Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 11




Nghỉ ngơi hai ngày, Khương Nhan vì bị thương nên bài văn được nộp vào hai ngày sau cho tư nghiệp lại bị Sầm tư nghiệp thẳng thắn chất vấn vài câu.
 
Nàng đối với việc học vô cùng nghiêm túc, sợ thua kém người khác. Nàng đối đáp vô cùng trôi chảy, sắc mặt Sầm tư nghiệp hòa hoãn, cũng không hề làm khó nàng.
 
Đêm qua mưa, mặt đất vẫn còn chút ẩm ướt, bùn đất mềm đỏ, thoang thoảng mùi ẩm của đất. Mái hiên đang nhỏ nước, Khương Nhan liền chọn đường hành lang khô ráo quay về, ngang qua Điển Tịch lâu, nàng muốn mượn hai quyển sách để ghi chép, chuẩn bị cho việc trả bài, giải nghĩa ngày mai.

 
Ai biết lúc bước đến bậc thang đá mới phát hiện ra cửa sổ của Điển Tịch lâu mở hờ, rõ ràng là có người đã nhanh chân đến trước.
 
Phùng tế tửu đã định ra quy định, nam nữ học trò trong Quốc Tử Giám không thể gặp riêng nhau. Nàng muốn đẩy cửa ra nhìn thử, nếu bên trong là cô nương, nàng sẽ bước vào; nếu là nam tử thì nàng sẽ rời đi.
 
Vừa đưa ngón tay chạm vào khung cửa đẩy ra, Khương Nhan liền ngó đầu vào nhìn thử, bên trong tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn dầu lay động, trên mặt đất phủ ra một vầng sáng vàng, mà trong ánh sáng ấy, một thiếu niên đang xếp bằng ngồi thẳng tắp.
 
Nghe thấy ‘cạch’ một tiếng mở cửa, thiếu niên hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh nhạt, tự cao phản chiếu ánh đèn dầu, nhìn về hướng Khương Nhan đang ngó đầu vào trong.
 
Thấy là người quen, Khương Nhan đứng thẳng người, cười lanh lảnh gật đầu: “Khéo thật, Phù đại công tử cũng đến đây mượn sách à?”
 
Phù Ly không đáp, chỉ là dọn dẹp đống sách đang bày loạn trên bàn rồi đứng dậy, giữa kệ sách được sắp xếp ngay ngắn cùng với cầu thang gỗ xoắn ốc bên trong, xuất hiện một thiếu niên du hiệp anh tuấn, trầm tĩnh.
 
Có lúc, đến Khương Nhan đều cảm thấy hắn trời sinh là võ tướng. Nàng nói: “Ngươi không cần đứng dậy, ta đi ngay đây, không quấy rầy ngươi.”
 


Phù Ly nhìn ngón tay non mềm đã cởi băng gạc của nàng, lạnh nhạt nói: “Ta đọc xong rồi.”
 
Hai người đứng trước cửa, Khương Nhan lại gọi hắn: “Hôm trước ta bị phạt đứng, là ngươi thay ta giải thích với tư nghiệp ư?”
 
Phù Ly không dừng bước cũng không đáp.
 
Khương Nhan tiếp: “Cho dù thế nào thì, cũng cảm ơn ngươi trước.”
 
Phù Ly cuối cùng cũng dừng bước lại. Hắn đứng thẳng người trước bậc thang, hai người cách nhau giữa làn nước tí tách rơi, hơi ngẩng đầu nhìn Khương Nhan, “Nếu như ngày đó Sầm tư nghiệp oan uổng người khác, ta cũng sẽ đi giải thích, đừng nghĩ là vì ngươi nên ta mới như thế.”
 
Dừng chút, hắn lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Ngươi đừng nghĩ nhiều.”
 
Khương Nhan khó hiểu, lại hỏi ngược lại: “Ta có thể nghĩ thêm chuyện gì?”
 
Phù Ly nhìn nàng, hừ một tiếng: “Tốt nhất là như thế.”
 
 
Thoáng cái đã đến đầu tháng năm, nhánh hoa đào ven tường đã nở rồi tàn, cành lá xanh mươn mướt đã trổ ra các nụ hoa xanh, lúc lên lớp, ngửi hương thơm thoang thoảng từ các nụ hoa thanh dịu tỏa ra, nghe tiếng trúc rì rào ngoài ô cửa, lại tạo nên một hương vị khác biệt.
 
