Cung Loạn Thanh Ti

Chương 167: Phiên Ngoại (4): Uyển Phi thiên



Tóc đen vấn lên, trang dung tỉ mỉ, ta nhìn người phía trên bậc cao, người kia ngồi trong một màn che kim phượng điểm xuyết đông châu, lờ mờ nhìn thấy một thân y phục triều bào trang hoa xanh ngọc. Người đứng bên cạnh màn che lấp lánh mặc triều phục thái giám, tay nâng lễ sắc bọc gấm, có thể là danh sách sắc phong. Người ngồi trên ngai vị chính giữa, long bào bạch y chỉ vàng, có chút âm nhu tiêu sái mà vẫn đầy khí chất vương tử. Ta liếc mắt nhìn hắn, cười nhẹ, thu liễm quyến rũ mà vẫn không ngừng tỏa ra mị hoặc động lòng người, giống như tên của ta, Mi Nhi, mỵ hoặc liêu nhân, mềm mại như nước.

Ta được sắc phong phi tử, điều này không thuận ý của Thái hậu. Ta xuất thân là vũ nữ, nhưng Hoàng đế đã đối với ta si tâm mê hoặc, nhất định kiên trì cho ta một danh phận, cho nên Thái hậu mới chiều theo tâm ý của hắn. Ta vốn mồ côi, từ nhỏ đã được Linh Vũ phường thu về nuôi dạy, từ khi còn là tiểu cô nương đã chỉ biết khiêu vũ, càng lớn càng tỏ ra xuất sắc nổi bật, vừa là nhờ tài năng điêu luyện, còn nhờ cả dung nhan yêu diễm này.

Linh Vũ phường là phường múa nổi danh nơi kinh thành, chỉ khiêu vũ phục vụ cho tầng lớp quyền quý, cho nên, nội trong tỷ muội vũ phường này, ai ai cũng có tham vọng cùng toan tính trong lòng. Làm thế nào để có thể lọt mắt xanh những vị đại nhân công tử tiền tài danh vọng không thiếu này, chỉ cần có thể như vậy, liền có thể đổi vận, có thể có được một đời ngẩng đầu. Còn nếu không, cứ mãi ngốc ở vũ phường, cho đến khi nhan sắc phai nhạt, hẳn là sẽ phải chuốc lấy một kết cục ảm đạm thê lương.

Lúc ta mười sáu tuổi, khi ấy tới khiêu vũ ở Hợp Thân vương phủ, được Hợp Thân vương nhìn trúng. Ta vốn tưởng rằng đây đã là kết cục cuối cùng của ta, làm thị thiếp của một Vương gia đã qua tuổi năm mươi đến hết quãng đời còn lại, nhưng không ngờ tới hắn lại nhận ta làm nghĩa nữ, đem ta vào cung mang tới cho Hoàng đế, đưa ta vào long sàng của quân lâm thiên hạ.

Ta, không hề có xuất thân gia thế hiển hách, không có tài năng thơ ca nhạc họa, không bằng Đoan Hậu tuyệt thế tài hoa, cũng chẳng được như Trữ Quý phi lãnh diễm sắc sảo. Điều duy nhất ta có thể làm đó là khiêu vũ, đúng vậy, khiêu vũ, mềm mại ủy mị, câu tâm động phách, cũng như là vũ khí bảo vệ chính mình.

Ta biết sở trường của mình, liền trau dồi nó sao cho ta trở thành người giỏi nhất, mỗi ngày đều tập luyện, Hoàng thượng vô cùng hài lòng, mỗi lần xem ta nhảy, trong mắt hắn đều hiện lên vui mừng cùng mê luyến.

Sau khi phong phi, ta liền hiểu được không có cách nào giữ mãi được sủng ái đế vương, mà bản thân ta cũng không cầu sủng ái, chỉ là có thể yên phận, đôi lúc được thể hiện chút tài năng, vậy là đủ rồi. An phận trong cung, nhìn những tiểu chủ đôi khi tới thỉnh an, ta chỉ cười, một nụ cười phù hợp với nơi này, nụ cười đoan trang hoa lệ.

