Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 41




Trong phòng không có người ngoài, Phù Cách lúc này đặt chung trà xuống, nhìn Khương Nhan nói: “Ta trước giờ chưa từng thấy Ly Nhi để ý đến ai như thế, ngươi được xem như là người đầu tiên. Nếu tiên phụ đã đặt hôn ước cho các ngươi, Phù gia cũng sẽ không phải không giữ quy củ, các ngươi hai tình tương duyệt, lại đến tuổi kết hôn, thành hôn chỉ là chuyện thuận nước xuôi thuyền mà thôi.”
 
Khương Nhan vốn đã chuẩn bị xong việc bị cha Phù gia ép trả ngọc hủy hôn, thậm chí đến cả cách đánh trả cũng đã nghĩ sẵn trong đầu, nào ngờ đối phương lại thông tình đạt lý nói ra một câu này, khiến lời trong bụng nàng bị nghẹn về.
 
Nghe giọng điệu Phù thủ phụ, dường như không chống đối với Khương gia như trong tưởng tượng. Nhưng chẳng phải cha nói, Phụ thủ phụ rất không tán thành hôn ước Định Quốc Công định xuống ư?
 
Cảm thấy chuyện này nhất định sẽ không đơn giản như thế, Khương Nhan đem suy nghĩ lơ đãng thu về, nghiêm túc hỏi: “Thủ phụ đại nhân có điều kiện chăng?”
 
“Ngươi ngược lại khá thông minh.” Phù Cách nhếch môi, như cười như không. Mắt ông sâu không thấy đáy, dường như có thể nhìn thấu linh hồn đối phương, chậm rãi nói, “Phù gia gia phong nghiêm khắc, tuyệt không cho phép con dâu xuất đầu lộ diện. Cuối năm nay, ngươi quay về Duyện Châu chăm chỉ học《Nữ Giới》và 《Nữ Hồng》, Phù gia sẽ tự chuẩn bị hậu lễ đến cửa cầu hôn. Đây là chuyện thứ nhất ta muốn nói.”
 
Quả nhiên không đơn giản như thế. Khương Nhan đã mười sáu, tự hỏi xem qua không ít sách, nhưng《Nữ Giới》thì một chữ cũng chưa từng đọc qua. Theo cách nhìn của nàng, giữa phu thê hẳn phải yêu nhau, tôn trọng nhau như cha nương mình, chứ không phải là “Trượng phu khống chế thê tử, thê tử phục tùng trượng phu”, phu thê chi đạo chứ không phải là thuần dưỡng gia súc.
 
Khóe môi nàng treo nụ cười nhạt, chợt ngẩng đầu nói: “Thủ phụ đại nhân, thứ cho học trò vô lễ. Học trò cũng không cảm thấy giữa học tập và hôn nhân, không có mâu thuẫn trong việc cùng nhau tồn tại.”
 
“Thời điểm ngươi lựa chọn bước vào Phù gia, ắt hẳn chấp nhận mọi chuyện bên này, bao gồm cả đạo làm dâu. Trong phủ Ứng Thiên, quyền quý khắp nơi, liên lạc giữa các phu nhân với nhau ắt hẳn không thể thiếu được, ngươi tương lai thân là dâu trưởng, nếu thái độ không nhã nhặn lịch sự, sao có thể giữ thể diện cho Phù gia?”
 
Thấy Khương Nhan im lặng, Phù Cách tiếp tục nói, “Còn có một chuyện không ngại nói cho ngươi biết, nội các gần đây cùng với Đông Cung đang tranh chấp chuyện nữ tử có thể tham gia khoa cử hay không, mặc dù tương lai nữ tử thật sự có thể tham gia thi cử, nhưng bên trong triều đình tuyệt đối sẽ không cho phép nam nữ quan viên kết hôn với nhau, tránh kéo bè kết phái, họa loạn triều cương. Nói cách khác, giữa ngươi và Ly Nhi chỉ có thể có một người làm quan trong triều, thân là người làm cha, đương nhiên không thể để con trai mình vì một nữ nhân mà hủy đi tiền đồ. Đương nhiên nếu ngươi không đi trên con đường làm quan thì cũng không cần ở lại trong Quốc Tử Giám, sớm về nhà chuẩn bị chuyện hôn sự, ta tin Ly Nhi cũng sẽ rất vui. Chuyện này là chuyện thứ hai bổn quan muốn nói.”

 
Huân hương tản ra trong không khí, hương thêm ấy trải dài trong sự im lặng, phảng phất cũng biến thành nỗi chua xót.
 
