Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 44: Đừng Nhìn



Lộ Chỉ mấy ngày sau không dám ra khỏi cửa, sợ một khi không cẩn thận sẽ đụng phải bố. Cậu càng lo sợ hơn chính là sợ Sầm Tề Viễn nói bậy bạ với bố cậu.

Sầm Tề Viễn không biết là gặp chuyện gì, từ úc về nước đến giờ cứ kỳ kỳ quái quái làm sao, so với trước kia giống như biến thành một con người khác.

Cậu trước kia tuy rằng có quan hệ rất tốt với Sầm Tề Viễn, nhưng bọn cậu đã hơn bốn năm không gặp rồi. Bốn năm, đối với một người cũng không phải rất dài. Tình cảm của cậu với Sầm Tề Viễn phai nhạt đi rất nhiều, cảm giác ỷ lại như lúc còn nhỏ cũng không còn.

Cậu không ra khỏi cửa, Tần Tư Hoán cũng ở trong biệt thự chơi với cậu.

Biệt thự này thật sự rất lớn, phía trước có sân vườn, phía sau còn có một rừng cây nhỏ, nhìn từ phía xa giống như là lâu đài giữa rừng cây vậy.

Từ ngày đó cậu ở bờ biển trêu ghẹo Tần Tư Hoán, người đàn ông này cũng không có tức giận, Lộ Chỉ ở trước mặt Tần Tư Hoán liền càng ngày càng “Điên”.

Tính cách của cậu không thích quá gò bó, thích cùng mọi người đùa giỡn. Trước kia Tần Tư Hoán quá nghiêm túc, tuy rằng hắn rất ôn nhu, nhưng Lộ Chỉ vẫn có chút sợ hắn.

Nếu thật sự có ngày cậu đem Tần Tư Hoán chọc cho phát hỏa? Người đàn ông này tính tình cũng không phải tốt lắm.

Nhưng ngày đó ở bờ biển, Lộ Chỉ mới phát hiện Tần Tư Hoán người này cư nhiên rất thú vị, trêu ghẹo rất vui.

Người đàn ông tính cách có chút cứng ngắc, cũng lớn hơn nhiều tuổi so với Lộ Chỉ.

Lộ Chỉ cũng không biết Tần Tư Hoán là nghĩ như thế nào, nhưng người đàn ông này lúc nào ở trước mặt cậu cũng bao dung, nhường nhịn cậu hết.

Lộ Chỉ nghĩ không được, cũng không thèm nghĩ nữa, dù sao Tần Tư Hoán già hơn cậu nhiều như vậy, suy nghĩ chắc cũng khác nhau.

Dì Triệu thường xuyên ngồi mang kính lão để may áo lông, Lộ Chỉ cảm thấy rất mới lạ.

Mẹ cậu đã bỏ nhà đi từ lâu, bởi vậy cậu chưa thấy người ta may áo lông bao giờ.

Lộ Chỉ chống cằm, ngồi xổm bên ghế nhìn dì Triệu.

Trời gần tối, Tần Tư Hoán ở lầu hai xử lý một ít văn kiện. Người đàn ông luôn công tác chăm chỉ, tuy lần này đến thành phố C là để hưởng tuần trăng mật, nhưng hắn vẫn giành thời gian sáu bảy tiếng một ngày để làm việc.

Lộ Chỉ cũng không đi làm phiền, tự mình tìm thú vui để chờ hắn làm việc.

Cậu ngồi xem đã gần mười phút, chân cũbg đã tê rần, cậu giật giật mắc cá chân, liền nghe dì Triệu hỏi: “Tiểu Chỉ, cậu đi lấy cái ghế lại ngồi xem, ngồi như vậy không mệt sao?”

Lộ Chỉ ngồi xổm mệt, nhưng ngồi càng mệt hơn.

Cậu ngồi xuống mông liền đau, mông sắp nở hoa đến nơi rồi.