Từ xưa tới nay, tình đế vương luôn bạc, trong lòng ta đã sớm hiểu được, nhưng lúc xảy ra một màn này, ta vẫn là không thể tin. Hắn muốn ta múa một khúc, mua vui cho vị sứ thần Tây Vực đang ngồi bên hắn kia.

Nam nhân đa tình kia, một giây trước còn ôm ta trong ngực, thì thầm ân ái, một giây sau đã vứt bỏ không thương tiếc, coi ta như giày cũ, có cỡ nào châm chọc, cỡ nào hài hước đây?

Chẳng lẽ, xuất thân cũ cơ cũng là một loại tội lỗi hay sao? Dù có được sắc phong phi tử, cũng không đổi được xuất thân vũ cơ, dù là có địa vị cao thấp, cũng không xóa được nguồn gốc hèn kém.

Chẳng lẽ, sinh ra làm nữ nhân, dựa dẫm vào người khác mà sống, thì thân phận cũng chỉ rẻ mạt thế thôi sao?

Nếu hắn muốn chà đạp, ta cũng sẽ phó mặc, còn cách nào khác hay sao? Ta thay áo, mặc lên một cỗ váy dài sa mỏng như tơ lụa, mị nhãn như tơ, vòng eo uyển chuyển, mũi chân khẽ động bắt đầu vũ một khúc. Hẳn là phong thái trêu ghẹo, câu tâm động phách.

Trong nội đường yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nặng nề của nam tử, cùng với ánh mắt nóng rực như lửa, ánh mắt tràn đầy dục vọng ta đã quá quen thuộc. Nhẹ phất tay áo, ánh mắt của tên sứ giả Tây vực kia càng gắt gao, tham lam quấn quanh đánh giá ta.

Ta bỏ qua sắc mặt âm trầm của Hoàng đế, cũng cố ngụy trang cho mình một bộ dạng cao hứng liêu nhân, ánh mắt diêm dúa lẳng lơ đảo quanh, hẳn là thập phần phong tình xuân sắc.

"Hoàng thượng, vũ nữ này... chẳng hay liệu Hoàng thượng có thể tặng nàng cho chúng thần được hay không?", hai tròng mắt sứ thần Tây Vực kia đã nóng như lửa, gấp gáp đề đạt thỉnh cầu. Hắn cho rằng ta cũng chỉ là một vũ nữ nhỏ bé, trao đổi ta như một cống phẩm, Hoàng đế sao có thể không đồng ý.

"Nàng là phi tử của trẫm, sao có thể tặng cho ngươi?", sắc mặt Cảnh Đồng đế trầm đi, trong mắt lóe lửa giận không che giấu, bàn tay dùng sức nắm lấy tay vịn long ỷ.

"Thần nhất thời tâm trí rối loạn, đường đột thỉnh cầu, mong hoàng thượng đừng để bụng", hắn thấy Cảnh Đồng đế phản ứng như vậy, có chút bất ngờ, đành phải mở miệng giải vây.

"Dù sao mẫu quốc ngươi cũng không có nữ nhân giỏi khiêu vũ như thế này, trẫm tặng các ngươi hai mươi vũ nữ, như vậy được không?", Cảnh Đồng đế nhẹ giọng nói thêm, sắc mặt hòa hoãn bớt nhưng tay vẫn gắt gao chế trụ long ỷ, tỏ ý kiềm nén. Sứ thần Tây Vực nói lời tạ ơn, một lúc sau lui xuống, nhưng vẫn quay đầu ngó chừng chỗ ta đứng.

