Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 85: Tấn vị Nhu Phi



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Khi bắt đầu vào đông, Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ đón Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử ra khỏi Ninh Thọ cung.

Hoàng trưởng tử trở về chỗ ở của mẹ đẻ Hòa Chiêu nghi, vì thế Hòa Chiêu nghi được thăng lên thành Hòa Phi. Hoàng thứ tử lại được giao cho Vinh Phi, điều này có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng ngẫm đi ngẫm lại cũng có tình có lý ở bên trong.

Dù gì mẻ đẻ hắn Ninh Tần là tội nhân, trước đó vài ngày còn phải chịu hình phạt, tất nhiên đã mất tư cách nuôi dưỡng Hoàng tử. Mà nếu không cho mẹ đẻ nuôi, xét trên dưới phi tần lục cung, người có khả năng nhất chính là Vinh Phi.

Sắp xếp như vậy cũng không thể bắt bẻ gì, chỉ có điều lúc không có ai, Hoàng hậu và Cố Thanh Sương nói đến việc này lại thở dài: "Nếu là lúc trước thì cũng thôi nhưng hiện giờ ta đã biết nàng ta không phải người lương thiện, lại cứ để yên cho nàng ta nuôi Hoàng tử,..."

Hoàng hậu cảm thấy bản thân xui xẻo.

Cố Thanh Sương lại nói: "Cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."

Hoàng hậu cụp mi, nàng nói: "Vinh Phi quyền cao chức trọng, chỉ cần có Hoàng tử không có mẹ đẻ nuôi dưỡng, việc nàng ta được nhận nuôi một Hoàng tử đó là chuyện sớm muộn. Nhưng ít nhất hiện giờ xem ra, cho nàng ta nuôi Hoàng thứ tử còn đỡ hơn nuôi Hoàng tử khác."

Nàng nói như vậy, Hoàng hậu bèn sáng tỏ. Trong mấy Hoàng tử hiện giờ, chỉ có Hoàng thứ tử chọc giận thánh nhan mấy ngày trước, cũng chỉ mẹ đẻ hắn khiến Hoàng thượng chán ghét nhất.

Nói cách khác, tương lai của Hoàng thứ tử là khó đoán nhất.

Nếu trong tay Vinh Phi sớm muộn gì cũng có một Hoàng tử, tất nhiên cho nàng ta Hoàng thứ tử là tốt nhất.

Vì thế, Hoàng hậu cũng tạm thời yên lòng, Cố Thanh Sương cũng không quá lo lắng vì chuyện này. Điều có chút bất ngờ lại là sau khi hai vị Hoàng tử đều rời Ninh Thọ cung, một ngày nàng đến Tử Thần điện hầu thánh giá, nàng gặp Dư Hiển cũng ở đó. Hắn vốn đang ngồi ở dưới gối Hoàng đế, đọc mấy chữ mới học gần đây. Thấy Cố Thanh Sương đến, hắn ngoan ngoãn gọi một tiếng mẫu phi rồi cúi đầu đọc tiếp.

Lại đọc mấy chữ, giọng nói kia lại trở nên nghẹn ngào, nhịn một chút rồi lại òa lên khóc.

Đừng nói đến Cố Thanh Sương, đến Hoàng đế cũng giật nảy mình, ôm lấy thằng bé, xoay người hắn về phía mình, hỏi: "Dư Hiển, làm sao vậy?"

Dư Hiển khóc đến tê tim liệt phổi, khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt, chỉ vào Cố Thanh Sương mà nói: "Con cũng muốn mẫu phi!"

Hai ca ca đều đi rồi, không biết vì sao bản thân hắn còn ở lại Ninh Thọ cung. Tuy rằng Thái phi đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn vẫn muốn có mẫu phi.

Cố Thanh Sương nghe thấy mà đau lòng, nhìn vẻ mặt Hoàng đế nghiêm lại, không thể không an ủi hắn: "Dư Hiển nghe lời, con xem hai ca ca của con đều lớn hơn con mấy tuổi phải không? Chờ con lớn hơn chút nữa, phụ hoàng con sẽ..."

