Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 1: Ác mộng



Phát ra một tiếng “Chi nha” sấm người, cửa sắt mở ra.

Hơi hơi ngẩng đầu, bả vai liền bị ấn chặt trở về, ta cười lạnh một tiếng, tùy ý bọn họ nâng ta vào thông đạo đi xuống đất.

Thông đạo âm lãnh uốn lượn, hai vách tường đốt mấy ngọn đèn, ngọn đèn dầu u ám phiêu phiêu, bóng người kéo dài vặn vẹo giống như ác quỷ vô mặt. Thượng Quan Vân nâng cáng đi phía trước hết sức cẩn thận, bước chân càng ngày càng chậm, sau khi quẹo vài lần, trước mắt liền trở nên sáng ngời. Gió thổi tới thoang thoảng hương mai.

Núi đá xếp, đình đài lầu các, hồ nước ở một phương trong như gương được khảm tại giữa vườn, đẩy cửa sổ nhìn ra liền thấy sóng nước lâng lâng, vài cầu nổi ở trên mặt nước, tà tà đối diện là một vườn hồng mai nở rộ nhìn không thấy giới hạn.

Tâm ta run lên, lại là hôm nay, lại là hôm nay!

Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa của Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung, nữ tử yêu kiều giọng nói mềm mại, đang cùng tình lang thương lượng làm thế nào để giết chết Đông Phương Bất Bại đã nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, chiếm lấy vườn này cho riêng mình. Ta cười lạnh, bất động thanh sắc nắm chặt nắm tay giấu vào trong tay áo, chỉ huy Thượng Quan Vân đi qua núi giả, dọc theo một con đường đá sỏi đi lên phía trước.

Đi đến bên hồ, ta bỗng nhiên phát lực lăn xuống cáng, sau lưng truyền đến một tiếng hô oai phong: “Dương Liên Đình! Ngươi muốn làm gì!”

Lời còn chưa dứt, đao kiếm mang theo hàn khí phá không mà đến, ta phảng phất như không nhận ra, chỉ lo tha hai chân bị gãy huyết nhục mơ hồ dùng hết toàn lực đi về phía trước, vươn tay ấn cơ quan giấu dưới đá.

Cứu y.

Cứu y, cứu y, dù làm thế nào, lần này nhất định không thể hại chết y!

Một màn ký ức huyết tinh như luyện ngục hỗn độn mà hiện ra trước mắt, ta giống như lại thấy được hai thanh trường kiếm xuyên qua người mặc một thân hồng y, lưỡi dao sắc bén phá vỡ tấm lưng đơn bạc, đâm ra trước ngực, máu đỏ sẫm phun lên đại môn cùng cửa sổ, càng nhiều máu chảy xuống mặt đất, đọng thành một vũng, chậm rãi chảy về phía lòng bàn chân của ta.

Không cần, không cần, ta lớn tiếng kêu to muốn tiếp được y.

Một cước đạp không.

Ta mở choàng mắt, ngực phập phồng kịch liệt. Trong nhất thời thậm chí ta còn không có cách nào nhận ra mình đang ở nơi nào, chỉ theo bản năng vói tay xuống gối, đến khi đầu ngón tay chạm vào một khối kim loại lạnh lẽo, nhịp tim đập loạn của ta mới dần dần trở nên bình tĩnh.

Chủy thủ còn ở đây.

Nó an an tĩnh tĩnh mà nằm ở dưới gối đầu, mới tinh sắc bén, không nhiễm huyết.

Ta rút tay về, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, màu trời ánh lên hoa tuyết kết tinh ở trên cửa sổ phản chiếu vào, còn thực sớm. Kiếp sống hơn mười năm tôi tớ khiến mỗi ngày ta đều tỉnh lại vào đúng giờ khắc này, cho dù ngày sau ta lừa đến quyền thế rốt cuộc không cần thức dậy vào sáng sớm, nhưng vẫn như cũ không có cách nào nằm tiếp. Trời thực lạnh, ta ngơ ngác nằm trong chăn bông rất nặng, không muốn nhúc nhích.

Trong lúc này cái gì ta cũng không muốn suy nghĩ, trong đầu trống trơn.

