Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 40




“Phù Ly, ngươi lại từ khi nào xuất hiện suy nghĩ này?”
 
“Từ lúc học trò vào Quốc Tử Giám, mỗi ngày đều nghĩ.”
 
“Ai, người đầy bụng tài học lại là dòng dõi thư hương, rõ ràng gia tộc đã xây cho ngươi con đường rộng thênh thang, sao ngươi lại cố chấp bước lên con đường tiền đồ xa vời khác chứ?”

 
“Chỉ cần đường đi đúng, liền không sợ gập ghềnh.”
 
“Ngươi quyết định như thế, thật sự không liên quan đến Khương Nhan ư?”
 
“Không liên quan đến nàng. Mong chư vị tiên sinh đừng liên lụy đến người vô tội.”
 
Sau cơn sóng to gió lớn, sắc mặt của các phu tử nặng nề, liên tục kéo nhau rời đi, cánh cửa khép lại kẽo kẹt một tiếng, hồi lâu có thể nghe thấy tiếng tiếc hận của tế tửu và tư nghiệp bên ngoài.
 
Ngoài ô cửa, tiếng chim hót ríu rít, cành đào xiên ngang, màu xanh của quả đào đã chớm lộ ra màu đỏ nhạt quen thuộc, căng mọng trên cành lá xanh. Nắng hè rực rỡ, chỉ là ánh nắng ấm áp ấy không thể chiếu vào sảnh Bác Sĩ đóng kín cửa, trong phòng ánh sáng u tối, lành lạnh yên tĩnh.
 
Khương Nhan và Phù Ly quỳ trên mặt đất lạnh cứng, chờ đợi quyết định sau cùng.
 
“Ngươi có hối hận không?” Khương Nhan khẽ thở dài hỏi.
 

“Sẽ không.” Phù Ly trả lời, “Nàng không cần nghĩ nhiều, sự ra đi của ta không hề liên quan đến nàng, đây là con đường ta sớm đã lựa chọn rồi.”

 
“Rời khỏi đây, ngươi sẽ đi đâu?”
 
“Cẩm Y Vệ.”
 
Dứt lời, Khương Nhan phì cười, trong mắt khôi phục chút thần thái, “Ta cho rằng ngươi sẽ đi tòng quân, bảo vệ biên cương.”
 
Phù Ly im lặng một lúc, khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Trước kia thật sự muốn tòng quân, nhưng sau đó...”
 
“Sau đó thế nào?”
 
“Cẩm Y Vệ, có thể cách các nàng gần thêm chút.”
 
Lúc nói đến chữ ‘nàng’, hắn hơi khựng lại, Khương Nhan nghe ra tình cảm chất chứa trong khoảng dừng ngắn ngủi ấy, rũ mắt cười cười. Đến khi nụ cười sáng lạn ấy biến mất, nàng đột nhiên thở dài, “Phù đại công tử, ta không muốn trở thành ràng buộc của ngươi, có lẽ, ngươi cũng không cách nào trở thành ràng buộc của ta.”
 
Nàng và Phù Ly vốn dĩ là cùng một loại người, đều quá rõ bản thân muốn gì, hơn nữa sẽ tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp.
 
“Ta nói rồi, rời khỏi Quốc Tử Giám là quyết định ta sớm đã chuẩn bị, không liên quan đến nàng.” Mắt Phù Ly nhìn thẳng, nói rõ ràng, “Nàng có thể tiếp tục ở lại đây học hành, ta sẽ không ảnh hưởng đến nàng.”
 
Khương Nhan hồi lâu không nói, trong lòng nói không rõ là ngọt hay đắng.
 
 
Cho đến khi giữa trưa, vị Phù thủ phụ chức cao trọng vọng trong nội các giá lâm đến Quốc Tử Giám.
 
Cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào, Khương Nhan nheo mắt nhìn, chỉ thấy dáng người cao gầy bước vào trong phòng, bước chân trầm ổn, sau đó, là một đôi quan ủng đen dừng trước mặt hai người.
 
Phù thủ phụ phỏng chừng là sau khi hạ triều liền nhận được thông cáo của tế tửu Quốc Tử Giám, đến triều phục còn chưa kịp thay, đầu đội nhất phẩm Thất lương quan*, hông đeo đai ngọc, chân mang giày đen, quan phục đỏ tươi thêu hạc sống động như thật, dường như giây tiếp theo sẽ sải cánh bay lên trời xanh.
 
