Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 5: Cường hôn



Chờ ta từ rừng trúc trở về, đồ ăn vừa lúc đưa tới. Xốc lên nhìn, vẫn như vậy, đầy dầu đầy mỡ, nhìn đã không muốn ăn. Ta bỏ mấy chục văn tiền mua chút mỳ và cải trắng từ Vương Đại chuyên mua đồ ăn, lại cắt một chút tương thịt trâu, xứng với dưa muối buổi sáng và thịt bồ câu trong hộp cơm, làm một chén mì thịt trâu dưa muối cho Đông Phương Bất Bại.

Đồ ăn của y đều là nội viện chuẩn bị, ta mà để người ta phát hiện thì dễ chuốc phiền phức, đồ ăn này mà ra vấn đề gì, truy cứu ra là ta có chết muôn lần cũng không đủ, bởi vậy ta không dám làm quá mức, nếu không phải đau lòng Đông Phương Bất Bại hơn mười ngày đều ăn không ngon, lại lo lắng mạng nhỏ, ta không cần ân cần như vậy.

Vào thạch thất, ta bưng ra đồ ăn nội viện chuẩn bị trước, cuối cùng mới đem mì sợi, điểm tâm cùng trà mật ra. Trong lúc này ta chỉ an tĩnh làm việc, mí mắt không có nâng chút nào, nhưng ta có thể cảm nhận được người nọ ở trên giường đá đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt kia sắc bén như dao, nếu là người bên ngoài hẳn đã sợ tới mức hai chân run rẩy, nhưng ta chỉ bình tĩnh không gợn sóng dọn xong bát đũa, khom người lui ra, tay đều không run chút nào.

Kiếp trước vừa tới bên cạnh y, ta rất là thấp thỏm bất an, nhưng phát giác y có tâm tư này với ta, ta không còn sợ hãi y nữa, bởi vì ta thăm dò y vô số lần, lợi dụng y, lừa gạt y, y đều tiếp thu toàn bộ, cuối cùng ta thậm chí dám hô to gọi nhỏ với y, y cũng không tức giận, dịu ngoan cùng thần phục khiến cả người ta nhẹ nhàng hẳn, càng không biết thu liễm, muốn làm gì thì làm.

Kỳ thật y thực mềm lòng, thực nhớ tình bạn cũ, nếu không thì sẽ không giữ lại một mạng cho Nhậm Ngã Hành, còn đối xử tử tế với nữ nhi của gã, thậm chí ngay cả bộ hạ cũ của Nhậm Ngã Hành cũng không nhổ cỏ tận gốc. Nhưng ta biết ta nói ra chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng, y là giáo chủ thần giáo cao cao tại thượng, là cao thủ đệ nhất thiên hạ, giết người như ngóe, đại ma đầu làm hại võ lâm, nhưng ta lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng đơn bạc cô độc chờ đợi.

Ta cúi đầu ở ngoại thất chờ đợi giáo chủ đại nhân dùng xong bữa, suy nghĩ dần dần bay xa, cho đến lúc cổ đau nhức ta mới phát giác ta đứng ở chỗ này lâu lắm. Lấy lại tinh thần, ta nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng bát đũa, y còn chưa ăn xong? Chẳng lẽ hôm nay phá lệ thèm ăn? Nhưng lập tức ta liền phát hiện không phải như thế.

Tiếng vang nhỏ vụn rơi vào trong tai, là tiếng Đông Phương do do dự dự để đũa xuống trên mặt bàn, chẳng được bao lâu, y lại cầm đũa lên, không biết động vào cái gì, lại buông xuống. Y lặp đi lặp lại động tác này rất nhiều lần, cuối cùng có lẽ tức giận, ném đũa cả giận nói: “Lăn tới đây thu dọn!”

Ta vội vàng lên tiếng trả lời đi vào, không dám ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt liếc mặt bàn một cái, thức ăn nội viện chuẩn bị không động chút nào, bát mì sợi lại ăn được không còn một mảnh, trà mật cũng uống không dư một giọt, trong lòng ta ấm áp, nhưng tầm mắt dịch sang bên cạnh, liền nhìn thấy điểm tâm tinh xảo được lá sen bao vây vỡ thành từng mảnh khó coi trên bàn, ta sững sờ một chút.

“Về sau đừng đem thứ này đến làm vướng mắt bổn tọa!”

Giáo chủ cứng rắn nói.

Ta cuối cùng xem như hiểu được động tĩnh vừa rồi là y đang làm gì, đây là muốn ăn lại e ngại mặt mũi không dám ăn, giãy dụa đến giãy dụa đi, cuối cùng vẫn nhịn đau buông tha. Ta vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, không dám lộ ra mảy may, chỉ đáp: “Vâng.”

