Trong rừng sâu, tùng bách xanh xanh, đương lúc cỏ mọc um tùm, mà trên mộ của Phù Tô Thị lại không một ngọn cỏ dại, hẳn là có người thường xuyên đến dọn dẹp, quét mộ.
Nhìn trên bia mộ ghi số tuổi khi còn sống, mẫu thân Phù Ly bệnh nặng qua đời lúc vẫn chưa đến ba mươi tuổi, trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ của một nữ tử, cuối cùng lại không chống lại được lời nguyền ‘hồng nhan bạc mệnh’.
Trên đường xuống núi, không khí hơi im lặng. Khương Nhan đi cạnh Phù Ly, ngắm nhìn gương mặt nhìn nghiêng anh tuấn hoàn mỹ của hắn, bỗng hỏi: “Lệnh đường nhất định rất đẹp phải không?”
Nào ngờ nàng vừa mở miệng nói câu này, Phù Ly dường như thoáng ngẩn người, sau đó mới nhẹ giọng: “Thật sự rất đẹp. Chẳng qua, ta đã không nhớ rõ dung mạo của bà ấy, thỉnh thoảng phải nhìn tranh vẽ mới có thể nhớ được vài phần.”
“Đời người ngắn ngủi, sống chết có số, chàng cũng đừng quá đau buồn.” Khương Nhan an ủi, vỗ vai hắn, lại hỏi, “Sao lại muốn đưa ta đến gặp nương chàng vào lúc này thế? Chàng xem, vội vội vã vã như thế, hại ta đến quà gặp mặt cũng không chuẩn bị.”
“Chờ nàng qua cửa, chính là món quà tốt nhất tặng bà rồi.” Sắc mặt Phù Ly nhẹ nhõm hơn nhiều, không như trước kiềm chế bi thương, từ tốn nói, “Gặp nương ta rồi, liền xem như đã đính hôn với ta đấy, sau này nếu nàng dám từ hôn, coi chừng nương ta đến tìm nàng đấy.”
Lúc nói lời này, khóe môi hắn nở ra một nụ cười. Thoải mái bước về trước, lá cây um tùm dần dần tản ra trên đỉnh đầu hai người, mặt trời chiếu xuống, phủ lên mặt hắn một tầng ấm áp.
“Ít dọa ta đi.” Khương Nhan chắp tay, lườm hắn nói, “Nương chàng đã thoát khỏi phàm tục, vũ hóa thành tiên rồi, dù thật sự đến tìm ta hẳn cũng là dáng vẻ của một vị tiên tử!”
Phù Ly phì cười: “Miệng nàng lại thật ngọt đấy.”
Đi ra rừng cây rậm rạp, trên con đường nhỏ quanh co có hai con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, hoa dại thầm tỏa hương, thành trì xa xa của phủ Ứng Thiên rõ ràng dưới nền trời xanh. Khương Nhan đảo mắt bỗng thì thầm bên tai Phù Ly: “Miệng ta ngọt hay không, chẳng phải chàng đã sớm nếm qua rồi sao?”
Gió nhẹ thổi đến, câu nói nay lại hệt như một sợi lông vũ quét qua trong tim, nhân lúc Phù Ly ngây người, thủ phạm đã chạy đi, vui vẻ chạy thật xa.
Về đến tiệm ăn phủ Ứng Thiên đã đến giờ dùng bữa, vừa khéo gặp đúng thời điểm người qua lại trên phố nhiều nhất. Trong thành nếu như không phải công sai thì không được cưỡi ngựa, hai người chỉ đành dắt ngựa đi bộ.
Lúc bước qua tửu lâu, vừa khéo nhìn thấy bốn năm nam tử khoác võ bào từ trong tửu lâu đi ra, ai nấy đều uống đến mặt mũi đỏ bừng, ngà ngà say, đang định đi đến Ôn Nhu Hương nào đó để tiêu khiển. Không biết là nhắc đến thanh lâu nào, họ bỗng cười ầm lên, loạng choạng bước trên phố, nào ngờ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Phù Ly và Khương Nhan.
