Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 62: Hoa Hồng



Lúc chạng vạng, mặt trời đã sắp lặn, dừng xe ở khu nội của khách sạn, Tần Tư Hoán đứng bên cạnh xe, hai ngón tay cầm lấy một cành hoa hồng, rũ mắt đem cành hoa cắm vào vị trí chính giữa của bó hoa.

Hắn một tay cầm điện thoại, nói chuyện với Lộ Chỉ: “Đang làm gì?”

Lộ Chỉ nghe giọng nói của hắn thoáng thất thần. Giọng người đàn ông nghe rất ôn nhu, giống như một khúc đàn dương cầm. Thẳng đến Tần Tư Hoán nói: “Chú ở bãi đổ xe chờ em, xuống dưới được không?”

“A…… Nha! Em lập tức đi xuống.” Lộ Chỉ phản ứng lại, vội vàng từ trên sô pha đứng lên, duỗi tay lấy balo đặt trên bàn liền đi.

Nhưng mà cậu vừa mới bước, bên tai liền nghe được giọng một người đàn ông rất quen thuộc. Giọng nói kia có chút cẩn thận, dò hỏi: “Boss, hoa đã chuẩn bị xong, còn chuẩn bị thêm cái gì không?”

Lộ Chỉ: “……” Này không phải giọng nói của Kiều Định sao? Đã nói là bị bệnh mà?!

Lộ Chỉ cảm thấy mình đã bị lừa!

Nhưng nghe được Kiều Định nói hoa gì nha, cậu đại khái có thể đoán được ba phần. Có lẽ là Tần Tư Hoán muốn hẹn hò với cậu, chính là lại ngượng ngùng nói thẳng, vì thế mới tìm một cái cớ vụn về như vậy. Chẳng lẽ Tần Tư Hoán còn chuẩn bị 99 đóa hoa hồng để tỏ tình.

Bất luận là khả năng nào, Lộ Chỉ giờ phút này thế nhưng đều có chút chờ mong.

Tần Tư Hoán còn chưa có chính thức tỏ tình với cậu đâu.

Lúc cậu mơ mơ hồ hồ đã ngủ với hắn, cũbg không thể hiểu điowjc ở chung một chỗ với hắn, lão chó già này còn chưa có theo đuổi cậu đâu.

Lộ Chỉ nghĩ thầm, cậi cũng phải biểu hiện là mình rất khó theo đuổi, có nhiều con gái theo đuổi cậu như vậy, còn chưa theo đuổi được cậu. Hiện tại sao cho lão chó già này được tiện nghi như vậy?!

Đào Đông theo đuổi Phạm Thiên Nhụy cũng mất hơn nữa năm, đến bây giờ cũng chưa theo đuổi được kìa!

Cho dù Tần Tư Hoán với cậu đã ở chung rồi, nhưng mà Lộ Chỉ lại vẫn là có chút làm ra vẻ cho rằng, Tần Tư Hoán đến theo đuổi cậu!

Hoa tươi, chocolate, bánh kem tình yêu đều có đủ đi? Thư tình, đưa bữa sáng, đi học thay cũng có đi? Nếu không được, cũng phải bồi cậu chơi mấy ván game chứ?!

Lộ Chỉ lông mi chớp chớp, nhỏ giọng làm như không để ý, hỏi một câu: “Ai nha, chú, chú Kiều Định cũng ở đó hả? Anh không phải nói chú ấy bị bệnh sao?”

Tần Tư Hoán: “……”

Tần Tư Hoán ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc như kiếm, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Định, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Kiều Định chỉ đến đưa văn kiện cho chú, đưa xong văn kiện cậu ta mới đến bệnh viện.”

Kiều Định mới vừa chuẩn bị xong hoa liền nghe thấy: “???”

Bỗng nhiên cảm thấy mình ở trước mặt Boss hình như hơi chướng mắt làm sao bây giờ?

Hơn nữa…… Boss của cậu sao có thể nói với Lộ thiếu là cậu ta như vậy?!