Bộ dạng phục tùng liễm mắt thu dọn tất cả đồ ăn trên bàn vào trong hộp, cố ý dọn điểm tâm cuối cùng, hai tay ta nâng lên mảnh vỡ trên bàn, chỉ thấy yết hầu của giáo chủ đại nhân không được tự nhiên lăn lộn một cái, ta cố hết sức nghiêm mặt, làm bộ không phát hiện ánh mắt không nỡ của y, nhìn chằm chằm mủi chân mình, hành lễ rời đi.

Thẳng đến khi đi qua cầu treo, ta thật sự nhịn không nổi, mới phụt cười ra tiếng.

Sau đó ta nghĩ ra biện pháp, mua chút bột mì chỗ Vương Đại, chính mình nhào nặn bột làm bánh màn thầu, thuận tiện đem điểm tâm bị bể nhào vào bột, điểm tâm này quý, lãng phí rất đáng tiếc, nếu ta đã mua, liền có biện pháp để y ăn vào bụng. Lúc nặn bánh màn thầu, ta còn nặn ra một cái lỗ ở bên trong, cho chút đường đỏ vào, đặt lên vỉ hấp mà chưng, đường đỏ hóa ra tiến vào bánh màn thầu, trong bột còn có vị bánh hoa hồng đậu đỏ, thơm ngọt ngon miệng, ngay cả ta cũng có chút thèm.

Ngày hôm sau đi đưa cơm cho Đông Phương Bất Bại, khi thu dọn ta lắp bắp kinh hãi, bốn bánh màn thầu to bằng nắm tay bị y quét sạch, kiếp trước sức ăn của y nhỏ như mèo, có thể ăn nhiều như vậy thật là đáng quý. Nhìn chén đĩa trống trơn ngay cả vụn bánh cũng tìm không thấy, ta nhịn không được cong cong ánh mắt mà cười.

Sau đó ta liền chú ý y phóng ánh mắt tới, không sắc bén lạnh lùng như hôm qua, có chút phức tạp. Ta bật người thu lại tươi cười, khôi phục bộ dáng cung kính cùng thật cẩn thận, cúi đầu hành lễ rời đi, từ đầu đến cuối, ta không ngẩng đầu nhìn y.

Kiếp này ta sẽ ghi khắc thân phận của mình, sẽ không mảy may vượt qua khuôn phép.

Từ sau núi trở về, ta cứ theo lẽ thường đi vào trong viện làm việc. Lưu quản sự chỉ nói miễn không làm việc hôm đó, chưa nói về sau không cần làm, ta cũng biết nào có chuyện tốt như vậy, thực tự giác mà nâng chổi quét dọn. Tuyết rơi một ngày một đêm, dày đến một thước, ta hà hơi, cố gắng gấp khúc ngón tay đông cứng, quét hết tuyết đọng trước viện Mạt trưởng lão.

Bởi vì vừa phải làm việc vừa phải đưa cơm, còn phải trộm vào bếp nấu ăn cho giáo chủ đại nhân, ta vội đến chân không chạm đất, chút tiền dư cũng tiêu hết thực nhanh. Ta buồn rầu mà nhìn mấy đồng tiền cuối cùng trên người, nghĩ thầm không thể tiếp tục làm bánh màn thầu đường, đường quá đắt. Ta đang suy nghĩ buổi tối làm cái gì cho giáo chủ ăn, cái loại vừa rẻ lại ăn ngon thì bên ngoài vang lên một trận bước chân vội vàng, sau đó, cửa kẽo kẹt vang lên một tiếng, Khỉ Ốm ngủ cùng phòng với ta chà xát tay dậm chân trở lại.

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, từ lò nhỏ nâng ấm trà lên, rót nước ôm vào trong tay, khớp hàm còn đánh khanh khách.

“Ngươi từ chỗ nào về? Lạnh thành như vậy.” Ta liếc nhìn hắn một cái.

“Haiz, chạy chân cho Hướng hữu sử, đến viện của Thánh cô.” Khỉ Ốm thổi thổi nước trà, oán giận nói, “Hướng hữu sử từ bên ngoài về, mua vài thứ ở chợ dỗ Thánh cô vui vẻ, ngươi nói ông ta làm thế được cái gì chứ? Làm cho Thánh cô nháo ồn ào muốn xuống núi đi chơi, giáo chủ đang bế quan, ai dám làm chủ? Người hầu của nàng dỗ dành cả buổi mới thôi, ta cũng phải đứng giữa sân theo, làm ta lạnh chết!”