Vừa nhìn thấy Phù Ly, bọn họ lập tức tỉnh rượu, liền không dám ồn ào, nghiêng trái ngã phải cố gắng đứng nghiêm, đồng loạt ôm quyền gọi: “Bách hộ đại nhân!”
Phù Ly vốn đang cùng Khương Nhan đấu võ mồm, nghe xong lập tức thu lại ý cười, đổi thành gương mặt nghiêm túc lạnh lùng, theo bản năng cầm bội đao đứng thẳng người, ‘ừ’ một tiếng hỏi: “Đang làm gì?”
“Uống...Không, chúng thuộc hạ đang chuẩn bị về giáo trường thao luyện!” Nam tử vừa nãy mới nói ‘say nằm Ôn Nhu Hương’ thành khẩn nói.
“Rất tốt.” Phù Ly nhìn gương mặt say ngà ngà của họ, lạnh giọng dặn dò, “Thế mau về hộ sở thao luyện, để Chương Du giúp các ngươi tính giờ, không luyện đủ hai canh giờ, không cho phép các ngươi ra ngoài hộ sở nửa bước.”
“Vâng!” Mọi người thật thà đáp, lại đứng bên đường, khom lưng ôm quyền tiễn Phù Ly đi xa.
Trong không khí phảng phất mùi bánh sữa, Khương Nhan nhìn về đằng sau hỏi: “Ôi, kia là thuộc hạ của chàng ư?”
Trên đường đông nghẹt người, Khương Nhan cầm dây cương dẫn ngựa đi rất khó khăn, Phù Ly liền tiện tay nắm lấy dây cương trong tay nàng, một người dắt hai con ngựa, đáp ‘ừ’ một tiếng.
“Thật không nhìn ra nha, bọn họ vẫn khá sợ chàng đó.” Nói rồi, nàng lại tự cười rộ, “Chàng biết không Phù Ly, vừa rồi chàng bỗng đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, trông càng lúc càng giống với Sầm tư nghiệp rồi.”
Phù Ly cười lành lạnh, mắt nhìn về dòng người qua lại đằng trước, dịu giọng nói: “Ta tuổi còn trẻ, nếu không có uy tín, họ sẽ không phục quản giáo, lúc cùng làm việc sẽ rất khó khăn.”
Hắn nói nhẹ tênh, nhưng không biết tại sao, Khương Nhan lại cảm nhận được vài phần khổ sở khó khăn hắn từng trải. Nàng bất giác bước chậm lại, vén tóc hỏi: “Lúc vừa vào Cẩm Y Vệ, chàng nhất định đã chịu không ít khổ rồi?”
Giọng nàng lộ ra sự lo lắng, tình ý mềm mại ấy làm dịu đi tất thảy thương đau. Phù Ly nhìn nàng một cái, điềm đạm nói: “Đã qua cả rồi.”
Khương Nhan cũng cười cười, gật đầu nói: “Ừ, đã qua cả rồi. Sau này nếu như cùng nhau làm quan trong triều, sau này vẫn phải trông cậy vào Tiểu Phù đại nhân!”
“Thế nàng phải cẩn thận chút.” Phù Ly nói, “Nếu nàng nghe lời, ta sẽ che chở cho nàng; nếu nàng không nghe lời, ta liền bắt nàng vào cẩm y vệ tư hình chất vấn.”
Nghe xong, Khương Nhan ha hả cười lớn, cả ngày vô ưu.
Sáng hôm sau, Phù Ly liền khởi hành, rời khỏi phủ Ứng Thiên đi về Trừ Châu.
Khương Nhan rảnh rỗi trong tiểu viện phủ Ứng Thiên, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán. Lúc trước bận rộn với khoa cử, liền một tháng không gặp Phù Ly cũng không cảm thấy khó chịu, nay sau khi nhàn rỗi, ngược lại một ngày không gặp như cách ba thu.
Qua vài ngày nữa liền có yết bảng, Khương Nhan cũng không dám đi chơi xa, chỉ ở nhà viết thư gửi cho phụ mẫu xong lại gửi cho Lục lão ở phủ Lâm Thao, viết xong lại viết cho Ổ Miên Tuyết, đến không còn ai có thể viết nữa liền một mình ngồi trên xích đu uống rượu làm thơ.
