Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 93





Ngày hai mươi tháng hai, Chu Văn Lễ đăng cơ thành tân đế, đổi niên hiệu thành Nguyên Thuận.
Cũng trong tháng đó, tả thiêm đô ngự sử Trình Ôn của Đốc Sát Viện tấu chương buộc tội Tư Lễ Giám lợi dụng đơn dược mưu hại tiên đế, rất nhanh, cẩm y vệ liền giải thái giám Tư Lễ Giám về quy án, kéo ra chủ mưu đằng sau, sự việc của phủ Duẫn Vương cùng Tư Lễ Giám bại lộ, tất cả đều bị cuốn vào trong dòng lũ mưu hại tiên đế.
Đầu tháng ba, tân đế hạ chiếu: Duẫn Vương Chu Văn Dục vì làm càn chiêu nạp phương sĩ, khiến cho tiên đế dùng thuốc quá liều mà chết bất đắc kì tử, hơn nữa ra lệnh bóp méo di chiếu của tiên đế, mất hết đức tính, vốn phế thành thứ dân, mà tân đế niệm tình thủ túc nhiều năm, chỉ tước đi quận vương, lưu đày Cống Châu; còn thê tử vương phi Lý Thị, dùng bàng môn tả đạo mê hoặc thánh tâm, phạm vào tội lớn mưu nghịch, niệm tình đang mang thai, biếm thành thứ dân, cùng Duẫn Vương đến chùa Thanh Lộ ở Cống Châu khổ tu, mỗi ngày cần tụng kinh chuộc tội, nếu không, không được ra khỏi chùa nửa bước.
Người giám sát, hộ tống Duẫn Vương cùng Lý Trầm Lộ ra khỏi thành nam vừa khéo là Phù Ly và Trình Ôn.
“Biếm thành thứ dân...ha ha!” Trong phủ Duẫn Vương, Lý Trầm Lộ cả người vải thô, lộ ra bụng bầu bảy tháng, sắc mặt trắng bệnh nhìn cẩm y vệ đi lại dán niêm phong, bỗng cười lên, đôi mắt ửng đỏ nói, “Phù Ly, Trình Ôn...Bao nhiêu năm học chung, ta rốt cuộc đã làm sai gì, để các ngươi đến cả thai phụ cũng không buông tha, muốn đuổi cùng giết tận đến thế!”
Lý Trầm Lộ trời sinh đã là gương mặt vừa nhìn liền thấy tội nghiệp, lúc này không thoa son phấn, ngược lại lộ ra vài phần xinh đẹp yếu ớt.

Nhưng nào ngờ nữ tử liễu yếu tơ đào như thế này, trong lòng lại như rắn rết, không tiếc giẫm lên máu tươi của mọi người để leo cao.
“Cẩm y vệ chỉ là phụng chỉ làm việc, nhưng vụ án qua tay ta, không có vụ nào là án oan cả.” Sắc mặt Phù Ly không đổi, thậm chí đến cả một câu dư thừa cũng không muốn nói với nàng ta, chỉ bảo, “Đi đến bước này, đều là ngươi tự làm tự chịu.”
Nói xong, hắn gật đầu ra hiệu với Trình Ôn đang im lặng đứng một bên, cầm đao rời đi.
Hoa đào lả tả bay, rơi xuống đất tựa như một vệt máu đỏ tươi.

Mà dưới cành, Trình Ôn mặc quan bào đỏ một mình đứng đó, ánh mắt nhìn về đằng trước, không biết là đang thưởng thức vẻ chật vật của Lý Trầm Lộ, hay là nhìn hành lang dài sau lưng nàng ta mà thất thần.
“Các ngươi không hiểu được nỗi đau của ta.


Các ngươi chỉ biết ta là thứ nữ của bá gia thành Tương, nhưng có biết thứ nữ của bá gia thành Tương có bao nhiêu khổ không? Các ngươi có biết bị đích mẫu cùng đích tỉ khinh nhục mà lớn lên sẽ là cảm giác đau khổ thế nào chăng? Các ngươi biết cảm giác tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường xem ngươi là con kiến dơ bẩn, hèn mọn nhất là tư vị gì ư?”
Lý Trầm Lộ nhếch môi cười mỉa, trong mắt mông lung một mảnh ươn ướt, lại cố mở to mắt không để nước mắt rơi xuống nói: “Phải, ta có tướng bán sắc, ta cả lòng mưu kế, liều mạng muốn thành người trên vạn người...Nhưng ta có gì sai chứ? Ta chỉ là không muốn trải qua cuộc sống khổ đau như trước, không muốn quay về căn nhà lạnh lẽo kia mà thôi.”
Nói đến hai câu cuối cùng, sự trấn định mà nàng ta cố gắng gìn giữ cuối cùng cũng sụp đổ, qua đầu lặng lẽ ch ảy nước mắt.