Khương Nhan lại bị phạt đứng, lần này đến lượt Nguyễn Ngọc nhìn nàng thở dài, nói: “A Nhan, ngươi đây là lần thứ mấy rồi?”
 
Khương Nhan thật sự khóc không ra nước mắt. Nàng cũng không muốn bị phạt mà, hôm qua là ngày nghỉ mỗi tháng một lần, các học trò Quốc Tử Giám sẽ được về nhà, thăm người thân hoặc là đi chơi. Khương Nhan nhà xa, lại không có bạn bè người thân ở phủ Ứng Thiên, đương nhiên không thể về nhà hoặc thăm người thân, chỉ đành giả trang thành một thiếu niên vào Câu Lan Ngõa Tứ để nghe hát, uống trà.
 
Nàng thường ngày là một người có nhiều sở thích, nên cũng thích nghe kể chuyện, các câu chuyện càng ly kì nàng càng thích nghe. Thế là đã bỏ một lượng bạc, đến Vọng Xuân lâu ngồi cả một buổi chiều, nghe các nữ tử gãy kì bà và vũ cơ kể về các chuyện kì lạ của những vị khách đến đây, quả nhiên là lâm ly bịn rịn, khiến người nghe xôn xao.
 
Đây vốn là không có chuyện gì, chỉ là oan gia ngõ hẹp, lúc đi ra Vọng Xuân lâu lại va phải Phù Ly vừa đi săn bắn về.
 
Trên tay Phù Ly cầm theo lương cung, sau lưng mang theo ống tên, trên lưng ngựa còn treo theo con hươu, gà rừng, cùng các con mồi săn được, tâm tình vốn không tệ, nào ngờ lúc đi qua đường Ngõa Tư lại nhìn thấy Khương Nhan bị oanh oanh yến yến lôi kéo, gương mặt lập tức trầm xuống.
 
Cô nương trong Câu Lan viện ai cũng là người tinh ranh trong chốn phong nguyệt, lúc bắt đầu vừa nhìn thấy Khương Nhan liền biết nàng là thân nữ nhi, chẳng qua nhìn thấy một tiểu cô nương phong lưu thú vị lại có học vấn, cố tình không lật tẩy nàng, mà còn năn nỉ nàng đề thờ vẽ tranh lên khăn tay của mình để tặng cho các tình lang.
 
Khương Nhan nghe được rất nhiều câu chuyện từ các nàng ấy, trong lòng thấy thỏa mãn nên cũng đồng ý yêu cầu của bọn họ. Nào biết đang hăng say viết thơ đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vừa quay người lại, liền nhìn thấy Phù Ly mặc võ bào đỏ viền đen, cưỡi ngựa đứng đầu phố, đang lạnh mắt nhìn nàng, ánh mắt ấy hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
 
Hôm sau vào học, Khương Nhan quả nhiên bị Sầm tư nghiệp giáo huấn một trận, bắt nàng đi diện bích. Sầm tư nghiệp không nói ra người cáo trạng nhưng nàng vừa nghĩ đến dáng vẻ Phù Ly lạnh mắt nhìn nàng, ánh mắt ấy hệt như quay về lúc lần đầu gặp gỡ, trong lòng không khỏi buồn bực.
 
Chân quỳ đến tê cứng, Sầm tư nghiệp vẫn đang thao thao bất tuyệt, nào là quân tử phải tự kiềm chế phục lễ, phẩm chất đoan chính, không được đến chốn phong nguyệt vân vân...
 
Khương Nhan nhất thời không kiềm được, phản bác: “Nhưng học trò là nữ tử, lại không tìm hoan mua vui với các cô nương, cũng không phạm vào dục vọng, vô cùng ngay thẳng trong sạch, nghệ thuật văn học, ở trong Câu Lan Ngõa Tứ đều có thể nghe được, tại sao lại không đi?”
 
“Hoang đường!” Sầm tư nghiệp giận đến không thôi, vỗ bàn một cái khiến cho tách trà, chén trà đều vang lên tiếng lách cách, giận dữ nói: “Khương Nhan, lão phu nhắc để ngươi nhớ! Bắt đầu từ giây phút ngươi rời khỏi cửa khuê phòng tiến vào cổng của Quốc Tử Học, ngươi đã không còn là một nữ tử nữa rồi, không có nữ tử nào tốt số như các ngươi cả! Nữ nhi trong thiên hạ này chỉ sống một cuộc sống như chim hoàng yến, sinh trong lồng, chết trong lồng, ngươi đã đi trên con đường của nam nhân, thế thì không thể lại lấy thân phận nữ nhi để làm cớ giúp ngươi trốn tránh trách nhiệm được nữa!”

