Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 49



Mấy ngày nay Trịnh Cẩn Dư rất thích làm bánh kem.

Thả một miếng nhỏ mềm mềm vào miệng đã tan. Ăn ngon nhiều so với đồ ngọt ở giới tu tiên của cô.

Cũng không biết loài người làm sao có nhiều loại bánh như vậy, thật là nán lại càng lâu càng thích thế giới phồn hoa này.

“Đại tiểu thư, chúng ta thực sự ăn không nổi nữa.” Nữ đầu bếp mẹ Vu mới đến nhìn đủ loại bánh ngọt bày trên bàn, trong lòng không có sức lực nói.

Khi bà vừa mới đến nhà họ Trịnh, thấy Trịnh Cẩn Dư hiền hòa, ít nói, trong lòng vui như hoa nở, cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được một chủ nhân tốt.

Nhưng hai ngày này ăn đồ ngọt, bụng dạ bà đã không chịu nổi rồi, cảm giác còn ăn nữa sẽ bị tiểu đường.

Ban đầu bảo bà ăn, bà cũng vui vẻ, còn luôn khen Trịnh Cẩn Dư biết nhiều, làm bánh kem rất ngon. Nhưng ăn thế này bà chịu không nổi.

Không có cách nào, bà phải gọi bảo vệ nhà Trịnh cùng ăn chung.

Còn tưởng rằng đại tiểu thư Trịnh chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời, làm hai ngày thì không làm, nhưng ai ngờ cô làm gần một tuần rồi.

Không có cách nào, mẹ Vu lại gọi bảo vệ đến.

Nhà họ Trịnh tổng cộng có bốn người bảo vệ, đều là các chàng trai trẻ tuổi, ăn gì cũng hết, liền ăn hết toàn bộ bánh Trịnh Cẩn Dư làm trong một ngày.

Nhưng Trịnh Cẩn Dư nhanh tay, lại cho ra lò một lô bánh mới, không bao lâu mấy chàng trai cũng không ăn nổi.

Vừa xua tay vừa cố gắng nuốt đồ ăn xuống miệng “Không, không ăn được nữa, muốn ói… ói…”

Trịnh Cẩn Dư liếc nhìn một bàn đầy bánh ngọt, không vui liếc bọn họ: “Tiền đồ!”

Mẹ Vu cười giải thích: “Thỉnh thoảng ăn chút đồ ngọt sau giờ cơm xong cũng được, ăn nhiều như vậy, thật sự là…” Ngấy.

Lãng phí lương thực sự đáng xấu hổ.

Trịnh Cẩn Dư chưa từng làm nên nghiện. Cô vừa rồi học từ trên mạng một cách làm mới, mùi vị làm được nhất định không giống nhau.

Nhưng những thứ này ăn không hết, cô cũng không có cách nào tiếp tục làm.

Lúc cô đang buồn bã, quản gia đến báo tin: “Đại tiểu thư, có khách đến thăm.”

Trịnh Cẩn Dư đặt miếng bơ trong tay xuống hỏi: “Ai vậy?”

Chắc không phải là Lục Tư Sâm, nếu không quản gia nhất định nói là chồng cô đến.

Quản gia không nhận biết người nọ: “Nói là em trai của cô.”

Em trai?

Người đầu tiên Trịnh Cẩn Dư nghĩ đến là Tôn Cẩn Lượng.

Nhưng sau khi cậu ta bị đuổi ra ngoài cũng không qua lại nữa.

“Chỉ có một mình?”

Quản gia: “Vâng.”

Vậy càng không thể nào là Tôn Cẩn Lượng, Dương Lan Hoa không thể nào để cậu bé ra ngoài một mình.

“Tôi ra xem chút.” Trịnh Cẩn Dư vừa ra ngoài vừa nghĩ, người đến rốt cục là em trai nhóm thần tiên nào.

Trịnh Cẩn Dư đến xem, liếc nhìn người bên ngoài hơi quen mắt.

Ai vậy?

Trong một lúc cô cũng chưa nhớ ra: “Cậu là ai?”

“Lúc nào mà tôi có nhiều hơn một người em trai vậy?”

“Chị dâu à.” Đối phương vén mái tóc vàng của mình, giả vờ rất thân thiết: “Em là Tư Trình.”