Trước đây, Khương Nhan cũng chỉ cảm thấy ‘đường khoa cử’ là sao trên trời, là xa xôi không nhìn thấy hi vọng, nhưng lúc hi vọng này hoàn toàn hóa thành bọt biển, trong lòng lại khó tránh khỏi không cam tâm... Chẳng lẽ Quốc Tử Giám đối với nữ tử mà nói, thật sự chỉ là ván cầu để lấy chồng thôi sao?
 
Tiếng ly tách chạm vào nhau vang lên tiếng nho nhỏ, kéo thần trí của Khương Nhan về, nàng đưa mắt nhìn, Phù thủ phụ ngồi ngay ngắn uống một ngụm trà ấm, giọng không quả quyết như trước, chậm rãi nói: “Chuyện thứ ba, là yêu cầu quá đáng. Ta muốn dùng thân phận của một người làm cha, xin ngươi đi nói chuyện với Ly Nhi.”
 
Đến giây phút này, thủ phụ nội các cao cao tại thượng mới có chút tình người của một người cha bình thường.
 
Khương Nhan cố đè nén cảm xúc ồ ạt trong lòng, điềm tĩnh hỏi: “Người muốn ta đi nói chuyện gì?”
 
“Muốn ngươi khuyên nó, để nó yên tâm quay về đọc sách thi cử, dù sao đi nữa từ bối cảnh gia thế hay là tài học của nó mà nói, khoa cử vẫn là con đường tốt nhất của nó.” Ngón tay Phù Cách lướt quanh viền chung trà, châm chước nói, “Tình hình trong triều căng thẳng, gần vua như gần hổ, người được lợi nhiều nhất trong đó ngươi không cần biết rõ. Ngươi chỉ cần biết, con đường Ly Nhi chọn bây giờ nhất định là con đường đầy chông gai, sơ suất một chút sẽ thua cả bàn cờ.”
 
“Ngài nói thế này, ta có thể đi nói với hắn.” Khương Nhan cũng muốn gặp Phù Ly, không hề do dự liền đồng ý, “Chỉ là hi vọng ngài có thể thấu hiểu, ta sẽ không dùng chuyện cưới gả để ép hắn, cụ thể thế nào, phải xem lựa chọn của bản thân hắn.”
 
Phù thủ phụ bình tĩnh nói: “Ngươi tận lực khuyên nhủ là được, bất kể kết quả thế nào ta cũng sẽ không trách ngươi. Chẳng qua ngươi cần nói với nó, nếu nó vẫn muốn một mình bước đi, thế thì đừng trách Phù gia đoạn tuyệt quan hệ với nó.”
 
Câu cuối cùng rơi xuống, tựa như tiếng sấm rền. Khương Nhan sững sờ, thì thầm hỏi: “Đoạn tuyệt...quan hệ?”
 
Phù thủ phụ khoanh tay đứng dậy, dáng người cao gầy áp bách vô cùng, ánh mắt thâm thúy nói: “Thật sự có một ngày nó thật sự muốn đi, sao không đi sạch sẽ một chút.”
 
Khương Nhan bỗng như nhìn thấy đôi mắt mẫu thân ửng đỏ nhìn thấy ngoại tổ phụ Lục lão quật cường cố chấp, mười năm như một. Chẳng lẽ, Phù Ly và thủ phụ lại trở thành mẫu thân và Lục lão thứ hai ư?
 
Quy củ lễ giáo trong thiên hạ này vẫn vô tình như thế, vì giữ lấy thiên lý mà hủy đi tình cảm của con người, buồn cười đến cực điểm!
 
Tình người ấm lạnh đã không còn thì cần thiên lý này để làm gì?
 
Khương Nhan lần đầu tiên cảm thấy, sự ngu đần cố chấp của văn nhân so với đao kiếm trên chiến trường còn đáng sợ hơn, vì đao kiếm trong chiến trường chỉ chỉ về kẻ địch, mà những thứ lễ giáo giáo điều này lại tấn công cả máu mủ ruột thịt.
 
 
Từ biệt Phủ thủ phụ ra ngoài, lòng Khương Nhan hồi lâu không thể bình tĩnh. Nàng tiêu sái mười mấy năm nay, chưa từng như bây giờ vì đối phương mà canh cánh trong lòng, từng câu Phù thủ phụ nói có thể sẽ tổn thương đến Phù Ly, đều đã một bước cứa đau bản thân nàng rồi.
 