Kiều Định nội tâm đã bị đả kích trầm trọng! Chính là, đây cũng là lần đầu tiên mình đến nhà của Boss, vì lấy lòng người yêu mà ăn nói cẩn thận như vậy, lần đầu tiên lao tâm tổn trí bố trí một buổi tối lãng mạn.

Nghĩ đến tiểu Lộ, Kiều Định dù đã chịu nhiều tổn thương, cũng nhịn không được lộ ra nụ cười của người ba hiền từ.

Boss của bọn họ nha, 30 tuổi đầu, lần đầu tiên nói chuyện yêu đương với người trong lòng nha!

Tần Tư Hoán làm cái thủ thế với Kiều Định, tay vẫy vẫy, không tiếng động làm khẩu hình miệng: “Cậu về công ty.”

Kiều Định: “??!!”

Cậu đi theo Boss làm việc cả ngày, lúc này Boss lại tập chung yêu đương mà đuổi cậu về công ty làm việc?!

Kiều Định không đi, cậu quật cường đối diện với Boss, cũng dùng khẩu hình miệng: “Boss, tôi muốn nghỉ.”

Tần Tư Hoán bỗng nhiên mặt giãn ra cười, bộ dáng hắn vốn có chút nghiêm túc, giờ phút này cười rộ lên lại có vài phần ấm áp, vô cớ câu dẫn người khác.

Kiều Định quơ quơ tay, liền nghe được Boss nhà mình nói có ba phần thiếu đánh: “Không thoải mái sao? Có muốn chú đi lên ôm em xuống không?”

Kiều Định: “……”

Đậu mùa!

Như vậy là sao???

Đây thật sự là Boss của cậu??!!!

Bên kia Lộ Chỉ nghe vậy mặt cũng đỏ lên. Cậu chỉ muốn làm ra vẻ một chút, không muốn Tần Tư Hoán đi lên. Hơn nữa người đại diện của cậu còn ở đây, Tần Tư Hoán nếu lêm, không phải trực tiếp đem quan hệ của hai ngươgi công khai sao?!

Lộ Chỉ tay chống trán, rầm rì nói: “Tóm lại, em sẽ không đi xuống.”

Trương Cập cũng ngẩn ngơ.

Cậu dựa vào ghế sofa trên người mặc áo lông vũ giống Lộ Dao, quần dài màu đen, mang một đôi bốt Martin, dáng người cao, hai chân thẳng tắp, thần thái lười biếng.

Nhưng mà giờ phút này lại mặt đỏ hồng ở đây làm nũng!

“Phải làm như thế nào bảo bối mới bằng lòng đi xuống? Hửm?” Tần Tư Hoán cao xoa giữa mày, giọng cực thấp hỏi: “Hát cho em nghe được không?”

Lộ Chỉ & Kiều Định: “!!!”

Mẹ tôi ơi!

Chó Tần còn hát?!

Lộ Chỉ nuốt nước miếng, cố gắng không đê lập trường của mình bị lung lay, cậu mới không dễ bị dụ dỗ như vậy! Không phải mấy người học chung lớp theo đuổi cậu mấy năm trời mà cậu còn chưa chấp nhận?!

“Không đi.” Lộ Chỉ nói: “Em mới không thèm nghe anh hát.”

Nhưng mà sự thật là cậu rất muốn nghe……

Tần Tư Hoán nghe ra giọng nói biệt nữu của cậu, hắn lại nói: “Khiêu vũ cho em xem?” Nói xong, hắn thấp thấp cười: “Anh trước kia thấy có người nhảy thoát ý, anh nhảy cho em xem được không?”

Lộ Chỉ hầu kết lăn lăn, nghĩ đến hình ảnh kia, trái tim liền đập nhanh.

Không nghĩ tới lão già này cũng theo thời như vậy!

“Anh…… Anh sẽ nhảy, nhảy sao?” Lộ Chỉ không được tự nhiên hỏi: “Em, em……”

Cậu một tay che lại mặt, xấu hổ sống lưng đều cong cong, rống lớn nói: “Em không muốn xem!”