Ta giận tái mặt, nắm chặt nắm tay. Nhậm Doanh Doanh lớn lên trên Hắc Mộc Nhai, chưa bao giờ ra ngoài, Hướng Vấn Thiên dùng phồn hoa náo nhiệt bên ngoài dụ dỗ nàng, tiểu cô nương sao có thể không động tâm? Chờ Nhậm Doanh Doanh rời Hắc Mộc Nhai, rời khỏi sự khống chế của Đông Phương Bất Bại, gã muốn đoạt vị thay Nhậm Ngã Hành đương nhiên càng không hề băn khoăn, hàng già gian xảo giả dối này, đánh tốt bàn tính!

Đáng tiếc, lúc này đây, ta sẽ không để gã tìm được cơ hội cứu Nhậm Ngã Hành ra, không, tốt nhất giết lão thất phu này, chấm dứt hậu hoạn!

“A Dương? Ngươi sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế?” Khỉ Ốm vươn tay quơ quơ trước mắt ta.

Ta hô hấp thật sâu mấy lần, miễn cưỡng mỉm cười: “Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi.”

Khỉ Ốm không hoài nghi, gật gật đầu: “Cũng đúng, ngươi phải làm việc còn phải đi hầu hạ giáo chủ…” Nói đến đây, hắn có chút sợ hãi mà rụt lui bả vai, có chút tò mò lại có chút sợ hãi mà nhìn về phía ta, nhỏ giọng hỏi, “Giáo chủ khẳng định thực khó hầu hạ đi? Thật không biết ngươi làm thế nào, nếu là ta, chắc đã sớm chết…”

Ta không thích khẩu khí của hắn khi nói về Đông Phương Bất Bại, theo bản năng che chở: “Cũng không có gì, giáo chủ thực đồng tình hạ nhân.”

Khỉ Ốm trừng lớn mắt, cảm thấy ta nổi điên.

Ta vỗ vỗ vai hắn: “Giáo chủ thật không đáng sợ như vậy, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta làm việc đây.”

Sau giờ ngọ, ta vẫn bận việc trong sân Mạt trưởng lão như cũ, một bên làm việc một bên hồi tưởng lại Nhậm Doanh Doanh xuống núi khi nào. Thực nhanh ta liền nghĩ tới, là sau sinh nhật mười tám tuổi của nàng. Vì sinh nhật nàng, Hắc Mộc Nhai xác thực náo nhiệt vài ngày, Đông Phương Bất Bại còn để Đồng Bách Hùng xuống núi bắt một gánh hát lên, hát tuồng ba ngày không tính, còn phóng pháo hoa một đêm.

Đông Phương Bất Bại thương nàng thật…

Ta rủ mắt, tay nắm chổi khó hiểu phát đau, lúc này thân thể ta kiện toàn, không có hai chân bị chém đứt, cũng không bị Nhậm Doanh Doanh tước đứt ngón tay, nhưng ta còn có thể cảm nhận được toàn tâm đau đớn, tính cả hận ý tận lực cưỡng chế, mặc dù đã cách một đời, cũng chưa bao giờ biến mất.

Đừng nóng vội, bình tĩnh, ngươi không bao giờ được giẫm lên vết xe đổ.

Ta dùng sức ấn chủy thủ trong ngực, đao bọc trong mảnh vải hơi hơi chui vào da thịt, đau đớn bén nhọn làm ta thanh tỉnh không ít. Thở ta một hơi thật dài, ta ngẩng đầu, tuyết bay đày trời, mây trắng đạm bạc, ánh tà dương buông xuống.

Thời gian quay ngược, tất cả còn chưa xảy ra, ngươi có thể bảo vệ y, lúc này ngươi nhất định có thể bảo vệ y.

Đến buổi tối, trong đầu ta còn tràn đầy trí nhớ của kiếp trước, người có chút mất hồn mất vía, chỉ qua loa chưng một chén canh bí đỏ hạnh nhân liền ra sau núi, giống như thường ngày hành lễ ở cửa thạch thất: “Giáo chủ, tiểu nhân vội tới đưa bữa tối cho ngài.”

Cúi đầu chờ trong chốc lát, cửa đá không theo lẽ thường mở ra.

Trong lòng có chút kỳ lạ, không khỏi cất cao giọng xin chỉ thị một lần nữa: “Giáo chủ, tiểu nhân là tạp dịch Dương Liên Đình thủ hạ của Lưu quản sự, vội tới đưa bữa tối cho ngài.”

Ngưng thần lắng nghe cũng chỉ có tiếng gió gào thét.

Ta đột nhiên vô cùng bất an, tâm nảy lên từng chút, ta ở trước cửa đổi tới đổi lui, miễn cưỡng đợi một khắc, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, xảy ra chuyện gì? Ta bắt đầu khẩn trương, ném xuống hộp cơm đi gõ cửa, bàn tay đập lên tảng đá phát đau, nhưng ta không để ý nhiều như vậy, hô: “Giáo chủ, giáo chủ!” Nhưng bên trong vẫn không có chút tiếng vang.

