Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 46




Hôm sau, Khương Nhan ăn bận thành thiếu niên, đến vệ sở của Bắc Trấn phủ tư đóng quân ở Kinh Sư.
 
Tuyết đọng loang lổ, đi đến cổng Chính Dương thuộc phạm vi hoàng cung thì không thể bước về phía trước nữa. Trong tay Khương Nhan cầm một xiên hồ lô ngào đường đỏ tươi, chắp tay với hai giáo úy gác cửa cười nói: “Tại hạ là học trò Khương Nhan của Quốc Tử Học, mong được gặp mặt Phù Ly - cẩm y vệ Phù tiểu kỳ, có thể làm phiền hai vị quan gia chuyển lời không?”
 
Hai vị cẩm y vệ trẻ tuổi kia nhìn cũng không thèm nhìn, đưa tay xua đuổi: “Vệ sở của Cẩm Y Vệ đâu phải là nơi ngươi muốn đến là đến, muốn gặp là gặp? Đi mau đi! Nếu gây trở ngại đại nhân bên trong phá án coi chừng đánh gãy tay chân ốm yếu của ngươi đấy!”

 
Bị tỏ thái độ, Khương Nhan cũng không giận, chỉ cười khanh khách lấy ra chút bạc vụn nhét vào trong tay bọn họ, chân thành nói: “Tại hạ thật sự là bạn của Phù tiểu kỳ, nghe nói lần này hắn bị trọng thương, đặc biệt đến thăm hỏi, cảm phiền hai vị quan gia để ta gặp hắn một chút.”
 
Nhìn thấy Khương Nhan thấu tình đạt lý, lại có được lợi ích, sắc mặt của hai vị giáo úy tốt hơn hẳn, giọng thong thả: “Ngươi chờ chút.” Liền xoay người bước vào vệ sở.
 
Không lâu sau, giáo úy cầm bạc vụn kia bước vào truyền tin quay lại, vẻ mặt so với vừa rồi khác biệt quá lớn, thậm chí đổi thành gương mặt mang theo vài phần tươi cười, làm ra tư thế ‘mời’: “Vệ sở có quy định, mời các hạ sau khi vào cửa đừng loạn hỏi loạn nhìn.”
 
“Được.” Khương Nhan gật đầu đồng ý, theo giáo úy kia bước vào cổng lớn vệ sở.
 
Tay nàng cầm hồ lô ngào đường, chóp mũi có thể ngửi được hương chua ngọt say lòng người, tâm tình lại không thể thả lỏng như bước chân. Hôm qua Ngụy Kinh Hồng đi nghe ngóng, trong số người bị thương quả thật có Phù Ly, nhưng bị thương chỗ nào lại không biết, Khương Nhan nghĩ đến câu ‘dường như thương thế khá nặng’, trong lòng liền có chút thấp thỏm không yên.
 
Bước qua giáo trường luyện binh, sau tường vây là một dãy nhà, tuy cũ kĩ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, đến cả một cọng cỏ dại cũng không nhìn thấy. Giáo úy đứng trước căn phòng ở hướng bắc nhất hướng về mặt trời, ra hiệu với Khương Nhan: “Tiểu Phù đại nhân đang ở trong dưỡng thương, các ngươi cứ trò chuyện trước. Nửa canh giờ sau đổi ca, ngươi nhớ ra ngoài trước lúc đó.”
 
Khương Nhan gật đầu. Chờ giáo úy rời đi, nàng mới hít sâu một hơi, đem hồ lô đường giấu sau lưng, đưa tay gõ cửa.
 

Giọng nói thanh lạnh lập tức truyền đến: “Vào đi.”
 
Khương Nhan đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một phòng sảnh không lớn, một bàn cùng hai chiếc ghế, trên kệ sách có đặt vài quyển sách, bên tường đặt đao kiếm và cung tên. Sảnh đường buông rèm, nàng vén rèm tiếp tục bước vào trong, liền nhìn thấy một gian phòng nghỉ ở hướng mặt trời.
 
