Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)

Chương 10: Đàn khúc nhạc thần thiên



Convert + Edit + Beta: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

Khi chiếc ô tô màu trắng đi vào vườn hoa, Diệp Niệm Sênh nhanh chóng tìm được địa chỉ Mộ Thiên Ca đã báo, vườn hoa nổi tiếng thanh nhã cùng với cảnh trí thanh tịnh và đẹp đẽ, hơn nữa giao thông thuận tiện, lại là "Thành trong thành" điển hình, giá nhà đương nhiên cao khỏi nói, cho nên những chủ nhà ở đây không phú cũng quý.

Diệp Niệm Sênh chần chừ trước cửa một hồi, sau khi hít thở vài lần, cuối cùng ấn chuông cửa.

Nhưng người mở cửa lại khiến Diệp Niệm Sênh sửng sốt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi nhầm."

Diệp Niệm Sênh nói xong đang định quay người rời đi, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mộ Thiên Ca từ phía sau: "Tiểu Sênh, em tới à."

Diệp Niệm Sênh quay đầu lại, nhìn Mộ Thiên Ca, có chút xấu hổ gật đầu.

"Anh Ca, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?" Khi hai người đang đối mặt, người đàn ông vừa mở cửa cho cô thong thả mở miệng.

"Đây là Diệp Niệm Sênh, bạn mới của anh." Mộ Thiên Ca mỉm cười giới thiệu, sau đó nói với Diệp Niệm Sênh: "Tiểu Sênh, vị này là..."

Diệp Niệm Sênh mỉm cười, ngắt lời: "Nếu em không biết Lãnh Băng nổi danh, vậy thì em chính là người ngoài không gian rồi." Sau đó Diệp Niệm Sênh lại lập tức bổ sung thêm một câu, "Câu này cũng áp dụng với anh Ca."

Lãnh Băng và mộ Thiên Ca gần như cùng ra mắt, hai người đều khôi ngô phóng khoáng lại có thực lực phi phàm giống nhau, cho nên nổi tiếng như nhau. Nhưng quan hệ giữa hai người lại không căng thẳng như người khác nghĩ, mà trước nay vẫn luôn ủng hộ lẫn nhau, đến nỗi có người hâm mộ của hai người còn thường xuyên tự tưởng tượng ra quan hệ của hai người, viết nên rất nhiều truyện đam mỹ rung động đến tận tâm can.

Nhưng Mộ Thiên Ca là cuộc sống của Diệp Niệm Sênh, không một ai...

"Cô Diệp thật biết nói chuyện, chẳng trách..." Lãnh Băng chưa nói xong đã nhìn hai người đầy ý tứ, sau đó thong thả bỏ đi.

"Ngại quá, vốn chỉ mời một mình em tới nhà, không ngờ hôm nay trong nhà bỗng có một đoàn khách không mời mà tới." Mộ Thiên Ca nhìn Diệp Niệm Sênh đã được trang điểm tỉ mỉ, bóng đêmtrầm lặng, đèn cửa mờ nhạt, tương phản làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, đôi mắt đẹp ngầm chứa sóng, rung động lòng người.

"Không sao, nếu anh có việc, chúng ta hẹn lần khác cũng được." Diệp Niệm Sênh che giấu sự mất mát, sau đó đưa đồ ăn nhẹ mình tự làm cho anh, "Đây là đồ ăn nhẹ em chuẩn bị, cho anh." Đợi anh nhận xong, Diệp Niệm Sênh mỉm cười mở miệng: "Vậy em đi trước đây."

Trong nháy mắt cô định xoay người, Mộ Thiên Ca vươn tay giữ chặt tay ngọc của cô, dịu dàng mở miệng: "Nếu đã đến cửa nhà rồi, sao có thể trở về, mau vào đi."

Tâm trạng rối bời của Diệp Niệm Sênh lại dao động, một con người nhỏ trong lòng nhảy ra nói: "Mau đi đi, trong nhà anh Ca nhất định có rất nhiều khách."

