc váy dài màu trắng nhàn nhã đi tới, bên cạnh còn có một người.
Không biết hai người này đang nói chuyện gì, Lâu Lạc Gia chốc chốc lại thất thần nhìn chằm chằm gò má xinh đẹp của cô, lại nghe cô dài giọng nhắc nhở: “Lần này anh mà ngã chổng vó là tôi không đỡ anh được đâu đấy.”
Lâu Lạc Gia hỏi cô: “Đá quý thượng hạng mà cô cũng không cân nhắc sao?”
“Anh từ bỏ đi, giọng của tôi không phải là thứ anh có thể sử dụng tùy tiện.”
Nếu cô vẫn còn là một nữ minh tinh nhỏ bé tuyến 18 trong giới giải trí, câu này, người khác nghe xong sẽ chỉ cảm thấy là ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp mà cư xử quá đáng.
Nhưng Tưởng Kinh Hi lại lấy thân phận cành vàng lá ngọc của nhà họ Hạ nói với anh ta.
Lâu Lạc Gia im lặng vài giây.
Đúng lúc này, Tưởng Kinh Hi nhìn thấy chiếc Rolls Royce ở xa xa, cũng không để ý đến anh ta nữa, bước đi nhanh hơn, thậm chí còn không hiểu ánh mắt ám chỉ của Đàm Tụng, giơ tay lên vỗ vỗ vai anh ấy: “Em nghỉ ba ngày trước, hành lý ở khách sạn giúp em cầm về căn hộ nhé.”
Vừa dứt lời.
Cô mở cửa xe, trực tiếp khom lưng bước lên.
Đàm Tụng lặng lẽ nuốt lời vào bụng, thôi thì cô tự lo cho bản thân đi.
….
Sáng nay vì không muốn làm chậm trễ công tác quay phim của đoàn làm phim, nên năm giờ sáng Tưởng Kinh Hi đã vội vã rời khỏi biệt thự Tư Nam, lúc này nhìn thấy tên đầu sỏ gây chuyện, cô rút lịch trình trên bàn tay thon dài của anh rồi ném xuống bên cạnh, đường hoàng ngồi lên đùi anh.
Lam Anh thấy cô như vậy thì rất tự giác hạ vách ngăn màu đen xuống.
Trong không gian riêng tư, cổ tay trắng nõn của Hạ Nam khẽ nâng lên, gần như muốn chọc ngón tay vào mí mắt dưới của người đàn ông: “Thấy chưa?”
Gương mặt điển trai của Tạ Thầm Ngạn không có gì bất thường, tầm mắt lướt qua đầu ngón tay cô, qua làn da trắng không tỳ vết dưới ánh sáng của cửa sổ xe. Cho nên anh không hiểu được ý tứ trong lời nói của Tưởng Kinh Hi.
“Nhẫn.”
Tưởng Kinh Hi đưa ngón áp út cho anh xem, cố ý nghiêng tai nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua có người nào đó lấy nhẫn từ trong túi quần ra đeo cho em, anh không thấy sao?”
Tạ Thầm Ngạn rõ ràng đã quên một số cảnh tượng sau khi say rượu, mà quên rồi thì đương nhiên không tính.
Tư thái bình tĩnh của anh tựa như không hiểu ám chỉ của Tưởng Kinh Hi, thì thầm: “Thấy rồi, rất đẹp.”
Tưởng Kinh Hi suýt nữa mất đi sự kiểm soát biểu cảm, mở to đôi mắt xinh đẹp gợi ý lần nữa: “Nhẫn!”
Sau khi uống rượu anh một hai muốn mang không khí cho cô thì rõ ràng đã chuẩn bị rồi.
Cũng không biết giấu ở đâu.
Tạ Thầm Ngạn khựng lại hai giây, môi khẽ nhếch lên: “Em tới gần thêm chút nữa đi.”
Tưởng Kinh Hi không hề nghi ngờ anh, ai ngờ một giây sau, cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay thon dài của người đàn ông nắm lấy, sau đó bị cắn một miếng. Tròng mắt của cô co rụt lại, không thể tin nhìn ngón áp út đã có dấu răng rõ ràng.