Vừa mới rơi tuyết, cửa sổ hướng về phía mặt trời cũng cảm nhận được không ít ấm áp. Phù Ly đã ăn mặc ngay ngắn, quy củ ngồi bên bàn sách đặt cạnh ô cửa sổ chờ nàng.
 
Thấy Khương Nhan bước vào, vẻ mặt hắn ấm áp, theo bản năng đứng dậy, lại vì cử động đụng đến vết thương mà khẽ nhíu mày.

 
“Ôi, chàng đừng cử động.” Khương Nhan vội vàng bước đến, đưa một tay đỡ Phù Ly ngồi xuống ghế, nhíu mày nói, “Bị thương rồi, sao không nằm trên giường?”
 
“Không nghiêm trọng như thế.” Phù Ly lại không để ý mà đứng dậy, “Nàng muốn uống trà gì? Chỗ ta chỉ có Long Tĩnh, còn là trà của năm trước.”
 
“Ta không uống, chàng mau ngồi xuống!” Tuy nói tình hình Phù Ly tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, nhưng vừa ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và mùi máu tanh nhàn nhạt trên người hắn, Khương Nhan vẫn là cảm thấy sợ hãi, trận loạn chiến Sóc Châu năm ngoái dường như hiển hiện trước mắt.
 
“Sao lại biến thành thế này rồi...” Khương Nhan tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phù Ly, lấy hồ lô giấu sau người ra, đưa cho hắn nói, “Này, cho chàng.”
 
Một xiên sơn trà đỏ rực, óng ánh vẩy đường, điểm xuyến cho căn phòng đơn điệu có thêm màu sắc. Ẩn đằng sau hồ lô đường là nụ cười rạng rỡ của Khương Nhan, nhất thời quá chói mắt, Phù Ly thoáng ngẩn người một lúc mới chậm rãi đưa tay nhận lấy xiên hồ lô đường kia.
 
Ngón tay hai người thoáng chạm vào nhau, liền lập tức rời đi.
 
Khương Nhan đưa tay vén tóc, hắng giọng hỏi: “Chàng bị thương ở đâu? Nghe nói chàng vì thái tử đỡ một mũi tên, là thật sao?”
 
Phù Ly cúi đầu nhìn hồ lô đường trong tay, xoay xoay xiên trúc, gật đầu nói: “Là thật.”
 
Nhìn thấy nàng, liền không đau nữa rồi.
 
“Chàng rốt cuộc là bị thương ở đâu?” Thấy Phù Ly ăn mặc kín mít, cả người không nhìn thấy vết thương, chỉ là màu môi hơi nhợt nhạt, Khương Nhan thật sự không yên tâm.
 
“Đã không sao rồi.” Phù Ly không hề để ý đến, không chịu nói cho nàng biết.
 
Hắn cố tình né tránh không nói, Khương Nhan có chút giận, trầm mặt nói: “Ta đến thăm chàng. Nếu chàng không nói thì ta đi.” Nói rồi, nàng làm ra tư thế đứng dậy.
 
Phù Ly không nghịch hồ lô đường nữa, đưa tay giữ lấy cổ tay Khương Nhan vừa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Ở bụng trái.”
 
Nghe xong, Khương Nhan kinh ngạc hỏi: “Chàng bị thương ở bụng? Ở bụng bị thương chàng còn ngồi xuống trò chuyện với ta? Không phải càng đau sao?”
 
Phù Ly nói: “Không bị thương tạng phủ, chỉ là vết thương ngoài da, vài ba ngày liền khỏi rồi.”
 
Khương Nhan hít một hơi sâu: “Chàng lên giường nằm cho ta!”
 
Phù Ly cố chấp: “Không cần.”
 
Khương Nhan hờ hững nói: “Thế ta đi đây.”
 
Thế là Phù Ly liền đứng dậy, bước đến bên giường, ngồi xuống, cầm hồ lô đường, im lặng một chút mới nhíu mày nói: “Nàng càng lúc càng được chiều mà kiêu.”
 
Khương Nhan bị hắn làm cho buồn cười, hỏi ngược lại: “Ai chiều ta? Ai hả??”
 