Cậu lắc đầu, duỗi người đứng lên: “Bà, cháu không mệt.”

Dì Triệu lần đầu nhìn thấy Lộ Chỉ liền thích, nhóc con có khuôn mặt trắng nõn làm người yêu thích, tính cách lại ngây thơ dễ thương làm người yêu thích không thôi.

Nhưng Lộ Chỉ dường như rất ít nói, rất ít khi chủ động nói chuyện với bà. Nhsoc con đôi mắt xinh đẹp trợn tròn nghiêng đầu nhìn bà may áo lông, làm bà có cảm giác thoải mái, như có con cháu ở bên cạnh.

Dì Triệu nghĩ nghĩ, hỏi: “Nếu không bà đan cho cậu một cái khăn quàng cổ nha? Rất dễ làm!”

Không có Tần Tư Hoán để cho cậu trêu ghẹo, Lộ Chỉ chán đến sợ, cậu lập tức nói: “Tốt tốt” Dừng một chút, cậu lại do do dự dự gãi gãi đầu: “Nhưng là bà ơi, cháu trước nay chưa từng làm qua cái này. Hay bà dạy cháu cái dễ dễ thôi?”

“Khăn quàng cổ rất dễ! Hôm nay bà sẽ dạy cậu làm!” Dì Triệu khí phách, bảo đảm: “Bà đan hơn 70 năm khăn quàng cổ rồi, đảm bảo rất dễ?”

Lộ Chỉ nghĩ thầm rất khó nha. Cậu là cái tay tàn, dây giầy còn chưa buộc xong, nói chi là đan khăn quàng cổ.

Hệ số khó quá cao.

Dì Triệu buông áo lông đang may, vui mừng đi về phòng đem hai cây móc với cuộn len ra.

Sợ Lộ Chỉ ngồi xổm mệt, dì Triệu còn ỷi kỷ lấy cho cậu cái ghế dựa: “Ngồi, ngồi đối diện bà, bà chỉ cho cậu.”

Nhóc con mỗi tay cầm một cây móc, ngón tay cậu thon dài, lúc cầm lấy cây móc, dì Triệu nói: “Tiểu Chỉ, tay cậu rất đẹp, bàn tay này mà đan khăn quàng cổ là khỏi phải nói!”

Lộ Chỉ trán giật giật.

Bà dì này vì dỗ cậu đan khăn quàng cỏi mà chuyện gì cũng có thể nói được.

“Trước đem len sợi đánh một cái nút.” dì Triệu vừa nói vừa làm mẫu: “Cậu xem, giống như sợi len trong tay bà này.”

Lộ Chỉ nhìn theo, động tác cứng ngắc mà làm theo chỉ dẫn, tay cũng dùng chút sức.

Dì Triệu lập tức kêu lên: “Ai ai ai! Là nút! Nút! Cậu làm cái này là nút chết rồi!”

Lộ Chỉ ngơ ngác, nâng lên đôi mắt đào hoa nhìn bà, trên mặt mê mang. Nhìn dì Triệu đang đem sợi len rỡ ra, vô tội nói: “Là nút a……”

Dì Triệu có chút tức: “Cái cậu làm là nút chết!”

Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm liếc nhìn dì Triệu, dì Triệu bắt gặp ánh mắt này, lòng có chút mềm nhũn: "Phải là một cái nút, nếu không sẽ không đan được.”

Lộ Chỉ cúi đầu, nghiêm túc đánh giá lại sợi len của mình một lần nữa, lại cởi bỏ, ngón tay cậu cầm sợi len: “Bà, thật là nút khôbg phải nút chết mà.”

Triệu dì:……

Dì Triệu hết cách, đành tự mình đan một cái nút, tiếp tục dạy cậu bước tiếp theo: “Đem cây móc xuyên qua cái nút này, rồi kéo lại, rồi như này……”

Tần Tư Hoán xuống lầu, ở trước cửa biệt thự bắt gặp bảo bối nhỏ nhà mình đang nghiêm túc học đan len.