Nhưng quan lại cùng cẩm y vệ đi lại khắp phủ, không một ai để ý đến nàng ta.
“Nhìn đi, ngày tháng trước đây hệt như bây giờ vậy, rõ ràng biết bản thân vẫn sống mà lại hệt như chết rồi vậy.” Nước mắt lăn xuống, Lý Trầm Lộ xé rách đi vẻ dịu dàng giả tạo, cười méo mó.

Nàng ta đưa đôi mắt đỏ ẩm ướt, cánh môi cắn đến bật máu, oán hận nói, “Trình Ôn, chúng ta đều là kẻ từ trong đống bùn từng bước từng bước bò ra, chỉ chẳng qua ngươi lợi dụng Tiết gia, ta lợi dụng tiên đế cùng Duẫn Vương, nói đến cùng có gì khác nhau chứ? Ta cho rằng chúng ta là đồng loại, nhưng tại sao...tại sao đến ngươi cũng hại ta?”
Trình Ôn dường như sớm đã tính được nàng ta sẽ hỏi câu này, im lặng một lúc rồi đáp: “Ngươi thật sự không hiểu hay là hiểu mà vẫn vờ như không?”
Lý Trầm Lộ ngẩn người, trong mắt có ánh sáng dao động ngỡ ngàng.
“Ngày Nguyễn cô nương xảy ra chuyện, nữ tử giúp Tiết Duệ truyền tin giả là ngươi đúng không?” Trình Ôn nhìn chằm chằm nàng ta, hỏi như vậy.
Câu nói này thật sự là so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, phá vỡ ngụy trang của Lý Trầm Lộ dễ như trở bàn tay.

Nàng ta loạng choạng một bước, hai tay run rẩy vô thức níu chặt lấy quần áo mình, hệt như ngày đầu tiên nhìn rõ Trình Ôn, cánh môi run run, sắc mặt trắng bệch thì thầm: “Hóa ra như thế...Ngươi lại là, đang giúp nàng ta báo thù.”
Nói xong, Lý Trầm Lộ bỗng cười lớn.

Nàng ta hệt như đã điên mất rồi, càng cười càng lớn, cười đến cong eo, cười ra nước mắt, hệt như bị rút sạch sức lực ngã ngồi bên ghế đá, mỉa mai: “Người người đều cho rằng ngươi là vật bị người ta thao túng, hóa ra ngươi và ta cũng giống hệt nhau.”
Trình Ôn nhíu mày, hồi lâu đáp: “Ta và ngươi không hề giống nhau.” Cũng không biết Lý Trầm Lộ có nghe thấy hay không, hắn xoay người nhìn mặt trời ấm áp cùng mây trôi, nheo mắt nói, “Ta sẽ không biến thành người như ngươi.”
Hắn có người hắn cần bảo vệ, có tình yêu, có ánh sáng, liền sẽ không mất đi phương hướng.
Đầu tháng tư, Chu Văn Lễ vì Bắc trấn phủ tư có công dẹp loạn Duẫn Vương, liền thăng Thái Kỳ thành chỉ huy sử cẩm y vệ, mà Phù Ly vì lập công huân to lớn nên kế nhiệm chức Bắc trấn phủ sử, thành phủ sử tứ phẩm trẻ tuổi nhất của bổn triều.
Phù Ly sau khi nhậm chức Bắc trấn phủ sử, liền đổi chỗ ở.

Tuy nhà mới rộng rãi thoải mái nhưng cũng cách tiểu viện của Khương Nhan xa hơn chút, phải đi nửa con đường mới đến.
Hoàng hôn hôm nay, nắng chiều diễm lệ, Phù Ly khoác quan bào cẩm y mới, cưỡi ngựa quay về, từ xa liền nhìn thấy trước cổng phủ đệ mình có một người đứng đó.

Đến gần liền thấy, nữ tử ngoài cổng cả người mặc áo xuân nhạt màu xinh đẹp, váy dài theo gió khẽ bay, tay đan lại thành mái che chắn trước mày, cười khanh khách nói: “Bá Anh, sao giờ mới về?”
Phù Ly vốn mặt không cảm xúc thoáng cái liền tan chảy, tung người xuống ngựa hỏi: “Sao nàng không vào trong?”
“Ta đặc biệt đến đây để đón chàng, có chuyện quan trọng muốn nói với chàng đấy.” Nói rồi, Khương Nhan theo bản năng chắp tay, sau đó mới nhớ ra bây giờ mình đang mặc y phục nữ tử, chắp tay hành lễ càng không ra thể thống gì, liền đổi tay thành phúc lễ, không đứng đắn nói, “Chúc mừng Phù phủ sử thăng chức!”
Phỏng chừng là cảm thấy ba chữ ‘Phù phủ sử’ quá khó đọc, nàng lại đổi miệng, “Bá Anh, chàng mau đến đây, ta cho chàng xem vật này!”
Phủ đệ của Phù Ly vẫn chưa tu bổ xong, vật dụng trong nhà không đủ, hòn nam bộ, ao hồ cũng chưa xây xong, trông có chút trống trải, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.