"Tứ đệ còn nhỏ hơn!" Dư Hiển khóc lớn hơn nữa, từng tiếng lên án nàng: "Mẫu phi gạt con! Mẫu phi gạt con!"

Nó rất ít khi làm loạn như vậy. Hiếm khi có một lần như vậy, lại còn ở trước mặt Hoàng đế.

Cố Thanh Sương cảm thấy đau đầu, càng lo lắng cho nó, đang định mở miệng thì lại nghe Hoàng đế nói: "Để Dư Hiển trở về bên cạnh nàng đi."

Tiếng khóc của Dư Hiển cứng lại, Cố Thanh Sương cũng ngẩn ra, do dự nhìn hắn: "Không nên để Dư Hiển phá hỏng quy củ..."

Tiêu Trí hơi trầm ngâm, duỗi tay nhận lấy khăn từ cung nhân, lau nước mắt cho nó: "Qua cuối năm này nó cũng được 4 tuổi rồi, không phải trẻ con mới sinh nữa. Huống hồ..." Hắn vỗ nhẹ Dư Hiển bên gối, an ủi nó đang sụt sịt: "Các ca ca lớn hơn nó đã đi nơi khác, đệ đệ nhỏ hơn nó cũng được ở bên mẹ đẻ, tất nhiên nó sẽ không vui."

Nói xong, Hoàng đế cười hỏi Dư Hiển: "Ngày mai sai cung nhân đưa con đến chỗ mẫu phi có được không?"

Dư Hiển ngừng khóc, mỉm cười, sợ Hoàng đế đổi ý nên lập tức gật đầu: "Được!"

Hắn lại nói: "Nhưng con cũng phải thường xuyên đi thăm Thái phi, biết chưa?"

"Con biết!" Dư Hiển lại gật thật mạnh: "Con sẽ thường xuyên tới chơi với Thái phi!"

Cố Thanh Sương nhìn mặt đoán ý, nghe hắn nói chuyện vui vẻ rồi lúc này mới yên tâm lại.

Yêu cầu như vậy, hắn nói đồng ý là đồng ý. Nàng chỉ sợ hắn nghi ngờ nàng đã lén nói thăm dò Dư Hiển, hiện giờ xem ra không giống như vậy.

Tiếp theo lại nghe thấy hắn chân thành nói với Dư Hiển: "Những việc này đều là phụ hoàng sắp xếp, về sau con không được trách mẫu phi con, không được nói như vậy với mẫu phi con, hiểu chưa?"

"Vâng..." Lúc này giọng nói của Dư Hiển yếu đi một chút, chột dạ liếc nhìn sang Cố Thanh Sương, rồi tự mình lau nước mắt: "Mẫu phi đừng giận."

Cố Thanh Sương nhất thời chưa kịp phản ứng lại, nhìn Hoàng đế, hốt hoảng.

Mặc dù hắn vẫn luôn tự nhận là sâu sắc, nàng cũng không ngờ ở chuyện như thế này, hắn có thể giải thích một câu vì nàng.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy tình cảm nhiều năm qua dường như cũng có chút hữu dụng, hay nói cách khác, không phải toàn bộ tình cảm đều là giả. Hắn không tự chủ được mà để bụng vì nàng, hoặc nhiều hoặc ít đã thật sự đặt nàng vào lòng.

Nhưng nàng đối với hắn thì sao?

Bản thân nàng cũng không nói rõ.

Nàng chỉ biết, so với việc hắn tiếp tục làm Hoàng đế, nàng tiếp tục làm sủng phi của hắn, nàng càng hy vọng đứa nhỏ khóc nức nở trước mặt này sớm ngày bước lên ngôi vị Hoàng đế, đón mình vào Di Ninh cung.