Hoàng hôn màu cam vàng, mùa thu tháng mười, lá cây xanh um.

Tiểu thiếu niên cúi đầu đan len mọit vòng lại một vòng, dì Triệu bên cạnh vẫn luôn nói gì đó, Tần Tư Hoán đứng hơi xa, không nhìn rõ được sắc mặt cậu.

Một màn này rất ấm áp.

Tần Tư Hoán thả nhẹ bước chân đi qua, như đang đi vào mộng đẹp.

Cả năm ngón tay của cậu bị cậu quấn đầy sợi len, cậu dẩu miệng, có chút buồn bực trừng mắt nhìn một nùi len trên tay mình.

Dì Triệu nói: “Không phải, bà nói cậu cái này không phải…… Ai, bà từ trước đến nay cũng chưa có dạy qua ai. Cậu nhìn cậu nha có gì mà làm không được? Chỉ là đan cái khăn quàng cổ thôi mà, học một chút là được, có cái gì đâu mà học không được chứ!”

Dì Triệu giọng điệu không chút khách sáo, làm cho người khác cảm thấy rất thân mật. Như bà đang dạy dỗ cháu trai của mình.

Lộ Chỉ cũng uể oải nói: “Khả năng là con không thích hợp với cái này đi, bố của con cũng sẽ không đan khăn quàbg cổ.”

Dì Triệu nghe cậu nói, không nói nổi nên lời.

“Này, cậu không thể vì bố cậu không làm mà tự đánh giá mình chứ, đan khăn quàng cổ rất đơn giản, cậu xem bà này, móc lên đây lại móc lên, lại keo, không phải là xong rồi sao.” Dì Triệu tự mình ra tay làm mẫu cho cậu.

Lộ Chỉ đem hai tay quơ quơ: “Bà nói rất đơn giản, nhưng cháu không làm được.”

Tần Tư Hoán không nhịn được, bị bộ dáng ngốc manh của cậu chọc cười ra tiếng.

Lộ Chỉ nhướng mi nhìn qua, “Anh cười cái gì?” Này không phải là chăm dầu vào lửa sau, quá mất mặt.

“Chú, nhìn thấy em trong lòng càng vui.” Tần Tư Hoán đi đến bên người cậu, gỡ từng sợi len trên tay cậu ra: “Vui liền cười.”

Lộ Chỉ méo miệng, nhìn ngón tay một lần nữa trở trống không, “Anh bận xong rồi?”

“Ưg.” Người đàn ông mười ngón tay linh hoạt gỡ xong sợi len, lại đem hai cây móc để cùng với nhau ngẩng đầu quét mắt nhìn ghế dưới mông cậu, hơi nhướng mày: “Sao không ngồi? Không đau?”

Lộ Chỉ theo bản năng khép lại chân, lắc đầu: “Không không không, còn đau còn đau.”

Tần Tư Hoán mặt cười cười, “Đau liền đứng lên.”

Vừa nghe lời này, Lộ Chỉ vội vàng đứng lên, “Chú, không lừa anh, thật sự đau.”

Tần Tư Hoán “Ừ” một tiếng, đem ghế để qua một bên ngồi xuống cạnh cậu, quay đầu hỏi dì Triệu: “Dì vừa rồi dạy bảo em ấy?”

Ánh mắt hắn dừng trên đỉnh đầu dì Triệu, giọng không giận tự uy, giọng lạnh lùng.

Dì Triệu rất quen thuộc với hắn, giọng điệu này chính là đang cảnh cáo bà.

Thật sự không phải bà không chú ý thân phận, mà nhóc con Lộ Chỉ này thật sự làm cho người khác không phòng bị, bao nhiêu cảm xúc cũng thể hiện ra hết.