Y làm sao vậy? Y đã xảy ra chuyện gì? Đôi mắt của ta không tự chủ được ngắm trộm cơ quan bí ẩn, ta biết làm thế nào mở cửa, nhưng ta không thể mở, ta nôn nóng đi qua đi lại, tay mấy lần nâng lên đặt trên cơ quan lại buông xuống, lúc ta nhịn không được muốn chuyển động khối đá nhô ra kia thì cửa đá đột nhiên vang lên một tiếng, chậm rãi nâng lên.

Ta thở ra một hơi, cửa đá mới nâng lên một nửa ta liền không thể chờ đợi được mà chui vào, nhưng không đợi ta đứng thẳng thắt lưng, ta chợt nghe thấy “Hộc” một tiếng nôn mửa, âm thanh kia cực kỳ thống khổ, nháy mắt đinh ta tại chỗ.

Nhưng ta chỉ cứng ngắc một chớp mắt, bật người vài bước xông về phía trước, vén màn trúc lên, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại từng ngụm từng ngụm mà phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất.

Ta nhìn máu trên người trên mặt y, mùi máu tươi nồng đậm xông vào xoang mũi, một màn kinh tâm kiếp trước lại hiện lên trước mắt.

“Lão yêu quái! Chịu chết đi!”

“Đông Phương Bất Bại, hôm nay rốt cục ngươi cũng rơi vào tay của ta!”

“Liên đệ… Liên đệ ngươi có đau không? Đừng sợ, đừng sợ… Ta… Ta sẽ che chở ngươi…”

“Nhâm giáo chủ… Ta… Ta sẽ chết, ta cầu ngươi một chuyện… Thỉnh ngươi nể tình ta đối xử tử tế với Đại tiểu thư nhà ngươi… Tha Dương Liên Đình một mạng…”

Trong hoảng hốt, ta đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi khàn khàn vướng ở trong cổ họng, lúc ta phát giác đó là chính ta phát ra, hai tay của ta đã đỡ lấy nam nhân đã rơi vào hôn mê kia, ta run run rẩy rẩy ôm y vào trong ngực, toàn thân không thể khống chế mà run rẩy.

“Đông Phương… Đông Phương…”

Khóe miệng của y vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, giống như thân thể của y phá một cái động, ta sợ hãi cực kỳ, thân thể y lạnh đàn, ta đặt y trên giường đá, liều mạng xoa tay y, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì.

Ta chỉ có thể truyền nội lực nhỏ bé không đáng kể mà ta mới luyện mấy ngày vào trong cơ thể y, thân thể của y giống như có một con mãnh thú nóng nảy, mãnh liệt bá đạo chân khí tán loạn, chút nội lực này vừa mới đi vào kinh mạch của y đã bị cắn nuốt không còn một mảnh.

Y chỉ là luyện công xảy ra sự cố, võ công của y cao cường, không có việc gì, đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, ta ép chính mình tỉnh táo lại, lảo đảo chạy ra ngoại thất, luống cuống tay chân mở ra một đám mật các trên tường, bên trong chất đầy bình bình lọ lọ, cái gì mà thất tâm tán, xuyên tâm hoàn, mỗi cái đều là độc dược… Tay ta phát run, đánh nát vài bình mới đụng đến một chai cửu chuyển hoàn hồn đan, cũng không quản có dùng được hay không, cho y ăn lại nói sau.

Ta đặt viên thuốc trên đôi môi mím chặt của y, khớp hàm y cắn rắn chặt, ta nóng nảy, vươn tay kháp cằm y để y mở miệng ra, nhưng làm thế nào y cũng nuốt không trôi.

Tâm nảy lên, không để ý quá nhiều, ta ôm y vào trong ngực, dùng tay nâng gáy của y, cho viên thuốc kia vào trong miệng mà cắn, uống một miệng trà, cúi đầu áp sát bờ môi của y.

Chờ y nuốt xuống, ta vỗ về lồng ngực của y chậm rãi ngẩng đầu, nhưng hơi thở của y vẫn mong manh nằm ở trong ngực ta như cũ, mặt vàng như giấy, vẫn không nhúc nhích, khủng hoảng mãnh liệt ập tới. Ta run run rẩy rẩy mà đổ ra hơn mười viên thuốc, cắn nát, dùng miệng một viên một viên đưa vào trong miệng y, lúc đút đến viên thứ sáu, một tia hàn quang thình lình hiện lên, một cái ngân châm ép lên cổ của ta.

Ta đột nhiên giương mắt, đối diện với ánh mắt tức giận ngập trời của Đông Phương Bất Bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.