Khoảng hai khắc sau, hai mẹ con cùng xin cáo lui. Cố Thanh Sương tự mình đi đến Ninh Thọ cung một chuyến, đưa Dư Hiển về, cũng tiện dặn dò cung nhân công việc dời cung ngày mai. Thứ hai, nàng cũng nên tự mình nói lời cảm tạ với Ý Thái phi, cảm ơn bà đã dốc lòng chăm sóc hắn hơn bốn năm nay.

Ý Thái phi nghe ý chỉ, hiếm khi buông bỏ nghiêm túc trên mặt, ôm Dư Hiển vào lòng, khuôn mặt hiền từ dặn dò: "Ngày sau thèm điểm tâm Ninh Thọ cung hoặc có chuyện gì xảy ra, Dư Hiển cứ nói với ta. Đừng có vừa ra khỏi cửa Ninh Thọ cung đã quên mất ta."

"Không đâu!" Dư Hiển lộ ra gương mặt tươi cười, ôm lấy cánh tay bà, hỏi: "Nhưng con thật sự không thể gọi ngài là tổ mẫu sao?"

Hắn biết, Đại ca Nhị ca vẫn luôn gọi Thái phi nuôi dưỡng bọn họ là tổ mẫu, chỉ có Ý Thái phi không cho hắn gọi như vậy.

Bà nói Thái hậu mới là tổ mẫu của hắn.

Nhưng hôm nay, có lẽ bởi vì thương cảm sắp chia xa, Ý Thái phi buông lỏng, tập trung suy nghĩ trong chốc lát, dịu giọng nói: "Lúc không có người thì tùy con."

Cố Thanh Sương ngồi bên cạnh, nghe vậy khuyên nhủ: "Thái hậu nương nương không so đo những điều này đâu, trước mặt bà ấy, Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử cũng xưng hai vị Thái phi là tổ mẫu."

"Ta mặc kệ Thái hậu nương nương có so đo hay không." Ý Thái phi lắc đầu: "Ta chỉ quan tâm thế nào tốt nhất cho Dư Hiển của chúng ta."

Theo ý của Ý Thái phi, tình cảm của người đối với người luôn là thay đổi âm thầm. Trong lòng đứa nhỏ có một tổ mẫu khác, Thái hậu đối xử với bọn họ ít nhiều sẽ có xa cách. Mà nếu trong lòng bọn họ chỉ có một mình Thái hậu, đại khái Thái hậu sẽ muốn thân thiết với bọn họ hơn. Cố Thanh Sương ngẫm lại cũng cảm thấy có lý. Người có tâm tư khoáng đạt, bao dung như vậy không nhiều lắm.

Vì thế trong Hoài Cẩn cung lần đầu tiên có trẻ con cùng ăn tết, từ trên xuống dưới đều náo nhiệt hơn một chút.

Nhân dịp tết không cần đi học, Hoàng trưởng tử, Đại Công chúa, Nhị Công chúa xưa nay thân thiết với Dư Hiển đều thường xuyên tới tìm hắn chơi, ngay cả Thẩm Hi về nhà ăn tết cũng tiến cung sớm hơn hai ngày, một đám ca ca tỷ tỷ chơi đùa quanh hắn.

Đầu năm, Hoàng đế hạ chỉ tấn phong Cố Thanh Sương làm Phi. Tính cả vị Hòa Phi mới tấn phong lên Phi, lần thứ hai Phi vị đầy đủ bốn người.

Hắn vốn giao việc chuẩn bị tấn phong cho Viên Giang làm. Trước tiên Viên Giang mời Lễ Bộ định ra ý chỉ, lại đến Hoài Cẩn cung tuyên chỉ. Khi tuyên chỉ, đúng lúc Hoàng đế đã xử lý xong chính sự cũng tới Hoài Cẩn cung. Cố Thanh Sương quỳ gối trong điện nghe được nửa thánh chỉ, quét mắt qua bên cạnh Viên Giang phía sau cửa điện đã có thêm một người. Đợi đến khi tuyên xong ý chỉ, nàng suy nghĩ, bèn nghiêng người về phía hắn, cúi người bái lạy: "Tạ ơn Hoàng thượng."