 
Câu nói này mang theo rất nhiều giác ngộ, khiến cho Khương Nhan há hốc, không còn lời nào để phản bác.
 
Tự biết mình lỡ lời, nàng quỳ kính trà Sầm tư nghiệp, hai tay cầm tách trà cúi đầu nói: “Học trò biết sai.”
 
Nàng là người biết nhìn sắc mặt người khác. Sầm tư nghiệp giận đến thở hổn hển, nhận lấy tách trà của nàng, nhưng lại không uống, chỉ nói: “Ngươi nhìn xem Phù Ly, tuy xuất thân trong thế gia quý tộc, nhưng thông tuệ cần mẫn, chính trực đoan phương, đến cả thái tử đương triều cũng kính hắn ba phần. Ngươi cậy tài cao ngạo như thế, cần phải học hỏi hắn nhiều hơn.”
 
Vừa nhắc đến Phù Ly, trong lòng Khương Nhan liền không vui.
 
“A Ngọc, ngươi không thấy ánh mắt của Phù Ly hôm qua nhìn ta ở trước cửa Vọng Xuân lâu đâu!” Khương Nhan bị phạt diện bích, nàng chống tay lên bức tường khắc chữ chi chít, căm giận nói, “Ánh mắt đó, hệt như ta đã cướp mất tân nương tử chưa vào cửa của hắn vậy.”
 
“Ngươi đang ví dụ gì thế?” Nguyễn Ngọc dở khóc dở cười, lại thở dài, “A Nhan, sau này ngươi phải ngoan ngoãn một chút, nếu không ta cũng không biết phải nói sao với cha ngươi nữa.”
 
“Được được được.” Khương Nhan không để tâm mà đồng ý, sau đó đẩy Nguyễn Ngọc rời đi, “Ngươi nhanh vào trong đi, các tư nghiệp hẳn đã đến rồi.”
 
Mới tiễn Nguyễn Ngọc đi liền nhìn thấy Tiết Vãn Tình cùng hai ba nữ sinh cùng nhau đi đến. trong đó có Lý Trầm Lộ thứ nữ của bá gia thành Tương, dáng vẻ lanh lợi, rất biết gió chiều nào theo chiều đó, ngày đầu tiên nhập học liền chơi cùng với người được tôn quý nhất trong các học trò. Lý Trầm Lộ đi cạnh Tiết Vãn Tình, nhếch môi cười, “Hôm nay trong sảnh có thêm một chiếc bàn, chắc là có học sinh mới đến rồi.”
 
“Ta sớm đã nghe huynh trưởng nhắc đến chuyện này.” Tiết Vãn Tình nhíu mày, lúc bước qua vách tường nàng ta cố tình nhìn Khương Nhan một cái.
 
Ánh mắt ấy kiêu căng vô lễ, hệt như nhìn con kiến không bằng cỏ rác vậy, khinh miệt nói: “Khương Nhan, sau này có thể ngươi có bạn rồi.”
 
Đến khi Khương Nhan chịu phạt xong bước vào chỗ ngồi trong sảnh, nàng mới hiểu câu ‘ngươi có bạn rồi’ của Tiết Vãn Tình là ý gì.
 
Học trò mới đến tên là Trình Ôn, tự Nguyên Lượng, vừa cập quan, tướng mạo mi thanh mục tú, lại khoác nho phục trắng tinh khôi, cả người ngoại trừ đồng phục Quốc Tử Giám phát, không có vật gì đáng tiền, đến cả túi thơm cũng không có.
 
Khương Nhan ngồi chếch sau lưng Trình Ôn, có thể ngửi được hương thơm thanh nhạt của bồ kết kém chất lượng trên người hắn. Phương thức dùng dáng vẻ sạch sẽ ngăn nắp là cách duy nhất của để một thiếu niên vẫn chưa thoát khỏi tính trẻ con để duy trì sự tôn nghiêm của nho sĩ.
 