Phù Ly khẽ xoay đầu, gương mặt nghiêng lạnh lùng, tinh xảo hoàn mỹ, dường như quay về lúc thanh cao, kiêu căng ở Quốc Tử Giám. Khương Nhan bước đến, đưa tay đặt gối lót sau lưng hắn, sau đó ngồi bên giường nhìn hắn hỏi: “Ôi Phù Ly, có phải chàng cảm thấy lộ ra vết thương trước mặt ta là chuyện đặc biệt mất mặt không?”
 
Từ lúc ở Sóc Châu, hắn cứng đầu nhổ tên, lúc máu bắn ra ba thước xa, Khương Nhan liền mơ hồ cảm nhận được.
 
Phù Ly không đáp.
 
Khương Nhan liền coi như hắn thừa nhận, thở dài nói: “Tuy ta không cảm thấy chuyện chàng bị thương lại là chuyện mất mặt hoặc là chàng vô dụng, Nhưng nếu như có thể, ta vẫn hi vọng chàng đừng bị thương.”
 
Nghe xong, vẻ mặt Phù Ly khẽ động, đưa mắt nhìn nàng, qua một lúc mới nói: “Ta không muốn thấy nàng lo lắng.”
 
Với cái tính lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, Phù Ly hiếm khi nói ra một lời thật lòng. Không biết vì sao, tim Khương Nhan liền mềm nhũn, cười nói: “Nếu sợ người ta lo lắng, tại sao lại liều mạng xông lên trước?”
 
Phù Ly xoay xiên trúc của hồ lô đường, nhìn ánh sáng biến hóa trên lớp đường, giọng thản nhiên: “Một là vì chức trách, hai là vì ta từng hứa với nàng.”
 
Khương Nhan nhất thời không kịp phản ứng, hỏi: “Hứa gì?”

 
“Trước lúc nàng rời khỏi Quốc Tử Giám, ta sẽ dành dụm đủ sính lễ.” Vẻ mặt Phù Ly nghiêm túc, ánh mắt đầy kiên định.
 
Khoảnh khắc ấy, Khương Nhan dường như cảm thấy lòng mình bị ai đó bấu một cái, có chút đau, có chút tê sau đó máu chảy đến, lại có chút ấm áp.
 
“Chàng luôn tự cho rằng như thế là đúng, ta có từng thừa nhận qua sính lễ của chàng chưa?”
 
“Không cần sính lễ? Nhưng nàng rõ ràng nói hôn ước xem như tính rồi.”
 
“Đương nhiên là tính.” Dừng chút, nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn Phù Ly cười nói, “Nếu như nói, dù chàng bây giờ không có gì, ta cũng đồng ý ở bên cạnh chàng. Chàng có thể...ít bị thương chút được không?”
 
Phù Ly khẽ mở to mắt, không dám tin hỏi: “Nàng vừa rồi, nói gì?”
 
“Chàng có thể ít bị thương chút được không?”
 
“Không phải, câu trước đó.”
 
Khương Nhan mím môi cười, khẽ hắng giọng lặp lại: “Dù chàng bây giờ không có gì, ta cũng đồng ý ở bên cạnh chàng. Cho nên, chàng tự chăm sóc người mình, đừng...”
 
Câu này còn chưa nói xong, nàng liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.
 
Phù Ly ôm nàng rất chặt, vai hai người chạm nhau, hai lồng ngực dính sát vào nhau, hai quả tim trẻ tuổi đầy sức sống tiếp xúc, một cảm giác rung động không tên dâng lên.
 
Khương Nhan hơi ngẩng đầu, cằm gác lên vai Phù Ly, chỉ cảm thấy mùi thuốc quanh mũi càng nồng hơn, trong vị đắng chát hỗn tạp lại cảm thấy ngọt ngào. Hai tay bên người nàng đưa lên, ngón tay chạm vào vai Phù Ly, khẽ ngừng lại, cuối cùng đổi thành vỗ nhẹ lên vai hắn, kéo dài giọng cười tinh nghịch: “Làm gì thế? Để ý vết thương của chàng đi.”
 