(*Lương quan: là quan mũ quan văn đội, quan nhất phẩm sẽ đội Thất lương quan.)
 
Người đàn ông gần năm mươi vẫn duy trì được dáng vẻ ngoài ba mười tuổi, đĩnh đạc tuấn lãng, chòm râu ngắn trên môi được cắt tỉa gọn gàng. Nếu chỉ nhìn tướng mạo, hai cha con họ dường như không hề giống nhau, nhưng khí chất lạnh lùng lại hệt như ra từ một nguồn đặc biệt là đôi mắt thanh lạnh kia.
 
Chỉ chẳng qua, đôi mắt Phù thủ phụ càng thêm thâm trầm hơn, khiến mọi người không đoán được nội tâm ông nghĩ gì. Lúc ông hạ mắt nhìn người, một cổ áp bức vô hình ập đến, Khương Nhan bất giác cúi đầu, cảm thấy bản thân hệt như con kiến dưới chân ông.
 
Đó là vị quan chức cao trọng vọng, sự uy nghiêm cùng quý khí khi lăn lộn lâu trong quan trường, ông thậm chí không cần mở miệng, chỉ khoanh tay đứng trước mặt họ, liền giống như tòa Thái Sơn nguy nga không thể vượt qua.
 
“Phụ thân.”
 
“Phù thủ phụ...”
 
Phù Cách đưa mắt nhìn đôi người trẻ, ánh mắt chỉ dừng trên người Khương Nhan một chút liền dời đến con trai nhà mình, giọng trầm trầm không nghe ra tình cảm nào, chỉ bình tĩnh hỏi: “Phùng tế tửu nói ngươi quyết định rời khỏi Quốc Tử Giám, từ bỏ khoa thi, có chuyện này không?”
 
“Có.” Phù Ly nói.
 

Phù Cách lại hỏi: “Từ Sóc Châu về đã hơn nửa năm, ngươi vẫn lợi chọn chống lại gia quy Phù gia, cố chấp muốn làm quan võ?”
 
“Vâng.” Thiếu niên thanh lạnh khí phách đáp.
 
“Được.” Phù thủ phụ khẽ gật đầu, vẫn là vẻ mặt không nhìn ra vui giận, xoay người nói với Khương Nhan, “Bổn quan có lời muốn nói với nhi tử nhà mình, vẫn mong cô nương tạm tránh đi.”
 
Khương Nhan lo lắng nhìn Phù Ly một cái, Phù Ly cũng nhìn nàng, khẽ gật đầu.
 
Nàng chỉ đành đứng dậy, chắp tay với Phù thủ phụ, thấp giọng nói: “Học trò cáo lui.”
 
Cánh cửa sau lưng dần đóng lại, tầm nhìn dần dần hẹp hơn, cuối cùng chỉ nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Phù Ly cách biệt với thế giới bên ngoài.
 
Bước ra ngoài mới cả thấy chân đau nhức, Khương Nhan vịn lấy lan can đứng hồi lâu, giác quan cả người mới dần khôi phục, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của mùa hè. Lúc nãy chỉ là đối diện với Phù Cách một lần, nàng đã chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo trong...
 
Mặt trời chói chang dần ngả về tây, nhiệt độ trong không khí giảm dần, Khương Nhan không biết đứng bên ngoài bao lâu, chỉ thấy áo trong dính mồ hôi lạnh ướt đẫm đã được gió hong khô, cánh cửa sau lưng khẽ kẽo kẹt một tiếng mở ra. Nàng nhanh chóng đứng thẳng người, xoay người nhìn, liền thấy Phù thủ phụ và Phù Ly một trước một sau bước ra ngoài, vẻ mặt cha con hai người toát ra vẻ lạnh nhạt, hờ hững giống hệt nhau.
 
Thấy Phù Ly không gì khác thường hoặc bị thương, Khương Nhan mới yên tâm, khẽ thở phào nhẹ nhõm, lần nữa khom người hành lễ với Phù Cách.
 
Phù Ly rõ ràng không nghĩ nàng sẽ chờ đến lúc này, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên, chỉ là thoáng cái hắn liền thu liễm lại vẻ mặt, giấu toàn bộ tâm tư vào trong đáy mắt.
 