“Lục Tư Trình?” Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư cũng nhớ ra.

Khi cô và Lục Tư Sâm vừa đăng ký kết hôn đã gặp cậu ta một lần.

Lúc ấy hình như cậu ta rất bất kính với mình.

“Đi ngủ đây.” Trịnh Cẩn Dư không thèm quan tâm cậu ta, xoay người muốn đi.

Lục Tư Trình không đinh bỏ qua như vậy: “Chị dâu, em mang đồ tốt đến cho chị, chị không muốn xem chút à?”

“Đồ tốt?” Trịnh Cẩn Dư biết Lục Tư Trình thú vị, chắc có không ít cách mới đúng, do dự một chút nói với quản gia: “Để cậu ta vào.”

Ngoại hình Lục Tư Trình rất giống Lục Tư Sâm. Nếu như không phải cậu ta lông bông, lại nhuộm tóc vàng, rất dễ nhầm cậu ta là Lục Tư Sâm.

Trịnh Cẩn Dư nhìn đôi chân dài của cậu ta bước vào biệt thự, trong lòng chế giễu hai câu, không nên tới, không nên ngã, xoay người đi vào phòng.

Lục Tư Trình không biết Trịnh Cẩn Dư có thể nhìn thấy, cho nên cậu ta cũng không chọn đồ gì đặc biệt, nhưng là hai hộp nhạc trong tiệm đồ lưu niệm.

Một cái là đèn hình con thỏ, bên trong sáng lên vô cùng đẹp, giống như thỏ ngọc cung trăng.

Cái còn lại là tinh cầu đại dương, tinh cầu có thể chuyển động, có thể phát ra tiếng ào ào của sóng biển.

Một người lâu nay không thấy đồ vật, nhìn thấy những thứ này, cảm giác đưa tay ra sờ không giống với nghe thấy âm thanh đẹp đẽ.

Đây cũng tính như cậu ta đã để tâm.

“Thứ gì vậy?” Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy hộp quà trong tay cậu ta, mắt sáng rực.

Ánh mắt tham lam như vậy có phải ánh mắt của người mù không vậy?

Trong lòng Lục Tư Trình hơi giật mình.

Anh ta lấy đồ vật đặt trên bàn trà, vừa mở vừa nói: “Em cố ý chọn đấy, có thể nghe tiếng đại dương.”

“Ồ.” Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy cậu ta mở hộp quà, đồ vật lại rất tinh xảo. Nhưng cô mới vừa tắm nắng trên bãi biển về, dĩ nhiên không có cảm giác gì với sóng biển.

“Cái còn lại là gì?” Còn một hộp chưa mở, Trịnh Cẩn Dư tâm trạng đang rớt xuống lại vực lên.

Lục Tư Trình nhìn cô không có hứng thú, trong lòng đột nhiên không chắc chắn, mở hộp còn lại ra: “Đây là thỏ ngọc cung trăng, rất đẹp, âm thanh cũng rất êm tai, chị nghe thử đi.”

Thỏ ngọc cung trăng?

Trịnh Cẩn Dư là một dược đồng tu tiên, người khác không biết ngọc thỏ là chuyện gì, cô còn có thể không biết sao.

Cô liếc nhìn Lục Tư Trình, trong lòng thầm nghĩ, đây cũng nói thú vị có hơi quá, ngay cả chọn quà cũng không được.

Bỏ đi, cô vẫn là đi làm bánh kem vậy.

Trịnh Cẩn Dư vừa muốn đi, Lục Tư Trình ngăn cản cô trước.

Quà chưa chọn được, trong lòng Lục Tư Trình chột dạ. Nhưng hôm nay cậu ta đến là để cầu xin, cho dù thế nào cũng phải nói ra mục đích mới được.

“Chị dâu, đây là lần đầu tiên em đến thăm, không biết được sở thích chị dâu, lần sau em nhất định chọn thứ tốt hơn tặng chị.”

Vẻ mặt Trịnh Cẩn Dư uể oải, bắt đầu cúi đầu cắt móng tay: “Cậu có phải có chuyện gì không, có chuyện cứ nói, tôi còn có việc phải làm nữa.”