Cuối xuân, cánh hoa lụi tàn, ủ một vò rượu hoa hạnh thượng đẳng, nàng liền cầm bút viết câu “Độc mai hạnh hoa tửu, tĩnh hậu nhất quy nhân”*, sau đó liền đem vò rượu đã đề thơ đặt dưới giường, định sẽ chờ ngày yết bảng sẽ càng Phù Ly trò chuyện dưới nến, uống một trận sảng khoái.
(*Một mình cất rượu hạnh, lặng chờ người quay về)
Ngày mười ba tháng ba, Khương Nhan đến Quốc Tử Giám nhận khăn bào tiến sĩ, chờ đến ngày yết bảng, sẽ mặc lúc Truyền Lư yến, chờ đợi sự quyết định của vận mệnh.
Vốn cho rằng Phù Ly có thể về kịp lúc truyền lư yết bảng, nào ngờ đến ngày mười lăm tháng ba, ngày truyền lư vào cung, cổng lớn đối diện trên phố Trường An vẫn đóng chặt, không thấy hắn quay về.
Có lẽ là có chuyện gì đó trì hoãn. Khương Nhan nghĩ như thế, sau đó cùng Trình Ôn, Quý Huyền chờ các cống sinh tập hợp xong, dưới sự dẫn dắt của tế tửu cùng các tư nghiệp dẫn vào cung diện thánh, khí thế phô trương trong lúc chờ tin, yết bảng truyền lư khiến lòng người kích động.
Áo tiến sĩ xanh đậm phối cùng mũ ô sa, đai lưng màu mực buộc chặt eo nàng đến độ một vòng tay liền có thể ôm trọn, hòa cùng với đám nam tử già có trẻ có, lộ ra sự nhỏ nhắn không bắt mắt giữa dòng người.
Không lâu sau, thái giám đi trước vái chào, lệnh cho trong ngoài cung yên lặng, sau đó pháo đỏ và lễ nhạc cùng vang lên, hoàng đế cùng thái tử bước vào điện Phụng Thiên, lễ bộ bắt đầu truyền lư.
Hơn trăm vị cống sinh chia thành hai hàng ngoài điện, Nguyễn thượng thư lễ bộ đứng trước cổng điện, lệnh cho quan chấp sự từ từ viết tên tiến sĩ lên bảng vàng. Trời cao mây trắng, gió nhẹ lẳng lặng lướt qua, nhất thời, Khương Nhan có thể nhìn thấy mồ hôi chảy ròng rãi sau cổ của người đằng trước, đưa mắt nhìn sang bên cạnh lại thấy bàn tay không ngừng run rẩy trong tay áo của huynh đài nọ...
Khương Nhan ngược lại không khẩn trương như thế, trải qua một mình chiến đấu cùng sóng gió gập ghềnh, kí ức lăn lộn giữa mồ hôi và máu tươi đã bén rể trong tim, kết quả chẳng qua chỉ là hai chữ ‘thành bại’, nàng vẫn đảm đương nổi. Nghĩ như thế, trong lòng lại xuất hiện sự bình tĩnh đến kì lạ.
Có người trong điện cao giọng xướng: “Quỳ——”
Thế là toàn bộ cống sinh đều quỳ vén bào quỳ xuống, trong ngoài đại điện nghiêm nghị đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Quan chấp sự mở bảng vàng, tập trung tinh thần, cất cao giọng từ tốn đọc rõ từng chữ: “Mùa xuân ngày mười lăm tháng ba, năm Hoằng Xương thứ mười bảy, phụng lệnh thiên tử sau khi kết thúc thi đình, tuyển chọn người tài, ân huệ cửu châu, người được nhất giáp ban tiến sĩ cập đệ, người nhị giáp ban tiến sĩ xuất thân, người tam giáp ban đồng tiến sĩ xuất thân.”
Chuông nhạc vang lên từ một góc xa xa, để lại dư âm thật lâu trên không trung, chúng quan cùng sĩ tử đều hô vạn tuế. Đến khi nhạc dừng, quan chấp sự tiếp tục dùng giọng lớn hơn đọc từ câu từng chữ: Năm Hoằng Xương thứ mười bảy, nhất giáp tiến sĩ ba người, trạng nguyên là của phủ Ứng Thiên——”
Trạng nguyên là người phủ Ứng Thiên?