Tạ Thầm Ngạn ‘đeo nhẫn’ cho cô, chất giọng lạnh lùng mà khàn khàn hỏi: “Đẹp không?”
A a a!!!
Nếu người đang cầm lái là cô, Tưởng Kinh Hi rất muốn đồng quy vu tận với anh.
“Tạ Thầm Ngạn, tật xấu thích cắn người của anh có thể thay đổi được không?”
Ý tứ lên án của cô rất mạnh, thậm chí còn kéo cổ áo xuống để lộ xương quai xanh, nửa bên ngực trắng muốt đều là những vết răng dày đặc, tất cả đều là do đêm qua anh say rượu gây ra, món nợ này còn chưa tính, giờ anh lại cắn một cái lên ngón áp út của cô.
Trên người còn dễ giấu, ở đây chẳng lẽ lại đi dán băng cá nhân tới mười ngày nửa tháng?
Tưởng Kinh Hi có chút bực bội, mũi giày cao gót đạp lên ống quần âu của anh.
Ai ngờ Tạ Thầm Ngạn còn đường hoàng hơn cô, cắn người còn không thèm xin lỗi lại đi bóp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: “Ai bảo em cười với anh ta.”
“Em cười với ai?” Tưởng Kinh Hi khẽ nhếch môi, vô thức hỏi ngược lại.
Đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn, cô sửng sốt một giây, lắp bắp giải thích: “Lâu Lạc Gia đã đoán ra thân phận của em nên em mới đáp lại anh ta vài câu, anh ghen à? Anh ta không có ý đó với em, chỉ là có chút say mê giọng hát của em thôi, muốn em thu âm một đoạn cho anh ta, còn nói muốn tặng đá quý cho em để đền đáp. Nói đùa gì vậy chứ, em rất thanh cao, có thể dùng tiền tài tùy tiện mua chuộc sao?”
Cô hận không thể dán hai chữ thanh cao lên trán, nhỏ giọng nói: “Nên đã từ chối ngay tại chỗ ——”
Toàn bộ quá trình, Tạ Thầm Ngạn thậm chí còn không cười vài tiếng cho có phối hợp với cô.
Đặc biệt là khi nghe được mấy chữ say mê giọng cô, giọng nói của anh đã lộ ra sự rét lạnh: “Xem ra Thầm Thời khoan dung quá rồi.”
“Anh đừng chọc cậu hai Tạ phát điên.” Suy nghĩ của Tưởng Kinh Hi rất đơn thuần, nhẹ giọng nói: “Bộ phim này em cũng đã đóng máy rồi, sau này sẽ không có cơ hội gặp Lâu Lạc Gia nữa.”
Trong xe rơi vào yên tĩnh.
Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn mang theo chút nhiệt độ vô tình kéo vạt áo trên cánh tay của cô lên, tựa như từng vết cắn nặng nề lướt qua khiến Tưởng Kinh Hi run rẩy, nhưng lúc anh tỉnh táo thì lại đầy cảm giác cấm dục: “Đã bôi thuốc chưa?”
“Vẫn chưa.”
Tưởng Kinh Hi cố ý làm loạn với anh: “Muốn anh tự tay làm.”
…..
Tạ Thầm Ngạn tới đón cô đi tham dự một buổi tiệc của tầng lớp thượng lưu, dù sao cũng có vị hôn thê giống như tiên nữ ở bên cạnh, anh cần bạn đồng hành thì cứ việc danh chính ngôn thuận dẫn cô theo, rất ít khi phiền đến Lam Anh.
Mấy dịp thế này Tưởng Kinh Hi lại rất thích ứng, tóm lại là vừa thưởng thức sâm panh rượu ngon, vừa vểnh tai nghe mấy scandal trong giới thượng lưu.
Chờ bữa tiệc kết thúc.
Cô đã uống được kha khá rượu, nghe được vài câu chuyện lý thú, nhưng cũng quên gần hết.
Hoàn toàn chỉ tiêu khiển giết thời gian.