“Đúng rồi.” Lục Tư Trình nhìn Trịnh Cẩn Dư không vui còn nói: “Em có người bạn làm du thuyền, mấy ngày nữa ra biển, không biết chị dâu có không hứng thú không?”

“Ra biển?” Trịnh Cẩn Dư lại chưa từng ngồi thuyền, mắt sáng rực lên: “Thật sao?”

Cuối cùng nói đến việc cô gái này có hứng thú rồi, trong lòng Lục Tư Trình cũng vui vẻ hơn: “Dĩ nhiên.”

“Vậy có thể bắt cá không?” Trịnh Cẩn Dư bắt đầu lên kế hoạch: “Không biết có thể bắt được cá gì cũng có thể cầm về hết sao?”

Lục Tư Trình: “Chỉ cần chị muốn.”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu, chuyện này có cám dỗ quá lớn với cô, dường như sợ Lục Tư Trình đổi ý cô phải nói: “Vậy cậu đừng quên gọi tôi nhé.”

Dừng lại, cô nhỏ giọng, nói: “Dù sao thì đừng để anh cậu biết được.”

Cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, cười lên vừa linh động vừa đáng yêu, không giống như những cô gái diêm dúa bình thường cậu ta quen. Lục Tư Trình nhìn cô cười, suýt nữa quên chuyện chính.

“Yên tâm, riêng vì chị dâu chết cũng cam tâm.”

Nghĩ đến được ra biển, Trịnh Cẩn Dư hào hứng nói: “Vậy cậu nói đi, rốt cuộc cậu đến đây muốn làm gì?”

Lục Tư Trình im lặng một lúc, kể sơ lược toàn bộ chuyện mẹ cậu bị bắt và Lục Tư Sâm muốn truy cứu đến cùng.

Cuối cùng nói: “Chị dâu, bây giờ chỉ có chị có thể cứu mẹ em. Mẹ em bà ấy chính là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, nói cho cùng cũng vì em. Do em không biết cố gắng, bà ấy lo lắng sau này em sống khó khăn, mới làm ra chuyện tham tiền công quỹ. Em cầu xin chị, mau cứu bà ấy, làm sao cũng không thể để bà ấy ở trong tù cả đời được.”

Trong truyện không nói nhiều về việc ân oán giữa Lục Tư Sâm và mẹ kế. Trịnh Cẩn Dư cũng không rõ chuyện trong đó lắm.

Nhưng Lục Tư Sâm xảy ra tai nạn xe, mẹ kế nhất định không thoát được liên quan.

Bây giờ Lục Tư Trình chỉ bà ta tham tiền công quỹ, vốn không nói chuyện ân oán giữa hai người họ.

Anh em bọn họ ruột thịt cũng không giải quyết được kết quả này, lại để bảo cô thêm dầu vào lửa, không phải làm khó người khác sao?

“Điều này cậu tìm tôi cũng vô dụng.” Trịnh Cẩn Dư tỉnh táo lại vốn dĩ không muốn quản chuyện này, càng không muốn tham dự chuyện gia đình nhà họ Lục bọn họ.

Lục Tư Trình: “Nhưng anh ấy chỉ nghe chị, nếu ngay cả chị cũng không giúp em, em đúng là vào đường cùng rồi.” Cậu ta nói, trong lòng bi thảm, suýt nữa thì khóc.

Trịnh Cẩn Dư đã nhìn ra, công tử bột này ngược lại vẫn rất hiếu thuận.

Nhưng Lục Tư Sâm là ai?

Nhân vật tùy tiện bá vương cao lãnh trong truyện sẽ nghe lời cô?

Nếu Lục Tư Trình có thể đến đây, rõ ràng cậu ta đã từng cầu xin đối phương.

Tình anh em hai mươi ba năm của bọn họ cũng vô dụng, cô mới là vợ chồng chưa được ba tháng có thể có tác dụng gì?

“Lục Tư Trình, tôi cảm thấy cậu tìm nhầm người rồi.”

“Anh cậu không thể nghe lời tôi đâu, quan hệ giữa chúng tôi không tốt như cậu tưởng.”