Lập tức, tất cả thí sinh của phủ Ứng Thiên đều đổ đầy mồ hôi tay, mà những thí sinh nơi khác đều vô cùng thất vọng, lặng lẽ thở dài.
Không khí yên tĩnh, đôi mắt mọi người đều nhìn về hướng quan chấp sự đọc ra tên một người: “——Xuất thân giám sinh Quốc Tử Giám, Trình Ôn.”
“Trình Ôn? Ai vậy?”
“Nghe nói là kẻ xuất thân hàn môn, thi hương đứng thứ mười bốn, thi hội đứng thứ ba.”
“Không ngờ lại là hắn! Thật sự là một con ngựa đen** a...”
(**Chỉ người bình thường không có gì nổi bật nhưng trong thời khắc quyết định lại dốc hết sức mình khiến mọi người ngỡ ngàng.)
Xung quanh không ngừng ồn ào, Khương Nhan quỳ ngoài điện, trong lòng nói không ra là thoải mái hay thất vọng ngoài ý muốn.
Lúc thi viết sách luận thời sự trong thi đình, nàng tự cho rằng sẽ không tìm ra khiếm khuyết gì, nay kết quả như thế, nếu không phải là văn chương của Trình Ôn tiến bộ một bậc thì chính là lúc duyệt đọc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không phải là trạng nguyên, liền mất đi kim bài, xem ra chỉ định nàng phải đi con đường càng thêm gian nan gập ghềnh rồi.
Dưới trời xanh, trước cung điện, Trình Ôn bước ra ngoài hàng, mọi người theo bá quan quỳ bái. Lúc đứng dậy, Khương Nhan vô thức nhìn theo bóng lưng của Trình Ôn, trẻ tuổi, đĩnh đạc, hoàn toàn không giống với dáng vẻ rụt rè, khiêm tốn khi ở Quốc Tử Giám...
Cảm xúc phức tạp, quan chấp sự lại đọc: “Nhất giáp hạng nhì, bảng nhãn là giám sinh phủ Thuận Thiên, Trương Chi Kính.”
Bảng nhãn tuy khí độ nho nhã, nhưng không còn trẻ tuổi, ước chừng tầm bốn mươi tuổi, đứng ra khỏi hàng, thế là mọi người lại bái.
Quan chấp sự thanh thanh giọng, nói tiếp: “Nhất giáp hạng ba, thám hoa là giám sinh phủ Ứng Thiên——”
Ồ? Lại là học trò trong Quốc Tử Giám?
Khương Nhan nghĩ thầm: Đa phần là Quý Huyền chăng.
“—— Khương Nhan!” Quan chấp sự cao giọng, giọng nói tựa như sóng gió va đập truyền vào trong tai mỗi người, vừa đọc xong, sau tất cả cũng đã kết thúc!
Ánh nắng bỗng có chút chói mắt, Khương Nhan vốn chắc chắn bản thân rớt bảng thoáng cái trong đầu liền trở nên trống rỗng, thẫn thờ một lúc mới phản ứng lại, nhận thức được đối phương đọc tên mình.
Nàng dường như phản ứng theo bản năng, dưới những ánh mắt khác nhau bước ra khỏi hàng. Thấy người bên cạnh liên tục quỳ xuống, quỳ bái như núi đổ, tim nàng nhất thời cảm thấy phức tạp, bỗng tựa như đang nằm mơ.
...Thám hoa ư? Tại sao khăng khăng là vị trí này?
Thám hoa thám hoa, danh xưng tuy nghe rất hay nhưng bất kể tài học hay là tiền đồ đều không thể sánh bằng trạng nguyên và bảng nhãn, có thể xuất đầu lộ diện vô cùng ít ỏi, dù nhận quan hàm là biên tu, nhưng là quan sử, không lên không xuống, đi đâu cũng không được, cả đời lẳng lặng ghi chép sử sách quốc gia...Quả thật ứng với lời tiên đoán cuối năm của cha câu ‘phụ trách văn thư’.