“Không sao.” Không biết qua bao lâu, Phù Ly mới hít sâu một hơi, buông tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng nói, “Khương Nhan, lời nói vừa rồi của nàng ta đều nghe cả rồi, không cho phép hối hận. Nàng nếu đã thổ lộ, đời này cũng chỉ có thể gả cho một mình ta.”
 
Đôi mắt hắn thâm thúy đến mức dường như có thể nuốt cả linh hồn nàng vào trong. Khương Nhan cong mắt, ôm vai nói: “Gì mà gọi mà ‘nếu nàng đã thổ lộ’? Nói nghe như ta là người động tình trước chứ không phải là chàng vậy.”
 
Phù Ly trưng ra vẻ ‘vốn dĩ như thế’, lớp giấy ô cửa cuối cùng đã chọc thủng, hai người tiếp xúc với nhau ngược lại có chút không tự nhiên, nhưng loại không tự nhiên này không phải là lúng túng khó chịu, mà là sự ngây ngô cùng rung động, muốn nói lại thôi. Qua một lúc, Phù Ly tìm được đề tài để hỏi: “Quốc Tử Giám khi nào nghỉ học?”
 
“Mười bảy tháng chạp.”
 
“Được. Giờ dậu ngày mười bảy tháng chạp, ta ở ngoài đường Quốc Tử Giám chờ nàng.”
 
Khương Nhan nhướng mày hỏi: “Làm gì?”
 
Phù Ly đáp: “Lần trước rượu và thức ăn nàng chuẩn bị rồi, ta lại không đến chưa thể bù lại lần hẹn ấy, nói rõ là phải bồi tội với nàng.”
 
Khương Nhan ‘ừ’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, chần chừ một lúc nói: “Buổi chiều vẫn phải đọc sách, ta đi trước đây.”
 
“Ta tiễn nàng.”
 
“Không cần! Chàng nằm dưỡng thương đi, nhớ ăn hồ lô đường.”
 
Phù Ly ngồi thẳng người nhắc nhở: “Giờ dậu ngày mười bảy tháng chạp...”
 
“Biết rồi, biết rồi!” Khương Nhan khoát tay bảo hắn yên tâm, lúc này mới vén rèm bước ra ngoài, khẽ đẩy cửa ra.
 
Gió lạnh ngoài cửa ập đến, nàng hít sâu một hơi, cõi lòng nóng bừng mới dần bình tĩnh lại. Vừa bước đi liền nghe thấy cánh cửa sau lưng kẽo kẹt mở ra, nàng quay đầu nhìn thấy Phù Ly sắc môi nhợt nhạt, đang duy trì tư thế mở cửa nhìn nàng.
 
“Chàng sao lại ra đây rồi?” Khương Nhan hỏi.
 
“Sợ nàng không biết đường.” Phù Ly mím môi, tiếp tục khẽ giọng nói, “Ta tiễn...”
 
“Ta lại không phải là con nít ba tuổi, chàng ngày đầu quen biết ta ư? Về phòng đi.” Nói xong, Khương Nhan khẽ xoay người, dây buộc tóc sau đầu vẽ ra một đường cong lơ đãng, chạy bước nhỏ trên tuyết vụn loang lổ, bước ra ngoài cổng.

 
Phù Ly đứng trong hành lang, nhìn bóng người chuyển động càng lúc càng xa, không biết nghĩ gì, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt.
 
Khương Nhan bước ra ngoài cổng vệ sở, khom người cảm tạ với cẩm y vệ gác cổng, lúc đứng thẳng người liền bắt gặp nội thị hộ tống một cổ xe vàng chậm rãi đi đến. Có hoạn quan kéo dài giọng hô: “Thái tử điện hạ giá đáo——”
 
Cẩm y vệ xung quanh lập tức xếp hàng ra ngoài cửa quỳ bái, khom người nghênh giá. Khương Nhan đang đứng bên cạnh không thể trốn tránh, cũng liền quỳ bái theo.
 