“Cậu cũng thấy anh ấy cũng quay về nhà họ Lục, cũng không đưa tôi ở chung, tôi còn ở lại nhà họ Trịnh. Cậu cảm thấy lời tôi nói có tác dụng gì không?”

Trong lòng Lục Tư Trình luôn nghi ngờ, rốt cục Trịnh Cẩn Dư có được hay không?

Thật ra trước khi tìm Lê Mặc Dương, cậu ta từng đi tìm Trịnh Nguyệt Dung.

Theo như cậu ta biết, Trịnh Nguyệt Dung là bạn gái thanh mai trúc mã của Lục Tư Sâm, nhất định quan trọng với Lục Tư Sâm.

Không biết tại sao anh đột nhiên cưới Trịnh Cẩn Dư, mà buông bỏ thanh mai trúc mã Trịnh Nguyệt Dung của mình, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Trịnh Nguyệt Dung lấy cơ gần đây có việc không đi được từ chối cậu ta.

Không còn cách nào, cậu ta lại đi tìm Lê Mặc Dương. Ai ngờ tên cáo già Lê Mặc Dương không chút do dự nào từ chối cậu.

Còn đẩy cậu ta đến Trịnh Cẩn Dư.

Theo lý Lê Mặc Dương này làm việc coi như đáng tin, không đến nỗi lừa gạt cậu ta.

Theo nguyên tắc kiên quyết không buông tha, Lục Tư Trình vẫn nói: “Chị dâu, em biết anh em rất thương chị, cũng chỉ nghe lời chị. Chuyện mẹ em…”

“Thực sự em không có cách. Nếu không em quỳ xuống cho chị xem.”

Lục Tư Trình nói xong muốn quỳ xuống thật. Đương nhiên Trịnh Cẩn Dư không thể để cho cậu ta quỳ, giống như cô đang bắt nạt cậu ta vậy.

“Đừng.” cô cầm đĩa hoa quả bên cạnh chặn lại: “Cậu quỳ xuống tôi lại phải mời người.”

Cô nói một cách quyết liệt, động tác Lục Tư Trình cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên không được tự nhiên.

Trịnh Cẩn Dư hít một hơi thật sâu nếu cũng đã từ chối, cũng không sợ đắc tội người khác: “Lục Tư Trình, không phải tôi không giúp cậu, các người nếu đã là anh em phải quan tâm lẫn nhau mới phải.”

“Nhưng anh cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, rốt cuộc cậu có từng giúp được gì không?”

“Biết chuyện ngoài ý muốn là do người khác gây ra, có liên quan gì đến mẹ cậu?”

“Nếu quả thật mẹ cậu làm, vậy bây giờ mẹ cậu chỉ ngồi tù thôi, Nhưng bà ta từng suýt chút nữa lấy mạng của Lục Tư Sâm!”

“Khi đó cậu sao không ngăn bà ta lại?”

“Sao cậu chưa từng nghĩ giúp anh cậu?”

“Mọi chuyện đều có nhân quả, cậu chỉ thấy mẹ cậu chịu khổ, sao cậu không thấy được Lục Tư Sâm đã từng chịu đựng như thế nào?”

“Lúc anh ấy từ cõi chết trở về, người nhà họ Lục các người có ai từng nhắc đến anh ấy?”

“Nếu không phải mạng ấy anh ấy lớn…”

Lời phía sau Trịnh Cẩn Dư chưa nói hết cho dù người ngồi đối diện có là kẻ ngốc cũng có thể hiểu ý của cô.

Không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại nói liền mạch những chứng cứ có lý. Lục Tư Trình xấu hổ nhìn cô, trong mắt từ từ trở thành vẻ thưởng thức.

Lúc này cậu ta biết tại sao Lê Mặc Dương bảo anh cậu nghe lời cô nhất.

Người mù này có chỗ nào không hiểu chứ, rõ ràng thông minh hiểu chuyện hơn so với người khác.

Biết Trịnh Cẩn Dư không chịu nói giúp cậu, Lục Tư Trình vô cùng tuyệt vọng đứng lên, cúi đầu buồn bã nói: “Làm phiền chị dâu rồi, em sẽ nghĩ cách.”

Nói xong, cậu ta cũng đi ra ngoài.