Nhưng một người nhỏ khác lại nhảy ra nói: "Vào đi, hiếm khi anh Ca mời cô, cơ hội ngàn năm có một này, bỏ lỡ nhất định sẽ hối hận cả đời."

Người hâm mộ nhỏ chính là người hâm mộ nhỏ, khi Diệp Niệm Sênh ý thức được tay cô còn bị Mộ Thiên Ca nắm trong tay, cô đỏ mặt nói: "Vậy... được rồi."

Mãi đến khi Diệp Niệm Sênh bị Mộ Thiên Ca lôi vào phòng khách, Diệp Niệm Sênh mới không thể không cảm thán, chỉ có Mộ Thiên Ca mới có tư cách xem những người trước mắt này là "khách không mời mà đến".

Lãnh Băng tất nhiên là không cần phải nói, ngồi trên sofa chính là chị hai trong giới âm nhạc Lý Tuyết Vi nhà chế tác âm nhạc nổi tiếng Viên Lực, đang tranh cãi ầm ĩ bên cửa sổ là diễn viên nổi tiềng Đường Tâm và người mẫu nam cao cấp Hồ Lượng.

Mộ Thiên Ca nắm tay Diệp Niệm Sênh đi đến trước mặt mấy người, sau đó buông tay rất tự nhiên, mỉm cười giới thiệu Diệp Niệm Sênh với tốp người có thể hô mưa gọi gió trong làng giải trí trước mặt này.

Người hâm mộ nhỏ Diệp Niệm Sênh hôm nay thực sự về nhà rồi, ánh sáng ngôi sao rạng rỡ trước mặt nhanh chóng khiến cô không mở được mắt, nhưng dù có nhiều ngôi sao vờn quanh, trong mắt cô vĩnh viễn chỉ có ngôi sao sáng nhất kia.

"Hình như hôm nay chúng ta quấy rầy chuyện tốt của anh Ca rồi." Lý Tuyết Vi luôn thẳng thắn, cá tính, cởi mở có biệt danh là Hiệp Nữ trong giới ca hát, "Bộ dáng của Tiểu Diệp cô nương cũng thật là xinh đẹp."

"Đã nói với mọi người không mời tự đến là không tốt rồi mà." Đường Tâm cũng nói đùa.

"Cuộc hẹn hiếm có của anh Ca đã bị chúng ta quấy rầy rồi, thật sự quá tội lỗi." Hồ Lượng tựa vào ghế sofa ngửa mặt lên trời, vờ than vãn.

"Các người còn nói nhiều như vậy nữa, sợ rằng anh Ca sẽ hạ lệnh đuổi khách với chúng ta đó." Viên Lực lạnh nhạt mở miệng.

Dường như mọi người đều hướng mũi nhọn về phía Diệp Niệm Sênh vừa mới tới, chỉ có Lãnh Băng có vẻ bình chân như vại, mang theo nụ cười thản nhiên nhìn Mộ Thiên Ca và Diệp Niệm Sênh.

Rỏ ràng Mộ Thiên Ca đã quan với sự trêu chọc của đám người này, nên mở đồ ăn nhẹ mà Diệp Niệm Sênh mang đến đặt lên bàn trà, lấy một miếng bánh dẻo đậu đỏ từ trong đó ra nói: "Đồ ăn nhẹ Tiểu Sênh mang đến, hời cho mấy người. Tôi và Tiểu Sênh có chuyện muốn nói, mọi người tự nhiên."

Nói xong liền ra hiệu bảo Diệp Niệm Sênh lên lầu hai nói chuyện, "Không ngại cho họ ăn đồ ăn nhẹ em chuẩn bị chứ? Bởi vì không làm vậy, bọn họ có thể  bô bô đến bình minh." Nói xong canh cầm bánh dẻo đậu đỏ trong tay đưa vào trong miệng, nếu còn không chặn miệng những người đó, chỉ sợ Tiểu Sênh sẽ bị họ dọa chạy mất.

"Không đâu." Diệp Niệm Sênh vội vàng xua tay, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác mất mát. Đồ ăn nhẹ mình cực nhọc làm cả buổi trưa, là muốn để cho anh Ca ăn.