Lần nữa gặp thủ phụ nhất phẩm của nội các, Khương Nhan vẫn vẫn lồng hai tay vào tay áo, khom người, mắt nhìn xuống đất, nhìn thấy quan phục hai màu đỏ xanh quét qua, sau đó là đến đôi giày nho sinh không nhiễm hạt bụi nào lướt qua. Đôi giày kia dừng trước mặt mình, tựa như có lời muốn nói, sau đó thoáng im lặng, hắn cuối cùng vẫn theo bước chân phụ thân rời đi, hơn nữa, không hề quay đầu lại.
 
 
Từ hôm nay, chỗ ngồi bên cạnh Khương Nhan liền trống một người.
 
Vài ngày sau đó, nàng nghe giảng luôn thiếu đi vài phần hứng thú, rõ ràng là đầu hạ rực rỡ, hoa tử vi diễm lệ nở rộ, rơi vào mắt nàng lại ảm đạm không có màu sắc.
 
Thỉnh thoảng Sầm tư nghiệp giảng bài, vị lão tiên sinh cổ hữu này quét mắt nhìn chỗ trống của Phù Ly vẫn là vô thức thở dài một tiếng. Tiết học hôm nay, Khương Nhan đếm đi đếm lại, Sầm tư nghiệp nhìn chỗ ngồi của Phù Ly mười một lần, thở dài mười một lần... Ông đại khái không ngờ đến, đôi học trò duy nhất có hôn ước yêu đương nhau trong Quốc Tử Giám, sẽ lại là thiếu nữ không phục quản giáo cùng với thiếu niên đoan chính đáng tự hào nhất.
 
Khương Nhan rất rõ, nếu hôm ấy Phù Ly chấp nhận Phùng tế tửu tạm thời cùng nàng cắt đứt qua lại, nàng cũng sẽ thấu hiểu cho hắn. Dù sao thế này, nàng cũng có chút áy náy, cảm thấy bản thân khiến Sầm tư nghiệp mất đi môn sinh đắc ý nhất, mất đi người mà ông xem như con ruột mình.
 
Tan học, học trò trong quán đều tụm ba tụm năm kéo nhau rời đi, Khương Nhan dọn dẹp sách vở xong, gục mặt trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đi nghĩ lại vài ngày nữa sẽ đến ngày nghỉ, nàng nói thế nào cũng phải tìm cách đi gặp Phù Ly. Gia hỏa kia không nói không rằng liền theo cha hắn đi về, bặt vô âm tín, đến giờ không biết là sống hay chết, có bị cha hắn phạt hay không...
 
Đang nghĩ ngợi lung tung, có người đi đến bên cạnh nàng, đưa tay gõ lên bàn nàng, cười hỏi: “Thế nào, mới bảy ngày không gặp, tiểu cô nương liền ngày nhớ đêm mong, ăn không ngon ngủ không yên rồi sao?”
 
Khương Nhan mở mắt, nhìn thấy Ngụy Kinh Hồng đang cười đùa không đứng đắn, liền nhắm mắt hừ nói: “Ít lấy ta làm trò đùa đi.”
 
Nguyễn Ngọc ngồi trước quay người lo lắng hỏi: “A Nhan, ăn cơm trước đi? Nếu đi trễ quá, trai trưởng lại huấn trách đấy.”
 
“Ngươi đi ăn trước, ta ngồi đây lát đến.” Xua Nguyễn Ngọc đi, Khương Nhan ngồi dậy, nhìn Ngụy Kinh Hồng bên cạnh đang phe phẩy quạt giấy, “Phù Ly rốt cuộc thế nào rồi, ngươi có tin của hắn không?”
 
Ngụy Kinh Hồng nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Lại không phải kì nghỉ, ta không cách nào đi thăm hắn. Hôm trước có nhờ người đến Phù gia nghe ngóng, đáng tiếc đến cả cổng Phù gia còn chưa vào liền bị thủ phụ đại nhân mời ra ngoài rồi.”
 
Khương Nhan chống cằm thở dài, nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng, cường thế của Phù thủ phụ, không nhịn được lo lắng hỏi: “Cha hắn sẽ không lại dùng thước nghiêm để phạt hắn, đánh hắn đến không xuống giường được chứ?”

 
Ngụy Kinh Hồng ha hả cười to, trêu: “Ngày thường ngươi không phải là không sợ trời không sợ đất, gây chuyện khắp nơi sao, nào ngờ cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu rồi?” Lại tiếp, “Yên tâm đi, Phù Ly da dày thịt chắc...Không phải, là cát nhân thiên tướng. Ngươi đó, vẫn là nên chăm sóc tốt cho bản thân trước, nếu Phù Ly trông thấy ngươi gầy đi, không biết sẽ đau lòng thế nào nữa.”
 