Trịnh Cẩn Dư nhìn bóng lưng cậu ta một lúc lắc đầu, xoay người đi vào phòng bếp, cô tiếp tục làm bánh kem.

Không đúng, nhiều bánh kem như vậy không có người ăn, sau một đêm phải vứt đi quá lãng phí.

Trịnh Cẩn Dư mất mát một lúc, ánh mắt dán vào người vừa đi, trong lòng độ nhiên nảy ra một cách.

Cô nhanh chóng bỏ bao tay xuống, chạy tới cửa gọi người đang đi ra ngoài lại: “Lục Tư Trình.”

Lục Tư Trình theo bản năng dừng bước, giống như vớ được cứu tinh quay đầu nhìn cô: “Chị dâu có chuyện gì vậy?”

Trịnh Cẩn Dư cắn môi: “Cậu thích ăn bánh kem không?”

“Bánh kem?” Lục Tư Trình bị hỏi hơi mơ hồ, im lặng một lúc mới gật đầu: “Có ạ.”

Nửa tiếng sau, Trịnh Cẩn Dư không ngừng lấy bánh kem cho Lục Tư Trình: “Vị dâu tây vị cậu ăn thử đi, tôi cảm thấy chắc là rất ngon.”

“Vị việt quất này cũng rất ngon, mọi người đều nói thích đấy.”

“Còn vị củ từ này nữa, tôi tự chế đấy, nếu ăn ngon tôi sẽ mở một tiệm bánh, phát triển ra ngoài.”



Lục Tư Trình nhìn mấy tầng bánh kem bày trước mặt, trong lòng càng tuyệt vọng.

Cậu ta dường như cầu cứu mẹ Vu bên cạnh. Nhưng mẹ Vu vô cùng tuyệt tình quay mặt đi, giả vờ không nhận tín hiệu cầu cứu của cậu ta.

Mấy ngày nay bọn họ đều ăn đến phát ói rồi, bây giờ không có khả năng chia sẻ cùng người khác.

Mặc dù đối phương rất thanh tú, con gái mình cũng chưa lấy chồng.

Chuyện liên quan đến sinh mạng, quyết không thể thỏa hiệp.

“Tôi còn hai công thức mới còn chưa làm.” Trịnh Cẩn Dư hào hứng mang một hộp bánh kem mới ra lò, vui vẻ nói: “Đợi tôi làm thêm một lần nữa, bảo đảm mọi người ăn đều bảo ngon.”

“Chị dâu.” Lục Tư Trình lau bơ trên miệng, cậu ta cảm thấy đời này cũng không muốn ăn bánh kem nữa.

Không, đời này cũng không muốn tổ chức sinh nhật nữa, dễ liên tưởng đến bánh kem: “Em… Không ăn được nữa.”

“Không ăn được nữa sao?” Trịnh Cẩn Dư ngừng cười, hơi mất hứng: “Nhưng tôi còn nhiều công thức còn chưa làm nữa.”

Lục Tư Trình: “…”

Cậu ta cảm thấy còn ăn nữa, cậu ta còn biết không biết mẹ mình ở trong tù ra sao thì cậu ta có thể bị căng bụng mà chết.

Trịnh Cẩn Dư chú ý đến chiếc bánh kem trước mặt Lục Tư Trình, hơi tiếc nuối: “Haizzz, cũng không có người ăn, xem ra tôi làm không đủ ngon.”

“Không phải.” Lục Tư Trình muốn cầu xin bê một đĩa nhét hết vào miệng: “Chị dâu làm rất ngon, chị xem em cũng ăn không đủ.”

Trịnh Cẩn Dư nhếch mép hỏi dò: “Ăn nhiều có khó chịu hay không?”

Lục Tư Sâm tức giận.

Vô cùng tức giận.

Nửa tiếng trước, anh ta nhận được tin quản gia báo, nói Lục Tư Trình đến nhà họ Trịnh.

Anh bỏ cuộc họp với nhân viên rồi ra ngoài.

Người nhà họ Trịnh đương nhiên biết anh, cho nên anh không gặp trở ngại gì đi thẳng vào phòng.

Bà xã làm bánh ngọt anh còn chưa được anh, tên Lục Tư Trình khốn kiếp lại ăn trước.

Thật là buồn cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.