Trong phủ không có thị tỳ hạ nhân, đến cả Đậu giáo úy trong nhà cũ theo sang cũng đã về nhà rồi, lúc này ngoại trừ ánh nắng chiều hôm bầu bạn, cũng không có ai quấy rầy sự yên tĩnh.
Bước vào đình viện, Phù Ly lẳng lặng nắm lấy tay Khương Nhan, dẫn nàng đi qua đình trước, mang theo chút nghi hoặc hỏi: “Là vật gì? Sao thần bí như vậy.”
“Là thứ chàng yêu thích nhất.” Đứng dưới hành lang, Khương Nhan không đi nữa, đứng dưới ánh vàng đỏ của nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu từ ngoài hành lang chiếu vào, cười nói với Phù Ly: “Trọng vạt áo ta có thứ đó, chàng sờ thử đi.”
Phù Ly rõ ràng hơi đờ người, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, tầm mắt lạnh lùng bỗng trở nên nóng bỏng, rũ mắt thấp giọng hỏi: “Khương Nhan, nàng biết mình đang nói gì không?”
Thấy hắn phản ứng như thế, Khương Nhan cười ha ha, dáng vẻ thực hiện được âm mưu, nói: “Trêu chàng thôi!” Nàng tự lấy trong lòng ra một phần văn thư, đưa cho Phù Ly, “Cho chàng đấy.”
Chẳng trách vừa rồi cảm thấy trong vạt áo nàng hình như đang giấu gì đó, là một khối cưng cứng.

Phù Ly nghi hoặc nhận lấy, vừa mở ra xem, lập tức mở to hai mắt, sắc mặt lộ ra vẻ không thể tin được, nhìn Khương Nhan một cái, lại nhìn lên văn thư, lại nhìn Khương Nhan một cái, hầu kết lên xuống: “A Nhan, đây là...”
Khương Nhan đã rất lâu không nhìn thấy vẻ mặt sinh động như thế của hắn, tâm tình lập tức tốt lên, ha ha cười nói: “Bá Anh, ta từ quan rồi, sau này chính là một kẻ nhàn rỗi thất nghiệp...”
“Ta cưới nàng.” Chẳng trách hôm nay Khương Nhan mặc váy, Phù Ly gập văn thư lại xen ngang lời nàng, lập tức đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, thấp giọng nghiêm túc nói, “Ta sẽ xin phụ thân đến nhà nàng cầu hôn, nội trong hai ngày này.”
Hắn hẳn thật sự rất vui rồi.

Khương Nhan vùi mặt trong vòm ng ực của hắn, có thể nghe được nhịp tim khỏe khoắn đang đập thật nhanh trong lồ ng ngực, từng nhịp từng nhịp nối tiếp nhau, tựa như hồi trống báo hỉ.
Khương Nhan cảm thấy nóng, lại thêm một lúc lâu mới có thể thoát khỏi vòng tay của hắn, nâng mắt hỏi: “Gấp gì chứ? Tuy đã từ quan nhưng Hàn Lâm Viện có rất nhiều việc cần bàn giao, ít nhất vẫn phải bận mười ngày nửa tháng mới có thể thật sự thoát thân.

Ta cùng cha đã bàn xong rồi, trước khi thành hôn ta sẽ chuyển sang phủ thị lang của cha trước, sau đó tiếp tục tu bổ sách cổ, lúc ấy chàng đến đón dâu sẽ đến phủ thị lang đón...”
Đại khái là cảm thấy mình nói chuyện này có hơi sớm, Khương Nhan lại phì cười ngừng chủ đề này lại, nói: “Quên mất chúng ta vẫn chưa đính hôn, bây giờ nói chuyện này làm gì chứ? Phù thủ phụ bên kia thế nào rồi?”
“Bên cha ta, ta đi nói.

Nàng yên tâm ở nhà, chờ ta đến cổng cầu hôn.” Phù Ly nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh ánh sáng, càng thêm sâu thẳm.