Trương Cập: “???”

Đây thật sự là nghệ sĩ của hắn sao???

Tần Tư Hoán khóe môi cong lên, nghiền ngẫm nói: “Nghĩ cái gì không đồ quỷ nhỏ. Chú sẽ không nhảy.”

Sẽ không a……

Lộ Chỉ nội tâm rơi xuống, cũng có chút mất mát không thể hiểu.

Chưa đến một giây, người đàn ông lại nói: “Bất quá chú có thể đi học, học nhảy cho em xem.” Hắn nói lại không kiên nhẫn ngó mắt nhìn Kiều Định, tựa hồ là ở dùng ánh mắt dò hỏi “Cậu sao còn chưa đi”.

Kiều Định hiểu ý, ai oán nhìn Boss của mình, cuối cùng mang theo tấm lòng của người cha già rời đi.

Cậu mới xoay người, liền không nín được cười.

Cậu rất thích bộ dáng khom lưng lấy lòng của Boss! Quá hả giận!

Tần Tư Hoán giương mắt nhìn nhìn khách sạn, bình tĩnh cởi một cái nút áo, thấp giọng nói: “Lộ Chỉ, chú có phải hay không đã dạy em——”

“Cái gì?”

“Làm người phải giữ chữ tín. Em ngày hôm qua đã hứa đi xem biệt thự với anh, hôm nay liền không giữ lời.”

Lộ Chỉ bị hắn nghiêm túc giáo huấn có chút ngượng ngùng, ngày hôm qua đúng là cậu đáp ứng với Tần Tư Hoán, hôm nay vì muốn làm ra vẻ mà chết sống không chịu đi.

Cậu giống như thật sự không giữ lời với Tần Tư Hoán?

Người đàn ông giọng điệu giống như dỗ con nít: “Cho nên, bảo bảo ngoan mau xuống dưới đi. Buổi tối chú nấu lẩu cho em ăn.”

Lộ Chỉ do dự một lát, tiếp tục cầm balo ra cửa, Trương Cập ở phía sau hỏi: “Tiểu Chỉ, cậu đi đâu vậy?”

“Ừ…… Em đi xuống một lát.” Lộ Chỉ nghĩ nghĩ nói, “Khả năng tối nay em…… Buổi tối em nhất định sẽ trở về!”

Trương Cập gật gật đầu: “Ờ.”

Hắn lại không hỏi Lộ Chỉ buổi tối có về hay không? Làm gì mà trả lời như vậy? Quả thực giống như là giấu đầu lòi đuôi vậy.

Lộ Chỉ mở cửa đi ra ngoài.

Trương Cập nhìn bóng dáng cậu, càng nghĩ càng không thích hợp. Nghệ sĩ của hắn gọi người đó là chú, còn làm nũng giống như một cô vợ nhỏ là sao? Này……

Không không không, không có khả năng!

Tuyệt đối không có khả năng!

Nghệ sĩ của hắn sẽ không giấu hắn yêu đương! Càng không thể loạn luân yêu đương với chú mình!

ĐượcLộ Chỉ gọi là chú, người đó ít nhất đã trên 40 tuổi rồi?

Lộ Chỉ ra khách sạn, đi về phía nhà xe.

Bây giờ là chạng vạng, bầu trời cũng còn sáng, ánh nắng chiều nhu lượng, người đàn ông đứng bên cạnh xe thể thao màu trắng, mặc một cái áo khoác màu đen, dáng người thoải mái, đôi chân dài được ôm sát trong quần tây.

Mà phía sau hắn trên xe thể thao ——

Lộ Chỉ gần như chỉ nhìn thoáng qua, liền trợn mắt há hốc mồm.

Này cũng…… Quá cmn giàu rồi!

Đào Đông theo đuổi Phạm Thiên Nhụy cũng không được như vậy đâu!