Dì Triệu không lên tiếng, Tần Tư Hoán cũng không cần bà trả lời, hắn tiếp tục nói: “Tiểu Chỉ lá gan rất nhỏ, dì nói như vậy sẽ dọa đến em ấy.” Hắn nâng mắt liếc mắt nhìn dì Triệu: “Dì về sau đừng nói như vậy với em ấy nữa.”

“Ừm ừm.” Ở một phương diện nào đó dì Triệu bị Tần Tư Hoán la mắng rất ủy khuất, nhưng ở phương diện khác Tần Tư Hoán thật sự rất đau Lộ Chỉ, bà cảm thấy vui mừng khi Tần Tư Hoán biết đau cho người khác.

Lộ Chỉ ở một bên nghe được quả thực xấu hổ đến không biết trốn đi đâu.

Cậu nhát gan?! Gan cậu rõ ràng rất lớn!

Hắn đang muốn phản bác, cánh tay đã bị nắm, hắn dùng một chút lực quăng ngã cậu.

Cánh tay người đàn ông bắt được cậu, trực tiếp đem cậu đặt trên đùi.

Lộ Chỉ kinh hô một tiếng, mở to mắt.

Tần Tư Hoán ôm vai cậu, cậu liền như vậy ngồi ở trong lòng Tần Tư Hoán, như một con vật nhỏ.

Lộ Chỉ:!!!

Đm! Đm!

Bên cạnh còn có người nhìn a!

Lão chó già này có biết hay không lễ phép cơ bản!

Tần Tư Hoán bỗng nhiên cúi đầu dựa sát vào cậu.

Lộ Chỉ ngồi ở trên đùi hắn, cơ hồ cao hơn Tần Tư Hoán một cái đầu, Tần Tư Hoán cúi đầu, giống như muốn dựa vào trong ngực cậu vậy.

Ngừii đàn ông tóc trên đầu hơi dài, nhưng không hề thấy rối.

Lộ Chỉ tim đập nhanh, hơi ấm từ người đàn ông xuyên qua cơ thể cậu, xương cốt trên người muốn tê dại, cậu hôi hộp đến nỗi xuất mồ hôi.

Tần Tư Hoán lại chỉ là vòng tay ôm lấy cậu, hai tay nắm lấy tay cậu, cầm cây móc, chuẩn bị đan.

Giọng hắn bình tĩnh: “Chú dạy em, chờ bảo bảo học xong sẽ không ai cười nhạo em nữa.”

Lộ Chỉ không muốn học, càng không nghĩ đến là ngồi trên đùi hắn học.

Đáng tiếc Tần Tư Hoán đã tự động đem mình biến thành thầy dạy, đã tự cầm len dạy cậu đan.

Lộ Chỉ xấu hổ cúi người, càng miễn bàn là nhớ. Đến cuối cùng cậu chỉ còn nhớ rõ Tần Tư Hoán hôn hôn môi cậu, cười nói: “Học xong chưa?”

Cậu ngơ ngác gật đầu.

Người đàn ông lại nói: “Chờ đến mùa đông, đan cho chú cái khăn quàng cổ?”

Lộ Chỉ: “Hả?” Đan cái gì khăn quàng cổ…… Cậu cái gì cũng không nhớ!

Tần Tư Hoán tay đặt trên lưng cậu, cách tầng vải xoa xoa sống lưng, giọng lưu luyến: “Bảo bảo.”

Lộ Chỉ giật mình, bị động tác của hắn làm cho tạc mao.

Người đàn ông lại bắt đầu giả bộ đáng thương: “Từ trước đến nay chưa có ai đan khăn quàng cổ cho chú.”

Dì Triệu ở một bên không nỡ nhìn.

Lúc hai tuổi bà có đan cho Tần Tư Hoán một cái khăn quàng cổ, lúc sau hắn nhìn chướng mắt, bà cũng lười đan cho hắn.

Lộ Chỉ mềm lòng, “Nếu không em mua cho anh một cái nha? Mua cho anh cái mắc nhất, 20 tệ được không?”