Đây là một gian phòng quen thuộc lại xa lạ, khi ta còn là một tên tạp dịch đê tiện ở Hắc Mộc Nhai, từng ở chỗ này cư trú mười năm. Phòng ở hình tứ phương, dọc theo tường là một cái giường chung, ta ngủ ở trong góc, trên đầu đối diện cửa sổ lọt gió. Cửa sổ có một tấm mành cũ đến ố vàng, cửa sổ đóng không chặt, ở những cái khe nhỏ nhét đầy vải mới tạm ngăn cách được thời tiết giá lạnh bên ngoài. Trong góc phòng chất đầy thùng nhỏ, nước sơn đều bạc hết, khóa ngoài cũng hỏng, bên trên đặt một ít tạp vật. Trừ những cái đó, trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ cũ loang lổ sơn, mặt trên đặt đế đèn cùng ấm trà làm bằng gỗ.

Ta xoa mắt, lại ôm chăn ngồi yên một khắc đồng hồ mới lấy chủy thủ dưới gối ra, bỏ vào trong ngực giấu kỹ, sau đó chậm rãi xuống giường.

Bên cạnh còn ngủ vài người, tiếng ngáy nổi lên bốn phía, ta đánh giá một chút, bọn họ đều có chút quen mặt, có mấy người ta còn nhớ rõ tên, càng nhiều là không có ấn tượng gì.

Gấp xong chăn, mặc vào áo ngắn màu xám, quần bông của tạp dịch, cột chặt đai lưng, ta tha ra bồn gỗ ở dưới giường, đẩy cửa đi ra ngoài. Trong viện có một giếng nước, ta tùy tiện múc chút nước lạnh rửa mặt, xoa xoa tóc rối trên đầu. Mặt nước hơi chớp lên chiếu ra một khuôn mặt tái nhợt mà ỉu xìu, trong đôi mắt che kín tơ máu còn có một tia kinh hồn chưa định.

Ta nhéo nhéo khuôn mặt không có chút thịt của mình, làm thành các loại biểu cảm quái dị, má lúm đồng tiền hơi khóe miệng tùy theo mà như ẩn như hiện. Bình tĩnh lại, ta lại lâm vào mê mang trường cửu.

Đây là ngày thứ mười một ta trở lại mười bảy tuổi, sau khi chết thảm trong khuê phòng của Đông Phương Bất Bại.

“A Dương, gần đây ngươi thức dậy thật sớm.”

Phía sau truyền đến một giọng nói mang theo ngái ngủ, là Chu Hàn cùng gia nhập thần giáo một đợt với ta, ta không quay đầu chỉ ừ một tiếng, chậm rãi đổ nước trong bồn gỗ. Gã đi đến bên cạnh ta, bỏ gáo nước xuống giếng, quơ quơ, múc nửa thùng nước, rửa xong mặt thực nhanh, sau đó gã tiếp đón ta: “Cùng đi nhà bếp không?”

Không trung dần dần trở thành màu xanh, còn chưa đến thời gian làm việc, đa số mọi người còn chưa dậy, bao gồm quản sự. Ta ngẩng đầu nhìn Chu Hàn, tuổi của gã lớn hơn ta một chút, dáng người khỏe mạnh, có một khuôn mặt đoan chính, trong mắt lóe ra tia khôn khéo. Ý của gã ta hiểu, chúng ta thức dậy sớm, nhân lúc những người khác chưa thức dậy liền nhóm lửa nấu cơm, có thể để lại ấn tượng tốt cho quản sự.

Ta cười cười, đi theo gã.

Loại lấy lòng này đời trước ta làm so với gã càng tích cực thuận tay, ngày nay ta theo gã, chỉ là muốn thừa dịp những người khác còn ngủ, ăn nhiều một hớp cháo nóng, không còn tâm tư a dua nịnh hót. Ta không muốn tiếp tục nô nhan quỳ gối mà lấy lòng bất cứ kẻ nào, không muốn tiếp tục không từ thủ đoạn mà mưu quyền cầu lợi. Mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều, ta nghĩ, sở dĩ ông trời để kẻ dơ bẩn bất kham như ta sống lại một đời, đại khái là muốn ta trả nợ đi.

Ta tự nhận mình là một tiểu nhân, cũng đắc tội rất nhiều người, nhưng trong lòng ta, người ta cảm thấy thua thiệt chỉ có một.

Nghĩ vậy, trước mắt ta thoảng qua một bóng người mơ hồ. Ta ngừng cước bộ, cúi đầu nhìn nhìn tay của chính mình. Mười mấy ngày nay ta vẫn luôn mơ thấy mình mất đi y, ta mơ thấy cả người y đầy máu ngã trong ngực ta, máu nóng làm cả người ta đều ướt sũng, mặt y dính đầy máu, còn có một lớp son phấn, chỉ còn lại đôi mắt đen ánh dịu dàng, mười mấy năm qua, chưa bao giờ thay đổi.