Đau lòng? Không hề tồn tại.
 
Dựa theo tính cách miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, lạnh lùng cao ngạo của Phù Ly, chắc hẳn sẽ nhíu mày hừ lạnh nói một câu: Ta không ở đây, nàng đến cả cơm cũng không biết ăn sao?
 
Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng sống động đó, Khương Nhan bất giác cong môi.
 
Cho đến khi một vị nho sinh thong thả bước đến, gọi Khương Nhan một tiếng, ngữ khí không tốt hỏi: “Nghe nói ngươi và Phù đại công tử lén lút hẹn hò, nên hắn bị đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám rồi, có phải là thật không?”
 
Khương Nhan đưa mắt nhìn, ánh mắt khinh miệt quen thuộc trong mắt hắn, hệt như ánh mắt lúc thúc bá Trình gia nhắc đến Trình nhị cô nương, lạnh lùng, chán ghét, hệt như là nhìn vật dơ bẩn vậy.
 
Ngụy Kinh Hồng xếp quạt lại, tay đặt lên bàn, ngồi xiêu vẹo, trào phúng: “Nhạc Hòa, ngươi là quỷ thắt cổ chuyển thế ư, lưỡi dài như thế, ngược lại giống những bà thím lưỡi dài ba hoa.”
 
Ý cười bên môi Khương Nhan càng đậm hơn, chống cằm, đến cả tư thế cũng không hề thay đổi, chỉ nhìn nho sinh gọi là Nhạc Hòa kia, lười nhác đáp: “Nếu thật sự như lời ngươi nói, ngươi chẳng lẽ vẫn muốn cảm tạ ta vì giúp các ngươi loại đi đối thủ sao? Vì chỉ cần có hắn ở đây, những kẻ khác vĩnh viễn chỉ là như bại khuyển sủa bậy mà thôi.”
 
Nhạc Hòa vốn có chút xem thường nữ tử, vì Khương Nhan tài học kĩ nghệ đều áp đảo hắn, hắn thường ngày tích giận nhiều lại không dám phát tác, hôm nay vốn muốn mượn chuyện của Phù Ly để trút giận trong lòng, nào ngờ trộm gà không được còn mất cả nắm gạo, ngược lại bị Ngụy Kinh Hồng và Khương Nhan liên thủ mỉa mai, lập tức giận đến mặt thoát đỏ thoắt xanh.
 
Khương Nhan điềm đạm nói: “Ta nếu là ngươi, thay vì tốn công bỏ đá xuống giếng thì sẽ dùng vào việc nghiên đọc kinh sử còn hơn. Dù có mười Phù Ly rời đi, ngươi vẫn không với đến trong ba hạng đầu bảng thi cử.”
 
Nhạc Hòa nửa ngày không nói ra câu phản bác nào, chỉ đành xám xịt bước đi.
 
Từ đó về sau, ít người trong Quốc Tử Học vẫn đem chuyện Khương Nhan và Phù Ly ra nói, chẳng qua cũng chỉ là dám lén lút bàn nói, không ai dám trước mặt Khương gia cô nương miệng lưỡi sắc bén tự mình chuốc nhục nữa.
 
 
Cuối tháng sáu, Quốc Tử Giám lại có một vị khách không mời mà đến.
 
Trong sảnh Bác Sĩ, Phù thủ phụ cả người thường phục đỏ sậm, cổ tròn, đầu đội mũ ô sa, đưa tay nhận lấy chung trà Phùng tế tửu đích thân dâng lên, cúi đầu thổi thổi nước trà, lúc này mới cúi đầu nói với Khương Nhan đang hành lễ: “Bổn quan mạo muội mời cô nương đến, là có vài chuyện cần thương lượng với ngươi.”
 
Việc công xử lý theo phép công, là tiêu chuẩn mở đầu lời nói, Khương Nhan đại khái có thể đoán ra chuyện ông muốn nói phần lớn liên quan đến Phù Ly.
 
Nàng đứng thẳng người, ngôn ngữ cung kính, tư thế lại không chút kiêu không nịnh, nhàn nhạt đáp: “Thủ phụ đại nhân xin nói.”
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.