Dì Triệu đỡ trán:……

Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn một chút, nhẹ giọng nói: “Không được đâu.”

“Anh muốn tự em đan.”

“Bảo bảo tự mình đan khăn quàng cổ, đeo lên khẳng định rất ấm áp.”

Lộ Chỉ tri kỷ nói: “Em mau cho anh đi! Mua bằng vải nhung!”

Tần Tư Hoán đem mặt chôn ở ngực cậu giọng rầu rĩ: "Không, chú muốn em tự mình đan.”

Lộ Chỉ thử thăm dò hỏi: “Nếu không 30? 35? Lại không được 40. Chú, này rất mắc.”

“Anh không cần.” Tần Tư Hoán tay cách áo thun, xoa xoa hạt đậu nhỏ, nhéo một cái, không nói đạo lý: “Anh thích tự em đan, thơm.”

Lộ Chỉ mặt ngơ ngác, giật giật ngón tay, “…… Cũng được.”

“Chính là em đan rất xấu.” Cậu khóc không ra nước mắt nói: “Anh khẳng định sẽ không mang.”

Tần Tư Hoán đem cằm dựa vào trên vai cậu: “Chỉ cần em đan, xấu thế nào chú cũng mang.”

Tần Tư Hoán nói như vậy, Lộ Chỉ liền an tâm rồi.

Cậu dưới đáy lòng tự cổ vũ chính mình, nhất định phải đan được một cái khăn quàng cổ đẹp nhất. Không thể để cho chú cậu mang khăn quàng cổ xấu được.

*

Kỳ nghĩ Quốc Khánh rất nhanh liền qua, buổi tối trước khi rời khỏi thành phố C, dì Triệu tự mình tặng cho Lộ Chỉ một đôi bao tay.

Dì Triệu nói: “Tiểu Chỉ, chờ đến mùa đông là cậu có thể mang rồi.”

Lộ Chỉ cảm động.

Từ nhỏ đến lớn chưa có ai tự tay may đồ cho cậu, không nghĩ tới người đầu tiên may đòi cho cậu là một bà dì mới quen không lâu.

Ngày hôm sau bọn họ ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, Lộ Chỉ đi đi học, Tần Tư Hoán lấy thân phận người nhà…… Đưa cậu đến trường.

Lộ Chỉ cảm thấy như vậy có chút dính người, nhưng cậu rất thích cảm giác được Tần Tư Hoán xem như bảo bối mà thương yêu.

Cả ba người bạn cùng phòng đều ở đây Khương Thời Ngạn cùng Đào Đông đều gặp qua Tần Tư Hoán, Diệp Chu Ngạo chưa gặp qua, nhưng cậu ta cũng lười hỏi đến.

Lộ Chỉ nhà nghèo như vậy, thì có thân thích gì?

Trong ký túc xá không khí rất trầm mặc, Lộ Chỉ đem đặc sản ở thành phố C chia cho bọn họ, sau đó liền bò lên giường đem chăn đệm của mình đi giặc.

Giường cậu đã mười ngày không ngủ rồi, mặt trên động lại không biết bao nhiêu mồ hôi. Cậu không thể cứ ngủ như vậy được.

Diệp Chu Ngạo hừ một tiếng, Lộ Chỉ toàn bày trò, đem đặc sản mà Lộ Chỉ đưa vứt vào thùng rác.

Đào Đông cười nói cảm ơn, Khương Thời Ngạn cúi đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn, nhưng tâm trạng không được tốt lắm.

Tần Tư Hoán ngồi ở trên ghế cậu coi chương trình học tập, một tờ một tờ xem rất nghiêm túc.

Hắn nhìn thấy kẹo nổ lúc trước mà mình mua cho Lộ Chỉ, Tần Tư Hoán cúi đầu nhìn mắt, phát hiện ăn hết một nữa, liền hỏi: “Lộ lộ, sao ăn nhiều kẹo như vậy? Không sợ bị sâu răng?”