Tạ Thầm Ngạn uể oải nói với cô: “Sau tết, Quý Gia Thuật trở nên khá thân thiết với nhà họ Lôi bên Hồng Kông.”
Tưởng Kinh Hi ngẫm lại mối quan hệ lợi ích, nhẹ nhàng ngước mắt lên: “Người này không thành thật, muốn đào góc tường* của anh em?”
(*đào góc tường: cướp người yêu, đối tượng của bạn bè.)
Năm trước Hạ Tư Phạm truyền ra tin tức có ý định liên hôn với nhà họ Lôi, đơn giản là muốn độc chiếm khu Hồng Kông kia, mở rộng việc làm ăn của nhà họ Hạ. Nhưng bởi vì Hình Tuyết nhận sai vị hôn phu nên đã trì hoãn cuộc liên hôn này lại.
Lôi Minh Nhân trong tối ngoài sáng thử thăm dò thái độ của Hạ Tư Phạm vài lần.
Sợ là cảm thấy chuyện hợp tác với nhà họ Hạ có biến cố, bèn cho nhà họ Quý có cơ hội đào góc tường.
“Nhà họ Quý có thể từ một gia đình giàu có bình thường leo lên địa vị hôm nay thì dã tâm cũng không hề nhỏ.” Tạ Thầm Ngạn một tay ôm lấy chiếc eo mềm mại như không xương của cô, nhẹ giọng nhắc tới mối quan hệ phức tạp của giới hào môn, đơn giản chỉ là muốn nhắc nhở cô: “Quý Gia Thuật biết mình không thể thiết lập mối quan hệ vững chắc với gia đình em, sợ bất cẩn sẽ bị anh trai em không chút nể tình đá ra khỏi sân chơi, hoặc là anh trai em đã sớm có dự định này. Sau này nếu cô Lôi hẹn em thì đừng để ý tới.”
“Lôi Linh Vi hẹn em làm gì?”
Tạ Thầm Ngạn cho cô một ánh mắt, nhưng lại dịu dàng, dường như rất thích nhìn dáng vẻ mỹ nhân bối rối ngờ nghệch này của cô: “Quý Gia Thuật và Hạ Tư Phạm, cô Lôi khó chọn lắm sao?”
“Anh đang khen Phạm Phạm nhà em?” Tưởng Kinh Hi lại gần hơn một chút, cơ thể mảnh mai xinh đẹp nhanh chóng dán sát vào người anh, nhẹ giọng nói: “Nói lại lần nữa đi, em muốn ghi lại cho Hạ Tư Phạm nghe!!!”
Đáng tiếc Tạ Thầm Ngạn xem thường cách hàn gắn mối quan hệ trẻ con của cô, ngón tay thon dài chống lên eo cô, chậm rãi đẩy cô ra xa: “Cô Hạ, xin tự trọng.”
Tưởng Kinh Hi bất ngờ khi thấy anh ‘trung trinh tiết liệt’, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc sụp đổ: “Được lắm, tháng này anh cứ cao thượng thế tiếp đi, đừng có nghĩ đến chuyện l@m tình nữa.”
Có điều Tạ Thầm Ngạn đoán không hề sai, sau đó không lâu, Lôi Linh Vi lại đích thân đến Tứ Thành một lần, muốn hẹn cô uống trà chiều.
Tưởng Kinh Hi lấy lý do công việc của nghệ sĩ quá bận rộn khéo léo từ chối thịnh tình, ngoại trừ nghỉ ngơi hai đêm ở biệt thự Tư Nam ra thì phần lớn thời gian buổi tối đều ở trong khách sạn. Mà cô thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý đến tin tức bên phía nhà họ Lôi.
Đồng thời trên thanh hot search, tuy Lâu Lạc Gia đã biết được thân phận của cô là con gái nhà họ Hạ, nhưng vẫn muốn ký hợp đồng với cô.
Đối với chuyện treo giải thưởng tìm Tiểu Lý vẫn chấp mê đến cùng.
Bên cạnh Tưởng Kinh Hi.