Rượu mát lạnh từ trong chén vàng hất ra, văn trên người ta, sa mỏng ướt đẫm dính chặt vào thân thể. Điệu Đào Hoa Am này khi đó ta đã đặc biệt khiêu vũ cho hắn trong ngày sinh thần, hôm nay lại dùng điệu này mua vui cho sứ thần, hẳn là hắn bị trêu tức không nhẹ rồi. Thánh nhan tràn đầy tuyệt tình cùng tức giận,

"Ngươi hạ thấp bản thân, hạ thấp cả trẫm có phải hay không!", hắn cao giọng quát mắng, như là quên mất rằng lúc đầu chính hắn muốn ta hạ mình mua vui. Ta không khỏi buồn cười, không che giấu mà bật cười một tiếng, thanh âm trong suốt lạnh nhạt, như không để lời hắn nói vào tai. Hắn càng trầm giọng, hô hấp thêm gấp gáp,

"Thái hậu đã nói ngươi trời sinh yêu mị, hẳn là loại hồng nhan họa thủy, nhưng trẫm vốn cho rằng ngươi chuyên tình kiên trinh. Hôm nay đã rõ, Thái hậu nói không sai, trẫm cũng đã hối hận, hối hận khi ấy lập ngươi làm phi. Trẫm hạ chỉ, từ mai, phế truất ngươi xuống Trường Trữ cung!"

Tâm tình hắn bởi vì thái độ của ta mà càng không tốt, hắn tức giận vì ta khiêu vũ cho người khác, nhưng hắn lại quên, bản thân hắn cũng chưa từng coi trọng ta. Khó trách, cung nhân ba ngàn, sao có thể nói đến chữ coi trọng đây? Ta nghĩ vậy, cười một tiếng, sóng mắt như khói, loại tình cảm này, thật là hư vô mờ mịt.

Trường Trữ cung, tĩnh mịch âm lãnh, mỗi người đều như cái xác không hồn sống cho qua ngày đoạn tháng. Ta cũng nghĩ như vậy, bôn ba một vòng, bây giờ cứ như vậy an phận, sống hết quãng đời còn lại thôi. Nhưng lại có một người xuất hiện, bước vào nhân sinh của ta.

Ngày đó sơ tuyển tú nữ, chúng nữ kích động chờ đợi, thấp thỏm phỏng đoán, liệu ai sẽ nắm được hoan tâm của quân lâm thiên hạ. Ta một thân váy dài hồng sắc, mép váy tỏa ra như nước hồ mềm mại, dung nhan tỉ mỉ điểm tô, giữa mi nga là một hình mai hoa đỏ chót. Trang sức đều toát lên vẻ phong tình quyến rũ, ta thập phần tự tin có thể hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng.

"Ta tên Dụ Nguyệt Tịch, nhìn tỷ tỷ xinh đẹp thế này, nhất định có thể trúng tuyển a", nữ tử kia, váy dài lam y, ước chừng còn rất trẻ, nở nụ cười ngọt ngào, ôn nhu lanh lợi mở lời khen ngợi ta. Trang sức mang hình dáng của bông hoa lài, càng tăng thêm vẻ thanh thuần trong sạch của nàng, gương mặt xinh đẹp thanh tú làm cho người ta dễ chịu.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Dụ Nguyệt Tịch. Khi đó chẳng qua là cảm thấy, nếu so sánh ta cùng nàng, nàng không thể nào là đối thủ của ta, non nớt ngây thơ như vậy. Nghĩ như thế, lòng cũng buông lỏng, gật nhẹ đầu đáp lại lời khen.

Sau đó, ta được sắc phong phi tử, ân sủng không thiếu. Bên tai không còn phải nghe lời đùa giỡn, mỉa mai rằng ta bán sắc đổi bạc, rằng ta lấy việc nhảy múa ra làm hài lòng quan nhân. Bây giờ toàn là những ánh mắt tôn kính, những lời ngon ngọt dễ nghe hướng ta lấy lòng, mà ta lại chỉ cười cho qua, không khỏi nghĩ trong lòng, tư vị quyền thế này quả thật có sức hấp dẫn quá lớn, khiến người ta mê luyến.