Lộ Chỉ ngồi quỳ ở trên giường đem khăn trải giường quấn tròn, thuận miệng nói: “Không có, em mỗi ngày đều ăn ba viên.”

Sáng trưa chiều một viên, rất có quy luật.

Cậu leo xuống giường, thấy Tần Tư Hoán cất sách đem hộp kẹo lấy ra, “Không phải? Lần trước mua một hộp lớn, mới mấy ngày còn lại bao nhiêu?”

Lộ Chỉ sửng sốt.

“Em mới ăn có một bịt……”

Từ Tần Tư Hoán đưa hộp kẹo ra, Lộ Chỉ mới ăn có một bịt, rõ ràng còn dư lại một hộp lớn.

Cậu ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn kẹo trong hộp: “Em thật sự không có ăn……Lúc đó anh đưa có ăn một bịt, ngày sau có ăn một bịt nữa.” Cậu nói, có chút mờ mịt: "Em lại không có đem cho người khác, còn lại phải rất nhiều chứ, sau lại ít như vậy được……”

Trong hộp chỉ còn lại mấy gói kẹo, mà Tần Tư Hoán lúc đó đưa cho cậu cả một hộp đầy.

Lộ Chỉ rất thích kẹo nổ, ngày thường cũng nhịn không dám ăn.

Ở trong mắt cậu, đó đơn giản không chỉ là kẹo, mà còn là vật đính ước nha.

Tần Tư Hoán nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên đen thui.

Hắn đen mặt quả thật rất dọa người khác, Diệp Chu Ngạo lúc đầu có chút chột dạ nhìn tình hình, vừa nhìn thấy sắc mặt Tần Tư Hoán trong lòng liền luống cuống.

Tần Tư Hoán trực tiếp nhìn về phía Diệp Chu Ngạo.

Bảo bối nhà hắn còn không nỡ ăn kẹo, vô duyên vô cớ sau thiếu được?

Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn Lộ Chỉ có chút mê mang, không biết là đau lòng hay tức giận. Bảo bối nhỏ của hắn rất quý hộp kẹo hắn mua, lâu lâu mới dám ăn một gói.

Đào Đông đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Chu Ngạo, “Cậu còn lời gì muốn nói không?”

“Cùng tôi có liên quan gì?” Diệp Chu Ngạo theo bản năng phủ nhận, “Này toàn là thực phẩm rác rưởu, tôi mà phải đi trộm của cậu ta? Chỉ cso học sinh tiểu học mới thích ăn kẹo, tôi chướng mắt.”

Đào Đông giơ tay, đánh một cái vào cổ cậu ta: “Được, cậu dám làm không dám nhận.”

Đào Đông bỏ ra, nắm cổ áo khương Thời Ngạn, “Cậu nói.”

Lộ Chỉ đứng lên, dựa vào bàn, lạnh mặt hỏi: “Diệp Chu Ngạo, là cậu sao?”

Diệp Chu Ngạo rất đáng đánh, cậu ta từ trong túi lấy ra 200 tệ, ở trước mặt Lộ Chỉ lắc lắc: “Là tôi thì sao? Là tôi nhắm vào cậu, cậu làm gì tôi? Tôi ngày thường đối với cậu ôn hòa, cậu cũng có để ý tới tôi đâu? Lần trước cậu đi Tinh Vũ ký hợp đồng, cũng chỉ dẫn mình Khương Thời Ngạn, có dẫn tôi theo đâu?”

Lộ Chỉ nâng tay, búng tay một cái, hỏi: “Còn nữa đâu?”

“Còn có cái gì? Không có.” Nói đến nước này Diệp Chu Ngạo cũng không thèm để ý: “Kẹo là tôi vứt đấy thì sao? Cậu hiện tại còn có thể giả bộ nữa sao?”