Người hạng nhất của nhị giáp nhất hòa và tam giáp truyền lư là ai, Khương Nhan đã không có lòng dạ lắng nghe, sau khi tứ bái trôi qua, lễ nhạc liền vang lên, quan chấp sự đem bảng vàng công bố ngoài cổng cung, thiên tử không nói lời nào rời đi, các cống sinh ra ngoài cung nhìn bảng tên, mà ba vị nhất giáp liền cùng các quan viên lễ bộ hàn thuyên, cùng đi ra ngoài cung ra về.
Các quan lớn hàn thuyên với trạng nguyên và thám hoa, phần lớn là có ý chọn rể hiền kết thân, mà bảng nhãn đã cưới thê tử, liền không nằm trong danh sách; Khương Nhan thân phận đặc biệt, đương nhiên cũng không có cách nào kết thân, ngược lại là trạng nguyên Trình Ôn trẻ tuổi vẫn chưa có hôn ước trở thành miếng thịt thơm ngon, quan triều đến chúc mừng hết đợt này đến đợt khác ùa đến.
Khương Nhan cũng không rảnh bận tâm đến Trình Ôn, ra ngoài cung trước, quay về tiểu viện của minh.
Trước cổng vắng vẻ, ngoại trừ bạn học Quốc Tử Giám được phái đến chúc mừng cùng hạ lễ của Nguyễn thượng thư, không còn khách khứa nào đến nữa. Chẳng qua như thế cũng tốt, người Khương Nhan lúc này muốn gặp nhất, muốn được chúc mừng nhất, chỉ có mỗi Phù Ly.
Nhưng ôm vò rượu từ sáng sớm đến chiều tà, Phù Ly vẫn chưa trở về.
Trăng đã lên cao, ánh sao lấp lánh, trong không khí mang theo ý lạnh ẩm ướt, xem ra đêm nay Phù Ly cũng sẽ không về rồi.
Ánh trăng như lớp lụa mỏng phủ xuống, rơi trên vò rượu hạnh đặt trên bàn đá trong viện, chiếu sáng một hàng chữ nhỏ trên thân vò rượu: Một mình cất rượu hạnh, lặng chờ người quay về.
Người chẳng quay về, duy chỉ có đêm dài dằng dặc, lòng đầy tâm sự.
Giờ tý, Khương Nhan mặc áo xuân mỏng manh, dựa bên ô cửa dưới ánh trăng tinh khiết chải tóc, đang nhìn ánh trăng ngả về tây đến thẫn thờ, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt trên mái ngói, còn chưa nhận ra tiếng động đó phát ra từ chỗ nào, bỗng nhìn thấy một bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, không khí trong sân nàng phảng phất mùi máu tanh nhàn nhạt.
Bóng đen đó rõ ràng đã bị thương, lúc đứng dậy bước đi loạng choạng, sau lưng chạm lên bàn đá, vò rượu hạnh rơi xuống đất vang lên choảng một tiếng, thân vò vỡ thành bốn năm mảnh, rượu tí tách tràn ra đất!
Kẻ xấu?!
Khương Nhan bỗng đứng dậy, theo bản năng đóng cửa lại, vừa cất giọng gọi một câu: “Bớ người ta——” Bóng đen kia đã nhào người đến, bịt kín miệng nàng.
Mùi máu tanh quanh chóp mũi càng nồng hơn, hòa cùng hương rượu tạo thành một mùi vô cùng kì quái. Đôi mắt của bóng đen không nhìn rõ mặt kia lạnh lẽo như băng, giọng khàn khàn thì thào: “Là ta, đừng lên tiếng!”
Đôi mắt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, mùi máu tanh khiến người khác sợ hãi...Đồng tử của Khương Nhan hơi co rút lại, cứng đờ bên ô cửa, chỉ có tim bị vật nhọn đâm đến đau đớn, đập thình thịch va vào lồng ngực.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Duệ: Thật hoang mang!
(Chú ý: Trình tự quy củ của truyền lư trong đoạn văn một phần là dựa theo tham khảo lịch sử, một phần là tác giả bịa đặt, đừng cho là thật ~)