Không ngờ chính là, Dụ Nguyệt Tịch được sắc phong lên hàng Tần, vốn tưởng rằng chỉ một lần tiếp xúc qua loa sẽ lập tức quên, không ngờ ta lại vẫn nhớ rõ tên nàng.

Bóng trăng thanh tịnh, cảnh về đêm rất đẹp, nhưng Hoàng hậu vốn thích an tĩnh, cũng không triệu phi tần tới thỉnh an bao giờ, cứ như vậy cũng không có lần nào gặp lại nàng.

Lúc gặp lại nàng là khi ta tản bộ tới Linh Lung hồ, thấy một mạt thân ảnh màu lam chập chờn phía giữa cầu gỗ, nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng, cỏ lau hai bên đung đưa theo gió, phô diễn vẻ mềm mại trong đêm tối.

Nghe thấy tiếng bước chân của ta, nàng quay đầu, nước mắt rơi tí tách, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chân mày cau lại, thập phần lo âu đau buồn. Đột nhiên ta nghĩ muốn lại gần, vuốt lấy chân mày đang nhíu chặt của nàng, dáng vẻ này, thực không phù hợp với khuôn mặt của nàng.

Nàng bối rối hoảng hốt lau đi nước mắt trên mặt, dáng vẻ chật vật như nai con sa bẫy, đáng thương nhìn ta, mà ta cũng chỉ yên lặng nhìn nàng. Sau một lúc, ta chọn xoay người rời đi, một lời cũng không nói. Dưới trướng hoàng quyền, chỉ có hư tình giả ý, không hề tồn tại cái gọi là tình nghĩa chân thành, cũng như mỗi người sớm tự phải hiểu, nơi này chỉ có kẻ địch, không có bằng hữu.

Lần thứ ba gặp gỡ lại là ở Trường Trữ cung. Châm chọc cỡ nào, nực cười cỡ nào, sau vật đổi sao dời, nhân sinh cảu ta và nàng lại bất ngờ tụ lại ở một điểm, đều trải qua một hồi tiến cử, trúng tuyển, thừa ân, tấn phong, phế truất.

Nàng xụi lơ trên mặt đất, như con rối vô hồn, không ngừng cầm kéo cắt lên da thịt mình, máu tươi cũng theo đó mà túa ra, tràn ngập đôi mắt ta. Quản sự cung nữ kia bước tới đoạt kéo của nàng, còn một hồi đánh chửi khuyên giải, giúp nàng băng bó vết thương.

Từ đầu đến cuối ta chỉ đứng một bên ngây người, trong lòng nghĩ, chết đi cũng tốt, coi như là giải thoát, liệu ta có nên từ bỏ cuộc sống này hay không đây?

Mấy ngày sau đó, quản sự cung nữ tên Thanh Sanh kia đều đều đặn lên lớp giảng bài kể chuyện. Mấy ngày này gặp lại nàng, nhìn biểu tình nàng cũng không cồn đau buồn tĩnh mịch như trước, như đã xua tan mây đen. Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại tùy ý dừng trên người Thanh Sanh, có chút hài hước lanh lợi giễu cợt nàng, gọi nàng là Thanh phu tử. Chẳng biết tại sao, thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng ta lại có chút vui mừng.

Thời gian về sau, rốt cuộc ta lại bắt đầu mong đợi tới lớp học kia. Thanh Sanh kể chuyện xưa, giảng giải ý tứ, có nhiều điều rất thú vị, có thể giảm đi nỗi cô quạnh buồn chán, hơn nữa, ngồi đó có thể thấy nàng, điều này làm ta có chút vui vẻ. Nàng còn nhớ ta, cũng thêm mấy phần thân thiết. Mỗi ngày nàng tới tìm ta đi nghe Thanh Sanh kể chuyện, buổi tối kéo ta đi ăn bữa tối Thanh Sanh nấu, cảm giác giống như cuộc sống này rất mới mẻ, tất cả đều không giống với trước kia.

- --Còn tiếp---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.