Xe dừng, Chu Văn Lễ cả người khoác áo choàng đen, vén rèm lụa mỏng xuống xe, nói: “Bình thân.”
 
Lúc bước qua người Khương Nhan, bước chân hắn hơi khựng lại, ánh mắt rơi trên người nàng một thoáng ngắn ngủi, lại không nhận ra nàng, chỉ hơi ngẩng đầu, lướt qua nàng, bước vào trong.
 
Lần này thái tử đến đây, hẳn là vì thăm Phù Ly bị thương nhỉ? Dù sao chăng nữa, Phù Ly đã thay hắn chắn lấy một mũi tên.
 
Nghĩ như thế, Khương Nhan phủi phủi quần áo dính bùn nước khi quỳ bái, xoay người đi về hướng Quốc Tử Giám.
 
 
Mà lúc này, trong sảnh lớn của phòng khách vệ sở, Chu Văn Lễ cả người mặc thường phục màu đỏ cổ tròn, đưa tay đỡ Phù Ly đang ôm quyền quỳ bái, ôn hòa nói: “Trên người ngươi bị thương, giữa chúng ta không cần hành những lễ nghi rườm rà này.”
 
Phù Ly lúc này mới tạ ơn đứng dậy.
 
Chu Văn Lễ khoát tay để mọi người lui xuống, đến khi xung quanh không còn ai, hắn mới buông dáng vẻ trữ quân xuống, tựa như bạn bè chí cốt đưa tay đấm nhẹ lên vai Phù Ly, trách: “Ngươi lúc nào vào Cẩm Y Vệ thế, sao không nói với ta tiếng nào! Nếu không phải hôm ấy ngươi xông ra bảo vệ ta, ta còn không biết sẽ bị giấu đến lúc nào đấy.”
 
Phù Ly nhíu mày nhịn cơn đau bên bụng, thuận tay rót một tách trà nóng cho Chu Văn Lễ nói: “Lúc rời khỏi Quốc Tử Giám từng đồng ý với phụ thân, sẽ không dựa vào bất ki quan hệ và vật chất của Phù gia trợ giúp, nên không nói với điện hạ.”
 
“Ngươi là sợ ta thiên vị?” Chu Văn Lễ nhíu mày.
 
Phù Ly không đáp, chỉ hỏi: “Hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”
 
“Bị dọa sợ, mấy ngày nay nằm trên giường nghỉ ngơi. Ngược lại là phụ hoàng sau khi biết chuyện thích khách vì mẫu hậu mà đến, vì thế mà không vui, dường như trách cứ hành vi những năm gần đây của mẫu hậu.”
 
“Có điều tra ra người đứng đằng sau sai khiến chưa?”
 
“Thích khách đều chết rồi. Không dễ gì mới có một kẻ còn sống, đêm qua cũng chết trong ngục rồi, manh mối hoàn toàn đứt đi. Ta có dự cảm, đây không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Trên triều đình trông có vẻ yên ổn nhưng thật chất đều mang ác ý bằng mặt không bằng lòng, cho nên, ta cần trợ thủ giúp ta loại sạch đám mục nát này.”
 
Nói đến đây, Chu Văn Lễ nhấp một ngụm trà nóng, nhìn Phù Ly trịnh trọng nói, “Lần này ngươi cứu giá thành công, ta đã tấu xin phụ hoàng, đề bạt ngươi thành cẩm y vệ bách hộ lục phẩm của Bắc Trấn phủ tư, ban Tú Xuân đao.”
 
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Phù Ly (vui vẻ): Hôm nay A Nhan tỏ tình với ta, nể tình nàng thích ta như thế, ta cũng sẽ càng thêm thích nàng. (Lẳng lặng chuẩn bị lễ vật)
 
Khương Nhan (buồn bực): Không phải là Phù Ly nói thích ta trước sao? Ngụy Kinh Hồng nói lời thường nói của Phù Ly chỉ cần hiểu ngược lại, hắn trước đây từng nói bao nhiêu lần không thích ta, chẳng phải từ trái nghĩa là thích ta ư?
 
Mọi người (cắn hạt dưa): ...
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.