"Bánh ngọt không tệ, mua ở tiệm nào vậy, lần sau anh bảo Na Na đi mua." Mộ Thiên Ca dịu dàng hỏi.

"Là em tự làm, chỉ có một nhà, không có chi nhánh." Nghe Mộ Thiên Ca nói vậy, cảm giác mất mát vừa rồi của Diệp Niệm Sênh trở thành hư không, trong lòng ngọt ngào.

Mộ Thiên Ca ngẩn ra, có chút hối hận nói: "Lẽ ra anh nên lấy nhiều hơn một chút, quá hời cho họ rồi. Xem ra anh phải nịnh bợ đầu bếp em đây thật tốt, không thì sau này không được hưởng lộc ăn tốt như vậy rồi."

"Nếu anh thích lần sau em sẽ làm lại cho anh." Khi vừa gần đến phòng sách, Diệp Niệm Sênh nhỏ giọng trả lời.

Trong căn biệt thự của Mộ Thiên Ca lộ ra khí lớn, chỉ cần anh đi trong đó, mỗi cảnh đều có thể dừng hình thành một tấm poster hoàn mỹ.

Anh tao nhã phóng khoáng ngồi xuống bàn, sau đó phong độ làm một tư thế mời ngồi với Diệp Niệm Sênh, cô hiểu ý, ngồi đối diện anh.

"Lời bài hát anh đã xem rồi, rất tốt, nhưng anh muốn đổi thành tình ca nam nữ hát đối đáp." Mộ Thiên Ca nói xong cầm tờ giấy A4trong tay đưa đến trước mặt Diệp Niệm Sênh.

Sau khi cô nhận lấy, nhìn thấy trên mỗi lời bài hát gốc của mình, Mộ Thiên Ca đều tự tay viết thêm lời chú giải, chữ của anh mạnh mẽ có lực, phóng khoáng tự nhiên.

"Ánh sáng sáng nhất trong trái tim tôi"

Bước chậm trên hành lang dài không người.

Giọng nói của anh có vẻ trống trải như thế (nữ).

Anh nói bởi vì lựa chọn phương xa.

Sẽ phải đuổi theo giấc mộng (nam).

Có tình yêu nào không tang thương đâu chứ.

Nỗi nhớ lan tràn thành chiếc lưới.

Cuốn chặt lấy trái tim anh (hợp ca)

Anh là nắng chói trên bầu trời (nữ)

Em là ánh trăng đẹp nhất (nam)

Trải qua hoang mang bối rối (nữ)

Vượt qua lưỡng lự băn khoăn (nam)

Nơi có ngưởi

Chính là thiên đường của em (nữ)

Chúng ta cùng nhau tìm kiếm

Tìm kiếm ngày trời sáng (nam)

Cho dù vũ trụ hồng hoang

Hay là ngày dài tháng rộng

Người vĩnh viễn là ánh sáng sáng chói nhất trong trái tim tôi (hợp ca)

Hoa nở ngát hương bên hồ nước

Muốn trái tim em nhưng không nơi cất giấu

Nỗi nhớ trói chặt anh

Khiến anh hoàn toàn không thể lẩn trốn

Một mình dựa vào cửa sổ gỗ

Chỉ có thể rơi lệ thành hàng (nữ)

Có tình yêu nào không tươi đẹp mà ưu thương

Nỗi nhớ sâu sắc trói chặt anh

Khiến anh hoàn toàn không còn chỗ trốn (nam)

Anh là nắng chói như lửa (nữ)

Em là ánh trăng trong sáng (nam)

Sẽ không mơ màng nữa (nữ)

Sẽ không kiêu ngạo nữa

Chỉ nguyện dừng lại ở đây

Cảng tránh gió của anh (nữ)

Chúng ta cùng nhau tìm kiếm

Tìm kiếm ngày trời sáng

Cho dù vũ trụ hồng hoang

Hay là ngày dài tháng rộng

Người vĩnh viễn là ánh sáng sáng chói nhất trong trái tim tôi. (hợp ca)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.