Cậu ta nói xong liền nói với Khương Thời Ngạn, “Này, cậu ngày thường làm quỷ nghèo đi sau mông người ta, coi người ta bây giờ kìa? Cho dù cậu có đi nhặt về tôi cũng cứ nén. Lộ Chỉ nhà cậu ta nghèo muốn chết, cậu ta cùng cậu chỉ có thể đi giao cơm hộp, diễn xác chết, có cái khăn tải giường mà cũng tính toán. Tôi đây, cũng bắt đầu làm anh em với cậu, chỉ cần cậu theo tôi, tôi liền xin đạo diễn cho cậu diễn vai xác chết, thế nào?”

Lộ Chỉ thực bình tĩnh, cậu nhẹ giọng hỏi Khương Thời Ngạn: “Tiểu Ngạn, cậu nói rõ hơn cho tôi được không? Diệp Chu Ngạo nói không đầu không đuôi tôi nghe không hiểu.”

Khương Thời Ngạn sắc mặt tái nhợt, cậu vẻ mặt mệt mỏi, “Tiểu Chỉ, là kỳ nghĩ Quốc Khánh, Diệp Chu Ngạo nói trời quá nóng, kẹo để trong ký túc xá sẽ bốc mùi, nên ném.”

“Cậu sao cậu ta nói là có ý gì?”

Khương Thời Ngạn cười cười, không muốn kéo Lộ Chỉ vào, cậu là một trong mấy người bạn không nhiều lắm của cậu, nói: “Không có gì, cậu đừng ăn nữa, tôi có nhặt lại được một ít nhưng bị bẩn không ăn được.”

Lộ Chỉ trong nhà cũng không tiền, đối với Diệp Chu Ngạo nhịn được cứ nhịn, Khương Thời Ngạn không muốn cậu nháo cùng Diệp Chu Ngạo, liền khuyên nhủ: “Tiểu Chỉ, cậu……”

Lộ Chỉ cười lạnh: “Tôi biết rồi.”

Diệp Chu Ngạo trưng gương mặt cười đắc thắng, như diễn vai ác trên phim, cậubta cầm 200 tệ trước mặt Lộ Chỉ, nâng cằm nói: “200 tệ, cho cậu mua một đống kẹo, đủ rồi đi?”

Lộ Chỉ rũ mắt, nhìn tờ 200 tệ.

Trong lòng tức giận từng chút một, vào buổi tối, hình ảnh Tần Tư Hoán vội vội vàng vàng mua kẹo nổ đến cho cậu, một chút một chút nhớ lại trong đầu cậu.

Lộ Chỉ rốt cuộc nhịn không được.

Cậu duỗi tay, bàn tay nắm chặt tay Diệp Chu Ngạo, nhấc chân đá thẳng vào cậu ta.

Diệp Chu Ngạo tránh, Lộ Chỉ đá vào chân cậu ta suýt khụy chân, Lộ Chỉ dùng lực rất mạnh, muốn đem cậu ta đánh ngất đến nơi.

Phản ứng lại, Diệp Chu Ngạo cắn răng, hung tợn mà trừng mắt Lộ Chỉ: “Cậu dám đánh tôi? Cậu có tin hay không tôi cho người phong giết cậu?!”

Hắn ta giơ tay tính nắm lấy cổ tay Lộ Chỉ.

Ghế trên mặt đất cọ xác vang lên, Lộ Chỉ trước mắt tối lại, bên tai nghe được tiếng vật nặng rơi xuống cùng tiếng thét của Diệp Chu Ngạo.

Ghế dựa kim loại nặng nề ngã trên đất, mặt đất cơ hồ đều chấn động, tiếng vang chói tai.

Đôi mắt bị người che khuất, người nọ có bàn tay dày rộng ấm áp.

Giọng trầm thấp lạnh băng vang lên bên tai: “Đừng nhìn.”

Tác giả có lời muốn nói: Chú của chúng ta hôm nay quá bạo lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.