Buổi chiều, ve kêu mệt, tâm trạng Khương Nhan nặng nề về phòng, ngẩng đầu nhìn, lại là học quán thường ngày nghe giảng. Giờ đã là giờ dậu, gió chạng vạng lành lạnh, các quý công tử trong học quán đa phần đã rời khỏi, chỉ có Trình Ôn vẫn còn ngồi yên đọc sách.
 

Cách chỗ Trình Ôn không xa là vị trí trống rỗng của Phù Ly, trên bàn hiếm khi thấy trống trãi, một tờ giấy tuyên bị gió thổi bay loạn. Vật chặn giấy bằng bạch ngọc vẫn chưa chặn ngay, khiến cho một góc giấy tuyên bị đè nhăn... Nếu Phù Ly nhìn thấy nhất định sẽ nhíu mày, vuốt phẳng từng tờ một, giấy bút đặt ngay ngắn mới hài lòng cho qua.
 
Ma xui quỷ khiến, Khương Nhan bước lên bậc thềm đá vào cửa, đi về bàn học của Phù Ly.
 
Trình Ôn phát hiện nàng đến, ngẩng đầu nhìn nàng hơi gật đầu chào hỏi, lập tức lại đưa mắt về trang sách, tập trung nghiên cứu đọc sách.
 
Khương Nhan khẽ bước đến bên bàn Phù Ly, khom lưng cầm vật chắn giấy, sắp xếp lại ngay ngắn đống giấy đặt bừa bãi. Vô ý nhìn thấy trong giấy tuyên có một tờ đã viết qua, đại khái là một lần Phù Ly làm văn viết nháp. Nàng ngẩng người, theo bản năng đọc lướt qua, trong mắt là một hàng chữ cứng cáp ngay ngắn, viết “Bát cổ thủ sĩ, đại thánh nhân lập ngôn...”
 
Chỉ viết mở đầu một câu như thế, phía sau liền là tám chữ to “Chuyện xưa cũ mèm, cực kì nhàm chán.”
 
Khương Nhan không nhịn được phì cười ra tiếng.
 
Ngụy Kinh Hồng nói Phù Ly bề ngoài đoan chính, tự chủ nhưng thật ra là cực kì phản nghịch, một lòng hướng võ không thích đọc sách. Nàng trước đó vẫn có chút hoài nghi nhưng bây giờ hoàn toàn tin rồi. Không ngờ Phù Ly thường ngày ra dáng một học sinh ngoan ngoãn, rốt cuộc lại viết ra những lời bực tức như thế, không biết nếu Sầm tư nghiệp biết rồi sẽ có cảm nghĩ gì...
 
Dường như có một mầm non đang sinh sôi nảy nở trong lòng, Khương Nhan cẩn thận gấp lại tờ giấy bực dọc hiếm thấy này, bỏ vào trong tay áo.
 
Kì nghỉ đầu tháng bảy, Khương Nhan ăn mặc thành thiếu niên, hẹn đến Thượng Thiện Trai.
 
Thượng Thiện Trai là tiệm ăn có tiếng nhất lớn nhất trong phủ Ứng Thiên, món ngon rượu ngon, ngoài ra còn có trà thơm và điểm tâm, sáng đến tối, thực khách, trà khách cẩm y hoa phục đến đây liên tục không dứt.
 
Khương Nhan nói nguyên nhân đến đây, liền có một trà nô mặc áo nâu tay ngắn, khom người dẫn nàng lên lầu hai, đứng ngoài một gian nhã gian.
 
Khương Nhan ra hiệu trà nô lui xuống trước. Một tháng nay, Khương Nhan tưởng tượng ra rất nhiều lần đến cảnh tượng gặp mặt Phù Ly, vốn cho rằng đã hoàn toàn làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng giây phút này thật sự đến, nàng mới phát hiện ra bản thân vốn không giữ được nội tâm đập loạn.
 
Nàng hít sâu một hơi bình tĩnh lại, vừa đưa tay chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy giọng Phù Ly cách một cánh cửa mơ hồ truyền đến: “Bất kể đệ mời ai đến làm khách, ta đều không gặp.”
 
“Huynh trưởng đến cũng đến rồi, gặp một lần lại làm sao chứ?” Người nói là một thiếu niên, giọng rất quen, mang theo chút khàn khàn trong thời kì đổi giọng, hẳn là Phù gia nhị công tử - Phù Cảnh – người mà nàng từng gặp qua.
 