Tiêu Trí cười khẽ một tiếng, tiến lên đỡ nàng dậy: "Sớm biết thế này trẫm sẽ tới muộn một chút, không cần phải nhận lễ lớn như vậy của nàng."

Cố Thanh Sương mím môi mỉm cười: "Người ta nói lễ nhiều người không trách, ngược lại Hoàng thượng lại ghét bỏ lễ nhiều."

"Bỗng dưng lại tỏ vẻ xa cách." Hắn lắc đầu, ôm nàng ngồi xuống bên bàn trà, cúi đầu hôn lên trán nàng, lại hỏi nàng: "Phong Phi rồi, nàng có mong muốn gì không? Coi như trẫm chúc mừng nàng."

"Nào có chuyện chúc mừng như vậy?" Cố Thanh Sương buồn cười: "Tấn phong là Hoàng thượng hạ chỉ, còn muốn Hoàng thượng tới chúc mừng thần thiếp."

"Tìm cớ chọc nàng vui, còn không tốt à?" Hắn mỉm cười.

Nàng cúi đầu, dường như nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói: "Thần thiếp không thiếu gì cả. Đêm nay chúng ta bảo phòng bếp nhỏ làm thêm mấy món ăn, tổ chức bữa tiệc nhỏ, coi như chúc mừng, được không?"

Nàng luôn là dáng vẻ thấu hiểu lòng người lại không tham lam như vậy.

Mỗi khi chợt nhớ tới, hắn luôn cảm thấy mình để nàng phải thiệt thòi.

Vì thế đương nhiên hắn gật đầu, việc mở tiệc giao cho Ngự Thiện phòng đi làm. Ngự Thiện phòng hiểu rõ thánh ý, ngoại trừ chuẩn bị món ngon còn đưa tới rượu ngon hảo hạng trợ hứng. Hắn tự tay rót hai chén rượu, nhấp một ngụm rồi nói với nàng: "Cũng không quá mạnh, nàng có thể uống một chút."

Cố Thanh Sương đảo mắt đẹp, lại nói: "Thần thiếp vẫn nên uống rượu trái cây thôi."

Hắn cũng không cố khuyên nhiều, chỉ cười nói: "Ngày tốt thế này, chỉ uống rượu trái cây thôi thì không thú vị lắm nhỉ?" Đồng thời cũng phất tay ra hiệu cho Viên Giang đi lấy rượu.

Cố Thanh Sương hạ mi mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Từ cuối tháng tới giờ nguyệt sự của thần thiếp chưa tới, đã muộn bảy tám ngày rồi."

Tiêu Trí nhất thời không nghĩ nhiều, hỏi ngay "Truyền thái y tới xem mạch chưa?" rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu còn lại trong chén. Uống được một nửa, bỗng dưng hắn lấy lại tinh thần, rượu còn trong cổ họng khiến hắn sặc đến mức ho khụ: "Khụ khụ..."

"Hoàng thượng!" Cố Thanh Sương vội vàng lấy khăn ra lau miệng cho hắn, tay vỗ sau lưng giúp hắn hồi sức. Nhưng hắn không rảnh lo mà nắm lấy tay nàng: "Có hỉ sao?"

Bàn tay Cố Thanh Sương ngập ngừng, cúi đầu không nói.

"Có phải không?" Hắn nôn nóng thúc giục hỏi, nàng hơi trừng hắn: "Không biết đâu. Đang lễ tết truyền thái y không may mắn, thần thiếp nghĩ thế nào cũng phải đợi qua Nguyên tiêu rồi nói."

"Việc này có gì mà không may mắn?" Hắn ôm lấy nàng, để nàng ngồi vào đầu gối mình: "Đây là chuyện vui lớn, không có gì may mắn hơn chuyện này."

"Lỡ như không phải thì sao?" Cố Thanh Sương nghiêng đầu hỏi, "Lỡ như chỉ là bị bệnh thì chẳng phải không may mắn sao?"

"Lỡ như bị bệnh cũng phải mau chóng điều trị mới phải." Hắn lấy chiếc đũa gõ trán nàng: "Đừng giữ mấy quy củ ngớ ngẩn đó. A Thi, truyền Thẩm Thư tới."