Hoa viên y ở kia, chỉ có ta biết lối vào, cũng chỉ có ta có chìa khóa cửa sắt. Ta khóa y ba năm, trầm mê trong tửu sắc lợi dục, rất ít đi nhìn y, y một mình một người ở trong vườn cô đơn mà chờ ta, thấy ta cũng chỉ mang theo tình yêu dịu dàng, nhưng ta lại mang theo Nhậm Ngã Hành đi giết y.

Mà lúc y trọng thương gần chết, còn đau khổ cầu xin Nhậm Ngã Hành tha ta một mạng.

“A Dương? Ngươi ngốc gì đó? Nhanh lên vào giúp một tay!”

Chu Hàn đã đi vào bếp, quay đầu nhìn thấy ta ngơ ngác đứng ở trên đường mòn, không khỏi lên tiếng thúc giục.

Rốt cục ta phục hồi lại tinh thần, cưỡng chế đau đớn cuồn cuộn trong lòng, đuổi theo.

Người luôn phải ngã thật mạnh, mới biết được đau, đáng tiếc, ta biết được quá muộn. Không quan tâm bây giờ có phải là mộng hay không, không quan tâm khi nào ta sẽ tỉnh giấc mộng này, ta đều phải đứng lên, sống cho đáng một đời người.

Ta ngồi xổm ở dưới mái hiên nhà bếp, Chu Hàn vo gạo, nấu cháo, chưng bánh màn thầu. Trong bếp thực nhanh dâng lên sương trắng, bốn phía tràn ngập mùi ngọt thơm của cơm và bánh màn thầu. Mặt ta bị củi lửa hông nóng lên, cái trán cũng xuất một chút mồ hôi. Bên ngoài đã có chút tiếng huyên náo, đại khái người đều đã dậy, Chu Hàn than thở đẩy nhanh động tác, múc phần của quản sự và của mình đi ra. Gã cúi đầu liếc ta một cái, nói: “Ta đưa đi qua.”

Không chờ ta trả lời, gã như sợ ta sẽ đoạt cơ hội tranh công với gã, vội vàng đi rồi. Ta nhìn bóng lưng của gã thật lâu, nghĩ tới chính mình đã qua, cũng như vậy, vì hướng lên trên mà lao lực tâm cơ.

Kết quả là, vẫn công dã tràng. �

Chu Hàn đi rồi, những người khác cũng tiến vào ăn điểm tâm, tạp dịch làm đều là việc nặng, một ngày hai bữa, căn bản không đủ no, huống chi nhiều người cháo thiếu, tới chậm khả năng sẽ không còn gì để ăn, nghĩ đến đây, ta nhanh chóng múc thêm cho mình một chén cháo nữa, chiếm lấy hai cái bánh bao lớn, cũng không quản lưỡi nóng hay không, vội vàng ăn vào bụng.

Chờ ta cơm nước xong, Chu Hàn vẫn không trở về, ta không tính chờ gã, chính mình cầm chổi bắt đầu làm việc. Trời tháng mười hai, hà khí ra cũng sẽ đông thành băng, ta lui đầu nhún vai mà đi trong gió lạnh, đảo qua một bậc thang một bậc thang, sáng sớm ánh mặt trời đánh vào vai, một chút nhiệt độ cũng không có.

Quét xong sân vài vị Đường chủ cùng trưởng lão, ta lại trở về nấu nước, chẻ củi, đưa đến vài cái sân ta phụ trách. Việc nặng như vậy, từ khi lên làm tổng quản, đã rất lâu rồi ta không làm nhưng cũng không cảm thấy mới lạ. Đại khái là do thân thể trẻ hơn mười tuổi này đã làm quen.

Chờ làm hết việc, ta ngồi ở một bên nghỉ ngơi thì rốt cục Chu Hàn cũng xuất hiện. Thật sự là nhàn hạ. Trong lòng ta không vui, thản nhiên liếc gã một cái liền quay đầu lại. Mặt gã mang ưu sắc lại có chút vui mừng, nhưng ta lười hỏi. Chuyện trên Hắc Mộc Nhai, ta biết nhiều hơn gã, cần gì phải hỏi?

“A Dương…” Gã ngồi ở bên cạnh ta, có chút muốn nói lại thôi.

Ta hồi tưởng một chút, lúc này Đông Phương Bất Bại đoạt được vị trí giáo chủ đã năm sáu năm, năm sáu năm này, y dứt khoát hẳn hoi chỉnh đốn sự vụ giáo nội, thần giáo lớn mạnh không ít, Nhậm Ngã Hành ngoan ngoãn ở Tây hồ, Nhậm Doanh Doanh còn là một đứa bé, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có chuyện lớn gì đáng để để ý, vì thế ta liền thả lỏng tâm tình, chờ Chu Hàn nói tiếp.