Không biết Phù Ly trưng ra vẻ mặt thối nào, Phù Cảnh cười an ủi, “Đợi thêm chút nữa, huynh trưởng sẽ không hối hận đâu.”
 
Phù Ly không vui, lạnh giọng nói: “Hắn đến trễ là thất ước, không cần gặp nữa.”
 
“Thế nào, đại công tử đến cả ta cũng không muốn gặp ư?” Khương Nhn nghe đủ kịch hay, lập tức đẩy cửa bước vào, cười lanh lảnh nhìn Phù Ly đứng dậy muốn rời đi.
 

Hôm nay Phù Ly khoác võ bào đỏ sậm, tóc buộc cao, đai lưng đen buộc rất chặt, bao cổ tay đen tuyền đính hai hạt cúc bằng ngọc, làm nổi bật vẻ khí phách tuấn lãng, khí chất không hề giống lúc trong Quốc Tử Giám. Nhìn thấy Khương Nhan bước vào, hắn đầu tiên là thoáng sững sờ, sau đó mới mở to mắt, đôi mắt vốn lạnh lùng lộ ra chút mờ mịt, dường như là không dám tin, khẽ hỏi: “...Khương Nhan?”
 
Khương Nhan ‘Ôi’ một tiếng, cong mắt nói: “Thấy vẻ mặt ngươi như thế, ta suýt cho rằng không gặp một tháng, ngươi liền không nhận ra ta rồi.”
 
Phù Ly chăm chú nhìn nàng, hệt như sợ đánh thức một mộng cảnh xinh đẹp, thấp giọng hỏi, “Sao nàng lại đến đây?” Nghĩ ra gì đó, hắn lập tức quay đầu nhìn thiếu niên ôn hòa non nớt bên cạnh, “A Cảnh, đây là thế nào?”
 
“Ừm...Huynh trưởng và tỷ tỷ cứ trò chuyện trước, đệ đi xem thử trong tiệm có loại trà nào mới nhập không.” Tìm được cớ, Phù Cảnh liền chắp tay với Khương Nhan, vội vàng lui xuống, còn lịch thiệp đóng cửa phòng lại.
 
Gian phòng liền yên tĩnh xuống, Khương Nhan nhìn dáng người thẳng tắp, đến tư thế cũng không đổi của Phù Ly, buồn cười nói: “Đừng nhìn nữa, ta đến đây cũng là ý của cha ngươi.”
 
Phù Ly thoáng đề phòng, sốt ruột hỏi: “Ông đi tìm nàng ư? Có làm khó nàng không? Có nhắc đến chuyện hủy hôn không?”
 
Hắn liên tiếp hỏi ba câu, trên mặt lộ ra sự lo lắng. Khương Nhan nghĩ thầm, hắn đến bản thân còn khó bảo toàn, sao còn rảnh để bảo vệ người khác chứ?
 
Trong lòng chợt có một cổ ấm áp nhàn nhạt, nàng lắc đầu đáp: “Không có hủy hôn, cũng không đến mức làm khó.”
 
Nghe đến không hủy hôn, Phù Ly bất giác thở phào nhẹ nhõm, “Ông ấy bảo nàng đến làm gì?”
 
“Đương nhiên là làm thuyết khách.” Khương Nhan đưa mắt nhìn xung quanh, cười nói, “Chẳng qua, chúng ta đứng ôn chuyện ư, không mời ta ngồi sao?”
 
Phù Ly lúc này mới khôi phục tinh thần, lùi về sau một bước, đưa tay ra hiệu ngồi vào chỗ bên cạnh nói: “Nàng ngồi đi.” Vừa mở miệng, lại hỏi, “Muốn ăn chút gì không? Bánh đậu xanh và bánh hạt sen quấn đường kéo sợi khá ngon.”
 
Mắt Phù Ly rất lạnh nhạt, lúc nhìn ai cũng không mang theo độ ấm, tuy là thế nhưng Khương Nhan giờ đây lại cảm thấy bản thân dường như sẽ bị ánh mắt hắn thiêu đốt, chỉ đành rũ mắt không nhìn hắn, cười nói: “Thế gọi cả hai món đi. Không cần quá nhiều, ta ăn trưa rồi.”
 
Phù Ly đứng dậy dặn dò trà nô đem hai dĩa bánh đến, lại đóng cửa lại bước vài, đem hai đĩa bánh tráng lệ, hoành tráng đẩy đến trước mặt Khương Nhan, lại đẩy đẩy, sợ nàng không đủ tay với đến.
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.