Hắn đến từ Tự Thư học quán, đó là nơi dạy các học trò bình dân. Trình Ôn và Khương Nhan giống nhau, đều là học trò nghèo nhờ tài học được Quốc Tử Học phá lệ tuyển chọn vào học.
 
Khương Nhan đối với Trình Ôn không quá chú ý, cho đến có hôm nàng dùng cơm xong quay về, lúc tản bộ qua thủy tạ đằng sau Tu Đạo đường, bất ngờ phát hiện ra Trình Ôn có qua lại với Phù Ly.
 
Xuyên qua thạch động của hòn nam bộ nhìn qua, chỉ thấy Trình Ôn trong thủy tạ nói vài câu với Phù Ly, Phù Ly liền đưa một vật được bọc bởi các xấp giấy dầu đến trước mặt Trình Ôn.
 
Trình Ôn dường như rất kinh ngạc, lùi về sau một bước liên tục xua tay, không muốn nhận vật trong tay Phù Ly.
 
Phù đại công tử rất không nhẫn nại, một câu nói nhảm cũng lười nói, đem túi giấy dầu nhét vào trong ngực Trình Ôn, liền lạnh nhạt rời đi. Trình Ôn một mình đứng trong thủy tạ hồi lâu, thất thần ôm lấy túi giấy dầu, bóng lưng có chút hiu quạnh, đáng thương.
 
Hai người tuy hành vi kì quái nhưng Khương Nhan cũng không nghĩ nhiều, cho đến hôm sau, vì nàng ăn không vào thức ăn sáng của Hội Soạn đường nên đến sảnh Bác Sĩ trước, lại phát hiện Trình Ôn đang khom người ngồi quỳ, cẩn thận thay Phù Ly dọn dẹp bàn học, hệt như một tùy tùng thấp hèn.
 
Sự nghi hoặc của Khương Nhan đến lúc này mới hiểu rõ.
 

Nàng chấp tay, ung dung bước vào trong sảnh, đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Trình Ôn nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền ngây người, ngại ngùng cười cười, chấp tay hành lễ với nàng.
 
Khương Nhan trả lễ, chỉ bàn học của Phù Ly hỏi hắn: “Trình công tử, ngươi đang làm gì thế? Phù đại công tử không có tay chân ư, những thứ này hắn không biết tự dọn sao?”
 
Trình Ôn sững người, sau đó đứng dậy lúng túng nói: “Là ta nguyện ý...”
 
“Trình Ôn, ngươi đang làm gì vậy?”
 
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, Khương Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy Phù Ly và Ngụy Kinh Hồng không biết vào đây từ lúc nào.
 
Trình Ôn tốt tính cười, thấp giọng nói: “Phù công tử, ta đang giúp ngươi dọn dẹp bàn học."
 
Phù Ly nhíu mày, không vì sự nhiệt tình của hắn mà cao hứng, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi, không cần.”
 
“Ta cần, ta cần!” Ngụy Kinh Hồng cười lanh lảnh đưa một tay lên, dùng phiến quạt gõ lên vai Trình Ôn: “Ta có vài quyển sách cổ cần chép lại, đang đúng lúc lười không muốn động, chi bằng Nguyên Lượng thay ta chép đi.”
 
Trình Ôn còn chưa trả lời, Khương Nhan liền cười xen miệng vào: “Ngụy công tử, ta đến chép giúp ngươi thì thế nào? Trình công tử chất phác, hai người đừng bắt nạt hắn.”
 
Dứt lời, Phù Ly và Ngụy Kinh Hồng đều ngẩn ra.
 
Ngụy Kinh Hồng rất nhanh liền hồi thần, đưa mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo của Phù Ly, cười khan nói: “Không dám làm phiền đến tiểu cô nương. Ha ha, không dám không dám!”
 
“Khương Nhan, ngươi có ý gì?”
 
Phù Ly gắt gao nhìn nàng, “Thái độ này của ngươi là hoài nghi ta bắt nạt Trình Ôn, hay vẫn là hoài nghi ta cáo trạng ngươi đến Vọng Xuân lâu dạo chơi?”
 
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Khương Nhan của bây giờ: Ánh mắt đó, hệt như ta đã cướp mất tân nương tử chưa vào cửa của hắn vậy.
 
Khương Nhan của không bao lâu: ...Hiểu rồi, hóa ra ta mới là tân nương tử chưa vào cửa ấy. (Duy trì nụ cười).
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.