Vẻ mặt A Thi vui mừng, nhún người rồi bước nhanh đi. Cố Thanh Sương vẫn ngồi trên đầu gối hắn, cánh tay ngọc ôm quanh cổ hắn: "Cho dù là thật, trước hết Hoàng thượng cũng phải giấu giúp thần thiếp, một thời gian nữa lại nói."

"Trẫm biết." Hắn mỉm cười hôn bên tai nàng, phả ra hơi thở khiến nàng không nhịn được mà dụi cổ.

Nàng nghe hắn dịu giọng bàn bạc với nàng: "Mới thăng phân vị cho nàng, hiện giờ không tiện thăng nữa. Chờ đứa nhỏ sinh ra, trẫm sẽ phong nàng làm Quý phi, được không?"

"Không được." Nàng uyển chuyển từ chối hắn, dựa vào lồng ngực hắn, ngón tay mân mê cổ áo hắn: "Trong lòng thần thiếp kính trọng hai vị Vinh Phi và Lam Phi tỷ tỷ, không dám ngồi lên đầu hai nàng."

Hắn suy nghĩ: "Tuy thông thường chỉ có một Quý phi, nhưng cũng từng có tiền lệ đồng thời có hai vị Quý phi. Nếu trong lòng nàng còn băn khoăn, trẫm sẽ tấn phong thêm Vinh Phi nữa."

Đây cũng xem như là một cách.

Nhưng dựa vào đâu Vinh Phi vô duyên vô cớ chiếm được chỗ tốt lớn như vậy?

Ánh mắt Cố Thanh Sương toát lên vẻ lương thiện, dịu dàng nói với hắn: "Thần thiếp lại cảm thấy phân vị của thần thiếp đã cao lắm rồi, tấn phong hay không tấn phong đều không sao cả. Ngược lại là mấy vị phi tần phân vị thấp, cuộc sống hàng ngày cũng có chút khó khăn. Nếu Hoàng thượng thật sự muốn thần thiếp vui vẻ, hay là thưởng cho các nàng ấy. Phân vị cũng được, tiền bạc cũng tốt. Nếu cái thai này có thể giúp tỷ muội lục cung sống tốt hơn, vậy thần thiếp càng an tâm dưỡng thai hơn."

"Chỉ luôn một lòng một dạ nghĩ cho người khác." Hắn dở khóc dở cười, tiện tay xoa gương mặt nàng: "Hoàng hậu cũng chưa quan tâm lục cung đến độ như nàng."

"Gia đình hòa thuận thì mọi chuyện mới hanh thông." Cố Thanh sương vừa nói vừa ngồi thẳng lên vài phần, thu lại nụ cười, mặt đối mặt nghiêm nghị nhìn hắn: "Hoàng thượng có đồng ý không? Nếu không đáp ứng cũng không sao, thần thiếp biết Hoàng thượng có đạo lý của Hoàng thượng, thần thiếp cũng sẽ không trách Hoàng thượng."

"Đúng là nàng toàn giành nói lời dễ nghe." Giọng điệu hắn bất đắc dĩ lại cưng chiều: "Đồng ý với nàng." Nói xong hắn bèn gọi một tiếng: "Viên Giang, nhớ kỹ giúp trẫm, chờ Nhu Phi mang thai đầy 3 tháng sẽ truyền chỉ xuống, đồng loạt tấn phong cho phi tần dưới Tiệp dư, thưởng bạc trắng ngàn lượng. Tiệp dư trở lên thưởng hoàng kim ngàn lượng, nói tất cả tiền đều do Nhu Phi đòi trẫm tiêu."

"Hoàng thượng đây gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ!" Sau khi nghe xong câu cuối cùng, Cố Thanh Sương giận dữ trừng hắn: "Sách lễ cho Quý phi còn tốn kém hơn thế này, đây là thần thiếp đã giúp Hoàng thượng bớt đi một nửa rồi đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.