Là một Đàm Tụng cả ngày ca ngợi không ngớt người ‘bố nuôi’ Tạ Thầm Ngạn.
Còn thêm một Tang Lạc cứ lên mạng ủng hộ Lâu Lạc Gia đào ba thước đất để tìm cho ra Tiểu Lý.
Cô lấy kịch bản che khuôn mặt xinh đẹp lại, không quan tâm tới ai nữa.
….
Thời gian thoáng cái đã đến cuối tháng, dựa vào bộ phim <Nội Tình> có doanh thu phòng vé cao, Tưởng Kinh Hi đã nhận được không ít tài nguyên thời thượng bằng năng lực của mình, gần đây phải chụp ảnh cho một tạp chí lớn, đáng tiếc sân bãi ban đầu bị người ta phá hư, không thể dùng được.
Đàm Tụng nói: “Đây không phải do chúng ta phá hủy giao ước, là nhân viên công tác của tạp chí thời trang kết thù với chủ biên, cố ý phá hoại sân bãi, bây giờ không thể quay chụp được, tiếc cho nguồn tài nguyên thời trang này —— nhưng chủ biên kia cũng rất xui xẻo, nghe nói vì thế mà chị ấy phải tự nhận lỗi rồi từ chức.”
Sức hấp dẫn của Tưởng Kinh Hi có thể so với nữ minh tinh nổi tiếng hàng đầu, lên được tạp chí này, xem như hai bên đều rất vui vẻ đạt được sự hợp tác.
Mà bỏ lỡ lần này, sau đó cô cũng không có lịch quay lại.
Nghe Đàm Tụng nói như vậy, Tưởng Kinh Hi suy nghĩ: “À, muốn sân bãi phải không?”
“Em có?”
“Để em hỏi Tạ Thầm Ngạn thử.”
….
Trước khi hỏi, Tưởng Kinh Hi lại nhận được một thông báo tin tức.
Là Lam Anh nói cho cô biết: “Đám hỏi của nhà họ Lôi đã được quyết định rồi.”
Tưởng Kinh Hi ngồi dậy khỏi sô pha, tấm thảm mỏng trượt dọc theo thắt lưng rơi xuống đất, nhưng cô cũng không nhặt lên, mở miệng hỏi: “Cuối cùng là ai chiếm được khu Hồng Kông đó?”
“Hạ Tư Phạm.” Lam Anh không cố ý đánh đố, chưa xong, cô ấy còn chậm rãi bổ sung một câu: “Anh ta bắt buộc phải chiếm được miếng thịt bên Hồng Kông, nhà họ Quý không biết lượng sức đồng thời bị đá ra khỏi sân chơi. Công chúa điện hạ, chúc mừng cô lại có chị dâu mới.”
Tưởng Kinh Hi im lặng rất lâu, đầu ngón tay đè lên đuôi mắt: “Hạ Tư Phạm hết thuốc chữa rồi.”
Cô còn tưởng chuyện xem mắt kia nửa đường xảy ra biến cố thì ít nhiều gì đàn chị và anh ấy cũng có chút khả năng.
“Cô Lôi này không đơn giản đâu.”
Lam Anh mơ hồ bình luận một câu, lại tự nhiên chuyển đề tài: “Sếp Tạ bảo tôi hỏi thử, công việc của cô đã kết thúc chưa?”
Tầm mắt Tưởng Kinh Hi dừng lại trên ngón áp út, vết răng kia đã hoàn toàn mất dấu, cô lẩm bẩm: “Không phải anh ấy đang trong kỳ cấm dục sao?”
Đó là do cô cấm anh ấy.
Lam Anh không cãi lại, chỉ thuận miệng nhắc tới: “Gần đây sếp Tạ có mua một chiếc vương miện đá quý, cũng không biết là vị công chúa nào muốn đây.”
“Tôi muốn.” Tưởng Kinh Hi quả nhiên bị hấp dẫn, nhưng vẫn nói: “Bảo anh ấy tắm rửa sạch sẽ ở biệt thự Tư Nam chờ tôi về ‘sủng hạnh’ đi, trước đó tôi phải đến rạp hát một chuyến đã.”