Hắn hỏi, “Lúc cầm văn thư từ quan này, nàng có tâm trạng gì? Có khó chịu không?”
“Ở Hàn Lâm Viện một năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, không nỡ là có nhưng không hề khó chịu.” Khương Nhan dựa lên cây cột đỏ, chỉ mây trôi bên trời, vui vẻ nói, “Chức quan này đối với ta mà nói chẳng qua là mây trôi bên trời, thấy thì thích, nhưng mất cũng chẳng sao, không thể quan trọng bằng chàng được.”
Sắc mặt Phù Ly khẽ động, tay chống lấy cây cột, cúi đầu nhìn nàng: “Nàng như thế là, đang cùng ta nói lời tình tứ ư?”
“Đúng vậy, nghe hay không?” Khương Nhan thản nhiên thừa nhận.
Bóng đen ập đến, Phù Ly cúi người mân mê môi nàng, dùng hành động để thay câu trả lời.
Mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, chỉ còn mảng mây bên trời tây vẫn còn màu ráng vàng.

Dần dần thu lại tia nắng tàn, hai người lẳng lặng trao nhau nụ hôn, hồi lâu mới không nỡ mà tách ra.
Khương Nhan thở hổn hển, hai má nóng rực, Phù Ly ngược lại nhàn nhã, trưng ra vẻ mặt không biết thỏa mãn.
Khương Nhan ngắm nhìn gương mặt tuấn lãng gần trong gang tấc của hắn, bỗng nói: “Bá Anh, bốn năm rồi.”

Năm nay, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, từ lúc đối chọi gay gắt đến lúc hoạn nạn có nhau, con đường này quá dài rồi.

Phù Ly bổ sung: “Bốn năm lẻ một tháng.”
“Thời gian thật sự là thứ thần kì nhất trên đời.” Cánh môi Khương Nhan đỏ rực, cười nói, “Ta của bốn năm trước tuyệt đối không nghĩ đến, sẽ có một ngày bị chàng giữ tển cột hôn đến thở không nổi.”
Câu nói này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, Phù Ly không dễ gì mới ổn định hơi thở, ánh mắt thoáng cái lại trở nên nóng bỏng.
Thế là, Khương Nhan lần nữa trải nghiệm được cảm giác ‘hôn đến thở không nổi’ là thế nào.
Không biết bao lâu sau, sắc trời tối đen, hai bóng người trẻ tuổi dưới hành lang ôm chặt lấy nhau.

Trong hơi thở quấn quýt, giọng Phù Ly ngắt quãng truyền đến, hỏi: “Tân phòng tương lai, nàng muốn bài bố thế nào?”
“...Muốn có một phòng sách đơn giản, phải lớn.”
“Được.”
……
Giữa tháng tư, Phù gia không biết đã dùng thủ đoạn gì, cư nhiên thuyết phục được Phùng tế tửu giúp hai người làm mai.

Nói ra cũng là duyên phận, Khương Nhan cùng Phù Ly đều xuất thân từ Quốc Tử Giám, Phùng tế tửu làm mai cũng là không thể phù hợp hơn nữa.
Hai nhà từ cầu hôn đến nạp thái*, từ khi lập hôn ước đến khi sính lễ đến cổng, hơn nữa chuyện thành hôn của trưởng tử Phù gia vẫn là chuyện lớn chấn động Kinh Sư, chỉ có sính lễ cũng lớn lớn nhỏ nhỏ chất đầy đình viện Khương gia.

Phù Ly hành động rất nhanh, trong thời gian này cũng chỉ vỏn vẹn gần một tháng, đến giữa tháng năm liền tổ chức tiệc đính hôn, định hôn kì.
(*Nạp thái: Nhà trai mang sính lễ đến thưa chuyện với nhà gái)
Xem xong ngày lành, hôn kì liền định xuống mùng một tháng tám.

Vốn là chuyện đại hỉ nhưng Khương Nhan lại không nghĩ đến theo quy củ phủ Ứng Thiên, nam nữ hai bên sau khi chính thức đính hôn liền phải tỵ hiềm, không được lén lút gặp mặt, cho đến ngày thành thân mới nắm tay nhau bái đường...
Hơn hai tháng rưỡi không được gặp nhau, Khương Nhan suýt nữa muốn khóc, càng không cần nói đến Phù Ly.
Nghe nói những ngày không thể gặp nhau, các cẩm y vệ của Bắc trấn phủ tư bị Phù phủ sử quan mới nhậm chức dày vò đến kêu khổ không ngừng, chỉ ước ao Phù phủ sử nhanh chóng thành thân hoàn thành tâm nguyện là được, đỡ phải cả người đầy tinh lực không có chỗ phát ti3t, lấy các huynh đệ ra hành hạ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.