Trên kính chắn gió của xe thể thao màu trắng có thắt một cái nơ con bướm màu đỏ, có chút xấu xấu, chắc là người đàn ông tự mình buộc. Mà trước xe thể thao bày môht đống lớn hoa hồng, hoa hồng bày biện cũng rất xấu, đại khái vẫn là Tần Tư Hoán tự mình ra tay.

Cạn mời nhất chính là, chính giữa còn đặt một con gấu màu trắng.

Lộ Chỉ: “……” T^T

Lão chó già tốt xấu gì cũng từng được dfi du học, sao tâm tình lãng mạn lại kém như vậy chứ……?

Nhưng mà Tần Tư Hoán dùng thực lực nói cho cậu biết —— người đàn ông này chính là giàu như vậy:))))

Thấy Lộ Chỉ xuống, người đàn ông xoay chìa khóa xe một vòng, mở ra cốp xe.

Hắn đi đến cóp xe, khom lưng lấy ra một bó hoa hồng to.

Người đàn ông chậm rãi tươi cười đi về phía cậu, ở trước mặt Lộ Chỉ thì dừng lại, hắn rất cao, đứng ở Lộ Chỉ trước mặt vừa lúc có che được phân nữa tầm mắt của cậu.

Giờ phút này Lộ Chỉ tầm mắt của Lộ Chỉ chỉ có một ông chú cùng một bó hoa hồng to.

Cánh hoa hồng kiều diễm ướt át, màu đỏ tươi, được người đàn ông ôm trong ngực, người đàn ông cười nhẹ, đem hoa hồng đưa cho cậu: “Thích không?”

Lộ Chỉ nghĩ thầm, quả nhiên là ông già cổ hủ.

Cậu nhìn qua, hé môi, gương mặt bình tĩnh, không lưu tình chút nào nói: “Anh như vậy mà muốn theo đuổi em?”

Tần Tư Hoán nhăn nhăn mày, có chút ghét bỏ đem hoa hồng ném tới trên xe: “Không thích?”

Lộ Chỉ thấy hắn ném hoa, nóng nảy: “Ai nha, sao anh lại ném nó? Chú mua hoa không cần tiền sao?!” Cậu nói không thích khi nào!

Tần Tư Hoán có chút không theo kịp suy nghĩ của cậu, nhưng mà hắn rốt cuộc lớn hơn Lộ Chỉ 12 tuổi, giờ phút này cực kỳ bình tĩnh lấy hoa từ trong xe ra, đưa đến trước người cậu: “Thích?”

Lộ Chỉ ỡm ờ cực kỳ miễn cưỡng nhận lấy, khóe môi lại nhịn không được cong lên.

Đây là lần đầu tiên Tần Tư Hoán tặng hoa cho cậu. Mặc dù cậu không thích lắm, nhưng đây là lần đầu tiên được tặng nha!

Hoa hồng đem gương mặt của cậu càng đẹp hơn, có thêm vài phần quyến rũ.

Người đàn ông vươn tay phải, ngón cái cùng ngón trỏ nhéo nhéo gương mặt cậu, giọng nói thản nhiên mỉm cười: “Đã cười, còn nói không thích?”

Gương mặt cậu rất mềm, xúc cảm rất tốt, Tần Tư Hoán liếm liếm môi, đi lên hôn một ngụm.

Lộ Chỉ lập tức mở to mắt, giơ tay lau lau chỗ bị Tần Tư Hoán hôn vừa xấu hổ vừa buồn bực: “Mới một bó hoa mà đã hôn em sao?!”

“Hả?”

“Tóm lại lad không đủ.” Lộ Chỉ cắn môi nói: “Chú anh cái gì cũng chưa làm, liền muốn em cho anh hôn, này sao được?”

“A, cái miệng nhỏ này của em rất biết cách ăn nói nha?” Tần Tư Hoán cười nhạo một tiếng, hắn quá nhớ bảo bối nhỏ rồi, giờ phút này chỉ muốn ôm cậu vào lòng, nhưng lỡ chuẩn bị “Lãng mạn” rồi, không thể lãng phí như vậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.