Cùng Hàng Xóm Yêu Đương

Chương 6



Ngụy Hoán là lần đầu tiên không biết nên làm gì với Cố Điềm Điềm, bạn nhỏ này như thế nào đột nhiên lại mạnh miệng như vậy!

“ Ở đây không được nói mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm”, anh giả vờ tức giận nói “Nhanh nhanh ngừng đi “

“Hì hì ”, Cố Điềm Điềm biết mình sai liền nhìn anh ngây ngô cười, “Không dám không dám, anh Hoán có thể cho tôi mượn sữa rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da của anh dùng một chút không?”

Ngụy Hoán gật đầu, đưa cô vào phòng tắm, chỉ vào mấy chai lọ nằm rải rác trên ngăn tủ, ” Tôi chỉ có từng đó, là do một người bạn giới thiệu, không biết có hợp với cô không, cũng chỉ có thể chắp vá dùng tạm”. Trong khi nói chuyện, anh chỉ vào mặt mình,” Dùng qua loa, cũng không hi vọng chất lượng da mặt của tôi được cải thiện “

“ À đúng rồi ”, anh dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, từ một trong những chiếc túi lớn lấy ra một chiếc túi nhỏ, “Cô có thể giúp tôi kiểm tra mỹ phẩm, có thứ gì thiếu không? Ngày mai tôi có buổi biểu diễn cần phải hoá trang, tối nay muốn thử make-up một chút, cô nhìn xem tôi có tiến bộ gì không “

Cố Điềm Điềm bôi sữa rửa mặt lên mặt, rồi lẩm bẩm đồng ý. Sau khi lau sạch mấy vệt nước trên mặt, cô chọn một loại kem dưỡng da không bóng nhờn bôi lên, vỗ nhẹ mặt rồi đi về phía Ngụy Hoán.

“Để xem nào.” Cô thản nhiên ngồi bên cạnh Ngụy Hoán, mở khóa túi mỹ phẩm của anh.

“ Trông cũng khá đầy đủ… Anh có muốn thử không?” Cố Điềm Điềm lật lật xem đồ bên trong túi, nghĩ rằng trang điểm chủ yếu là bằng tay, cho nên cô cảm thấy anh nên tự mình luyện tập thì tốt hơn.

Ngụy Hoán nghe vậy lập tức chạy vào phòng tắm rửa mặt, trên mặt còn chưa lau hết nước đã vội quay lại, tìm một chiếc gương, ngồi trên thảm cùng cô.

Ngụy Hoán đang định dùng tay lau sạch vết nước trên mặt, Cố Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào anh, lập tức lấy ra mấy miếng khăn giấy trong hộp giấy trên bàn cà phê, cẩn thận giúp anh lau nhẹ vết nước còn lại trên mặt và tóc của anh, sau đó đưa túi mỹ phẩm tới trước mặt.

“ Anh bắt đầu đi, tôi xem.” Cố Điềm Điềm hơi nhúc nhích, cố gắng đến sát anh một chút.

Ngụy Hoán lấy kem dưỡng da từ trong túi mỹ phẩm ra, ” dùng nước cân bằng da trước”, Cố Điềm Điềm trầm giọng nhắc nhở.

“À, thì ra đã dùng ngược suốt rồi, haha”, anh nhận ra sai lầm của mình rồi lấy lọ nước cân bằng da ra.

Cố Điềm Điềm ở một bên nhàn rỗi, có chút buồn chán nên đứng dậy giúp anh làm ướt m*t trang điểm rồi vắt kiệt, sau đó nhìn anh khéo léo thoa lớp kem nền lỏng lên mặt cho đến khi anh lấy khuôn kẻ mày ra. Anh chàng này, còn dùng khuôn kẻ mày tự chế.

Khuôn kẻ mày? Đúng là thích đồ cổ mà.

Cố Điềm Điềm cẩn thận nhớ lại, lần trước cô nhìn thấy khuôn kẻ mày có lẽ là ở buổi văn nghệ hồi cấp ba. Khi đó mọi người đều không quen thuộc với đồ trang điểm, chỉ khi thấy mấy lời giới thiệu của Taobao mới bắt đầu đặt hàng về dùng. Nhưng đã nhiều năm như vậy ….. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một khuôn kẻ mày tự làm.

Đây là muốn dựa theo dáng khuôn mặt mình để kẻ mày sao?

“Thật ra, anh không cần tô đen lông mày …” Cô ngập ngừng đưa ra đề nghị của chính mình, “Lông mày của anh đã đẹp rồi, chỉ cần vuốt lên một chút là được.”

Ngụy Hoán thông minh liền ngoan ngoãn đưa cho cô cây chì kẻ lông mày của mình.

“Anh có dao nhỏ không? Tôi sửa cho anh. Nếu anh mua ở quầy, có thể mang trực tiếp đến nhân viên quầy, họ có thể giúp anh sửa nó miễn phí …” Cố Điềm Điềm lải nhải nói, cầm lưỡi dao anh đưa rồi ngồi xổm bên cạnh thùng rác, cẩn thận đem cây chì kẻ mày, cùng dao nhỏ sửa lông mày lại hình dáng ban đầu.

“Anh không cảm thấy rằng nếu tô lông mày thành một khối đen thì trông rất khó coi sao?” Cố Điềm Điềm lại ngồi xuống bên cạnh Ngụy Hoán với chiếc bút chì kẻ lông mày đã được sửa lại, nhẹ nhàng kéo cằm anh để anh đối diện với mình, rồi lại xê dịch lên, “Hốc mắt của anh thật đẹp, thật là ghen tị nha”

Tay của Cố Điềm Điềm vẫn còn lạnh bởi vì vừa rửa m*t trang điểm bằng nước lạnh, nên khoảnh khắc tay cô chạm vào má của Ngụy Hoán, trong nháy mắt anh bị k!ch thích, có hơi rùng mình

Anh chuyển chăn bông trên ghế sô pha xuống thảm, cẩn thận vây quanh Cố Điềm Điềm, “Sao cô lại lạnh như vậy, phải nói cho tôi biết chứ, tôi thì không sao, nhưng cô bị cảm thì phải làm thế nào…”

Cố Điềm Điềm đưa tay lên nắm lấy góc áo của anh, ngăn không cho anh đắp thêm một chiếc chăn khác lên nữa.

” Được rồi được rồi, tôi chỉ chạm vào chút nước lạnh, qua một lúc thì ổn rồi ” Cố Điềm Điềm mỉm cười nhìn anh.

” Tôi sợ tôi chiếu cố cô không tốt…” Ngụy Hoán quay đầu lại nhìn cô, cố chấp nói: “Nếu cô ở chỗ tôi một đêm, sau đó liền bị cảm, về sau phải làm sao bây giờ?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.