“Ngươi có thể cho ta mượn chút ngân lượng được không?” rốt cục gã mở miệng.

Đến, ta chỉ biết không có chuyện tốt. Ta quay đầu nhìn về phía gã: “Ngươi dùng hết tiền tiêu vặt hàng tháng nhanh như vậy?”

“Không phải, ngươi cứ cho ta mượn chút đi, ” ánh mắt gã có chút né tránh, “Ta có việc gấp, được rồi A Dương, ngươi cho ta mượn một chút là được, một – hai, chỉ một lượng bạc!”

“Một?” Đây chính là toàn bộ tiền làm cu li cả tháng của ta, ta nhíu mày, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Gã do do dự dự mà cắn môi dưới.

“Ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không cho ngươi mượn.”

Trầm mặc một hồi lâu, gã thỏa hiệp, thấp giọng nói: “Lưu quản sự nói với ta, bên ngoài không yên ổn, giáo chúng bị ngoại phái giết chết không ít, gần đây nhân thủ có chút không đủ... Ta... Ta muốn học thị vệ ngoại viện vài chiêu quyền cước, muốn dùng tiền lung lạc bọn họ.”

Trong nháy mắt ta hiểu được, trách không được gã không muốn nói, sợ là lo lắng ta đoạt danh ngạch với gã. Ta cúi đầu, trong lòng có chút hoảng hốt. Đời trước ta cũng như vậy, tỉnh ăn kiệm dùng đem hết tiền tiêu vặt hàng tháng đi hối lộ thị vệ cùng quản sự, học một chút quyền cước đơn giản, đi cửa sau trở thành một thị vệ ngoại viện.

Nói dễ nghe là thị vệ, kỳ thật chỉ là tên trông cửa, dù sao không có nội lực, võ công thấp kém, căn bản không làm được cái gì, nhưng không phải người nào bỏ tiền cũng có thể lên làm thị vệ, có thể hướng lên trên một chút, dường như sắp làm ta khi đó táng gia bại sản. Sau này ta trông cửa hai năm, cũng kinh doanh hai năm, dỗ vài tên thị vệ trưởng đến mặt mày hớn hở, lúc này mới gặp được một cơ hội có thể tiến vào nội viện, sau đó cơ duyên đưa đẩy, bị Đông Phương Bất Bại đưa đến bên người làm việc…

“A Dương, xem như ta cầu ngươi, ngươi cho ta mượn đi, đến lúc đó ta học được sẽ trở về dạy ngươi, chúng ta có thể tiết kiệm thật nhiều tiền!” Chu Hàn thấy ta vẫn luôn kinh ngạc không nói, gấp đến độ nắm chặt cánh tay ta. Ta nhìn gã trong chốc lát, cởi xuống túi tiền, giao hết cho Chu Hàn hai khối bạc, chỉ giữ cho mình một chút tiền đồng.

Chu Hàn ngẩn ngơ, có chút không thể tin được ta bỏ ra nhiều như vậy. Dù sao trước khi trọng sinh sống lại, ta và gã là một loại người. Hai chúng ta đều không muốn bị người xem thường, không muốn tiếp tục sinh hoạt bần hàn kham khổ, vì chứng minh năng lực của mình, đứng đến rất cao, dẫm hết những tên gia hỏa dùng mắt chó nhìn người ở dưới chân, dã tâm của ta cũng không khác gì gã.

“Lên đời đừng quên mời ta uống rượu.” Ta vỗ vỗ vai gã, gánh đòn gánh rời khỏi.

Chu Hàn sẽ không hiểu được ta bây giờ, trải qua sinh tử, ta không bao giờ muốn liều mạng đi đến bên người Đông Phương Bất Bại, không bao giờ muốn làm tổng quản gì, ta ở bên cạnh y chỉ làm liên lụy đến y, ta không muốn hại y nữa. Chỉ cần không có ta quấy rầy, ai có thể thắng được y chứ? Khiến cho hết thảy thuận theo tự nhiên đi, dù đến cuối đời cũng chỉ là một tên tạp dịch nho nhỏ thì đã thế nào? Ta chỉ muốn xa xa mà nhìn y, bảo hộ y là tốt rồi, sau đó mật báo cho y, không để những người đó hại y.

Ta theo bản năng sờ chủy thủ giấu trong ngực, xúc cảm cứng rắn khiến ta an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.